Bạn đang đọc:Hoa mê hoặcChương 2

chương 2

 

Chiếc xe tay ga đang đi thẳng thì nghiêng sang một bên. Lee-yeon chỉnh thẳng lại tay ga và nói một cách vội vàng.

 

"Giám đốc, chờ đã!"

 

“Tôi nghe rất rõ. Có một âm thanh! ”

 

“Chắc giám đốc đã nghe nhầm rồi. Đó là một căn phòng trống mà làm gì có âm thanh nào? "

 

"Đến xem đi, tôi chắc chắn tôi đã nghe thấy thứ gì kêu rồi mà."

 

Lee-yeon giữ một tâm trí bình tĩnh nhưng cô ấy tăng tốc xe tay ga của mình. Khung cảnh trong trẻo, bình thường của Hwaido trôi qua trong mờ ảo.

 

"Cho tỗi xin lỗi. Tôi đã gọi thợ khóa rồi ”.

 

"Không!" cô ấy thốt lên. Cuối cùng, phong thái bình tĩnh của cô ấy đã bị phá vỡ. Cô vắt óc tìm lý do thuyết phục để ngăn cản giám đốc của mình, nhưng cô đã bị đánh bại không nghĩ được gì.

 

"Đừng nói dối nữa!" giám đốc lớn tiếng nói, “Đừng nói với tôi là cô khóa cửa phòng vì các mạch nước đang phát triển. Tôi cũng mệt mỏi khi nghe kể là cô đang làm khô ớt và đậu nành trong phòng đó! "

 

"Nó là -"

 

“Hay cô đã làm việc gì không đứng đắn? Sao cô cứ cấm tôi mở cánh cửa đó nhỉ? Đối với tôi không thành vấn đề nếu sau cánh cửa là một dàn hậu cung các tên đàn ông đâu! ”

 

Lee-yeon há to miệng. Gye Choo-ja, năm nay đã sáu mươi tuổi, là một người trồng cây cổ thụ đã giúp Lee-yeon chữa bệnh cây cối. Cô ấy cũng giúp quản lý bệnh viện. Bệnh viện Spruce Tree là So Lee-yeon’s, năm nay đã ba mươi hai tuổi. Cô ấy độc thân nên cô ấy sẽ khó có hậu cung đàn ông trong căn phòng mà giám đốc nói.

 

Giám đốc Gye luôn muốn mở phòng trên tầng hai bất cứ khi nào Lee-yeon rời Wangjin. Và hôm nay, cô đã tìm thấy khoảnh khắc của mình. Có thể hiểu được rằng Gye Choo-ja tò mò và khó chịu khi có những điều cô ấy giấu giếm. Nhưng quản lý, Lee-yeon nghĩ, "Tôi thực sự không thể mở cánh cửa ở từng hai!" Đã hai năm rồi mà căn phòng trên tầng hai được coi là bí mật và bí ẩn. Một loại cây đặc biệt được giấu ở đó, mà người khác không nên phát hiện ra, cho dù thế nào đi nữa.

 

* * *

 

‘Bệnh viện cây vân sam’ được khắc bằng một phông chữ tuyệt đẹp trên một tấm ván gỗ treo bấp bênh, được thả xuống khi Lee-yeon lao vào bệnh viện. Căn nhà xập xệ ngả màu ngà voi. Tuy nhiên, tầng hai được tô bằng tông màu xám đô thị hơn, trông có vẻ kỳ quặc khi so sánh với các tầng dưới.

 

Cô đi qua tầng một, nơi thường được sử dụng đồng thời làm văn phòng và nhà ở. Cô vội vàng chạy lên cầu thang. "Giám đốc!" cô ấy đã gọi.



"Chết tiệt!" Gye Choo-ja nói. Người thợ khóa đã ở đó, chuẩn bị phá khóa cửa. Lee-yeon đứng đó, thở hổn hển.

 

"Tôi thực sự đến phát chán về chuyện này mà."

 

“Tôi đã nói với giám đốc rồi mà,” Lee-yeon thở hổn hển, “Có một người chủ khác ở đây, vì vậy tôi cũng không được phép vào. Đó là lý do tại sao tôi đang để nó trống rỗng ”. Đó là một nửa là nói thật một nử là xạo thôi.

 

"Thật chứ? Cô không được phép vào? " Gye Choo-ja nói, khoanh tay trước mặt. "Vậy, làm thế nào cô làm khô ớt và đậu nành ở đó?"

 

“Đó… ừm…”

 

“Hãy để tôi thử ngửi không khí bên trong căn phòng‘ trống rỗng ’này một lần.”

 

“Không khí chắc là ô nhiễm rồi. Vì không có thông gió mà. ” Lee-yeon cố thuyết phục giám đốc.



"Chuyện có thật không? Cô không tin tưởng tôi, phải không? Ngay cả khi cô giấu vàng và kim cương trong đó, tôi cũng không bao giờ lấy trộm chúng đâu ”.

 

"Kể cả giám đốc có lấy tôi cũng không quan tâm lắm ", Lee-yeon nghĩ. Cô ngượng ngùng mỉm cười với Gye Choo-ja và làm động tác quay trở lại tầng dưới. "Sự tò mò sẽ giết chết những con mèo, Giám đốc."

 

"Cô là kẻ nói dối! Tại sao cô không nói chuyện như vậy với khách hàng của mình? "

 

“Nhưng, thật ra…”

 

Gye Choo-ja nghĩ rằng ban đầu bác sĩ cây trông có vẻ dễ dàng nhưng khi cô tiếp tục giao dịch với khách hàng của mình, những người hầu hết là những người đàn ông trịch thượng ở độ tuổi bốn mươi, đặc biệt là các kỹ sư dân dụng, kiến ​​trúc sư và từ các ngành nông nghiệp, sự ngờ vực của cô dường như không còn nữa. có dấu hiệu cải thiện.

 

“Giám đốc, tôi sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tôi biết được sự thật,” Gye Choo-ja nghiêm nghị tuyên bố khi cô rút lui xuống cầu thang. Lee-yeon ngã xuống sàn. ‘Tầng hai chết tiệt này…’ Cô nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi.

 

***

 

Chiếc giường được bao quanh bởi nhiều loại máy móc khác nhau. Máy móc kêu bíp và được kết nối với người đàn ông đang nằm trên giường. Đó là những thứ duy nhất giúp anh ta sống sót.

 

Thật khó để nói tuổi của người đàn ông. Với đôi mắt nhắm nghiền và đầu hơi nghiêng về bên trái, anh ấy có vẻ như bất kỳ người nào khác đang ngủ. Cơ thể to lớn này đã dần bị thu nhỏ trong hai năm qua. Da trên tay và chân của anh ấy đã mỏng đi. Tuy nhiên, bờ vai rộng và góc cạnh của anh ấy vẫn giống như cái đêm mà Lee-yeon nhìn thấy anh ấy trên núi.

 

Lee-yeon ngồi bên bệnh nhân thở dài thườn thượt. Đã hai năm kể từ khi sự cố xảy ra nhưng không có cải thiện nào. Cô đưa tay vuốt mặt để xua đi sự mệt mỏi. Mặc dù cô ấy là một bác sĩ, cô ấy là một bác sĩ cho cây cối chứ không phải cho con người. Người đàn ông này - ngay cả trong trạng thái thực vật - vẫn là một người đàn ông, không phải một cái cây.

 

Đêm đó vẫn hiện lên trong tâm trí Lee-yeon như một bộ phim.

 

"Cô không cần phải đang chạy trốn chứ?"

 

Khi cô vung dụng cụ của mình, chiếc cưa sức mạnh của cô, để bảo vệ chính mình, người đàn ông đã không di chuyển một inch vào ngày hôm đó. Rõ ràng có vết máu trên đầu cưa nhưng điều đó không quan trọng với anh ta. Anh ta không cử động nữa.

 

Lee-yeon nhớ mình đã nghĩ rằng cô sẽ chết ở đó. Cô đã quay lại lần cuối để nhìn kẻ giết mình. Khoảnh khắc cô quay lại và bắt gặp ánh mắt của người đàn ông. Anh ấy đã dừng lại. Cô thấy anh nghiến chặt quai hàm, như thể rất đau. Và từ từ nhưng chắc chắn cơ thể nặng nề của anh ta rơi xuống đất với một cú huých.



Rõ ràng là ai đó đã dùng đá đập vào người anh từ phía sau, giờ anh đang nằm bên cạnh thi thể bê bết máu. Kẻ tấn công là người đàn ông sẽ bị chôn sống nếu Lee-yeon không bị phát hiện. Kẻ tấn công đứng sừng sững với đầy bùn đất và máu. Anh loạng choạng nhìn cơ thể mình vừa bị tấn công và khi cố mở mắt ra, anh gục xuống và lăn xuống đồi.

 

Ngồi trong căn phòng đó bây giờ Lee-yeon cảm thấy ớn lạnh sống lưng khi nghĩ đến việc cô ấy có thể chết một cách dễ dàng như thế nào vào đêm đó. Bây giờ trong căn phòng không có gì ngoài máy móc và im lặng, cô nhìn cơ thể đang nằm trên giường.

 

“Kwon Chae-woo,” cô ấy khẽ nói. Cái tên vẫn còn lúng túng trên lưỡi, "xin đừng thức dậy", cô ấy tiếp tục. Ấn huyệt thái dương nhúc nhích, cô hít một hơi sâu. Tất cả những gì cô muốn là một cuộc sống yên tĩnh kể từ khi cô bỏ nhà ra đi. Đối với Lee-yeon, một cuộc sống bình thường và tẻ nhạt là một đặc ân mà cô ấy khao khát.

 

“Xin đừng thức dậy,” cô thì thầm.

 

Lee-yeon vùi mặt vào tay mình vì quá mệt mỏi. Vào lúc đó, ngón tay của người đàn ông hơi cử động lại.



Bạn đang đọc:Hoa mê hoặcChương 2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.