Bạn đang đọc:Xuyên Nhanh: Khi Nam Chủ Hắc HóaChương 33

 

Trong lòng Kiều Niệm cũng lo lắng như vậy.

 

Cô không nghĩ tới tối nay Lục Trầm sẽ xuất hiện ở thành phố này, rõ ràng xế chiều hôm nay gọi video anh còn đang ở công ty làm việc.

 

Cô căn bản chưa say, cô chỉ mượn cớ say rượu tạo cơ hội cho nhân vật phản diện chọc tầng giấy mỏng bày tỏ cùng cô mà thôi, dù sao quay xong bộ này trở về cô sẽ cùng Lục Trầm đính hôn.

 

Không ngờ Lục Trầm hết lần này tới lần khác lại chạy tới vào lúc này, anh đúng là từng nói là sẽ tới thăm cô, nhưng theo cốt truyện anh cũng không có đến, cô còn tưởng anh đang nói đùa mà thôi.

 

Nếu lúc này Lục Trầm nghĩ cô có chuyện gì với Phong Thiệu Dương, vậy thì âm mưu của tiệc đính hôn sẽ không thực hiện được!

 

Nghĩ đến đây, Kiều Niệm càng phải giả vờ say, nhắm mắt lại chết cũng không mở ra, nếu đó chỉ là hình ảnh cô uống say được bạn mang về thì trông cũng rất bình thường đúng không?

 

Kiều Niệm chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.

 

Một lát sau, Kiều Niệm cảm giác được có người kéo cánh tay cô, đem cô bế lên, cái ôm rất quen thuộc và ôn nhu, mang theo hơi thở dễ chịu, giọng nói lạnh lùng của Lục Trần cũng vang lên trên đỉnh đầu: "Phong tổng, bạn gái tôi làm phiền anh rồi, mong anh tránh xa cô ấy ra!"

 

Lúc Lục Trầm kéo người về, Phong Thiếu Dương ánh mắt hơi chìm xuống, sau đó lười biếng cười một tiếng, nói: "Lục tổng không khỏi có chút quá mức bá đạo đi, còn muốn can thiệp quyền lợi kết giao bạn bè của Niệm Niệm sao"

 

Hạ thấp thể diện như vậy, dưới tình huống bình thường đối phương đều sẽ có thu liễm, nhưng Lục Trầm nghe thấy lời này, ánh mắt hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Phong Thiếu Dương sắt như dao, lạnh lùng nói: "Bạn? Anh xứng sao?"

 

Phong Thiếu Dương nụ cười không thay đổi, đáy mắt lại không chút nhiệt độ, cười nói: "Xứng hay không cũng không quan trọng, lời Lục tổng nói cũng không tính."

 

Hắn tựa như ám chỉ liếc nhìn Kiều Niệm trong ngực, còn đưa tay như muốn giúp cô sửa lại lọn tóc bị gió thổi xốc xếch.

 

 Kiều Niệm nghe bọn họ đối đầu gay gắt, đỉnh đầu mồ hôi đều phải chảy xuống, thật là muốn chết, Lục Trầm không phải trầm mặc ít nói sao, làm sao còn có thể ngây thơ tranh cãi với người ta?

 

Ngay khi đang nghĩ như vậy, cô đột nhiên cảm thấy nhiệt độ toàn thân Lục Trần như giảm đi mấy độ, sau đó giọng nói lạnh như băng của Lục Triệt ngay trên đỉnh đầu cô từng chữ vang lên: "Nếu anh cảm thấy cái tay này dư thừa, tôi giúp anh chặt nó."

 

Giọng anh rất lạnh, nhưng cũng bình thản, không mang theo cảm xúc, nhưng lại không giống như một lời cảnh báo hay ghen tuông đơn giản.

 

Có cảm giác như anh thật sự làm như vậy.

 

Khi lời nói vừa rơi xuống, tay của Phong Thiếu Dương dừng ở giữa không trung, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Lục Trầm, trên mặt cũng mất đi nụ cười, nhưng rốt cuộc cũng không thật sự chạm vào tóc Kiều Niệm.

 

Lúc cả hai nhìn nhau, an tĩnh đến không khĩ cũng dần trở nên nghẹt thở.

 

Cuối cùng khi Lục Trầm ôm Kiều Niệm rời đi bước ra khỏi cửa khách sạn, Phong Tử Sân mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám hỏi anh ta dẫn Kiều Niệm đi đâu, dù sao người ta là bạn trai bạn gái, anh vẫn không nên gây rắc rối

 

Ngược lại là anh trai anh ta...

 

 "Đại ca!" Phong Tử Sân quay đầu nhìn về phía người vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Kiều Niệm, trong lòng ngũ vị tạp trần, "Anh... Sẽ không thật sự thích Kiều Niệm chứ ?"

 

                *

 

Cuối cùng sau khi thoát khỏi cục diện tu la tràng này, Kiều Niệm cũng thở phào trong lòng, nhưng đã giả bộ say thì tỉnh lại cũng không tốt lắm, hơn nữa cái ôm của Lục Trầm thật sự rất thoải mái, khiến cô một chút cảnh giác cũng không có.

 

Nằm trong lòng Lục Trầm, cô ngủ lúc nào không hay.

 

Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ngồi trên ghế lái phụ, còn Lục Trầm thì đang lái xe.

 

Ánh đèn đường lướt qua ngoài cửa sổ.

 

Kiều Niệm dụi mắt tỉnh dậy, giọng nói ngạc nhiên chứa một chút mềm mại vừa mới tỉnh dậy:: "Lục Trầm? Anh… sao lại ở đây? Em không phải về khách sạn sao?"

 

Cô cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình rất tốt, cũng không dáng vẻ chột dạ, che dấu, giống như cũng không sợ Lục Trầm biết được chính là Phong Thiếu Dương đưa cô trở về khách sạn

 

Quả nhiên, Lục Trầm dường như không nghi ngờ cô có liên quan gì đến Phong Thiếu Dương, thậm chí căn bản không đề cập đến chuyện này, mà là một bên lái xe một bên trả lời vấn đề của cô, giọng bình tĩnh ôn hòa: "Em uống say, anh đưa em về nhà, ở khách sạn không tốt."

 

Kiều Niệm trong nháy mắt liền bị anh phân tâm: "Về nhà?"

 

Lục Trầm "Ừ" một tiếng, nói: "Lục thị cũng có dự án bất động sản bên này, cách đoàn phim không xa, phong cảnh cũng không tệ, sau này em có thể ở đây, anh ở cùng em."

 

Kiều Niệm sững sờ, trong cốt truyện không hề có chuyện này, nam chủ sao lại không ra bài theo thói quen!

 

"Anh… Anh nói là bồi em quay phim?" Kiều Niệm khó tin nhìn anh, đến chó còn không bám người như vậy, còn ngồi máy bay đuổi tới đây, hay là anh... Hoài nghi cô cùng Phong Thiếu Dương có gian tình?

 

Bất kể là loại nào, cũng thật khiến cô tâm phiền ý loạn, rõ ràng là âm mưu của vai phản diện đang tiến triển rất thuận lợi, cuối cùng bình an vượt qua buổi đính hôn, nhiệm vụ của cô không sai biệt lắm cũng sắp kết thúc.

 

Cái này giống như sắp đến giờ tan làm, ông chủ bỗng nhiên yêu cầu tăng ca vậy có chút... chết trong lòng.

 

Nhưng nghĩ ở góc độ khác, nếu nam chính thật sự đã nghe về vụ lùm xùm giữa cô và Phong Thiếu Dương, còn tệ hơn cô nhiều.

 

Nghe vậy, Lục Trầm không nói gì, chẳng qua là quay đầu nhìn cô.

 

Trong xe không mở đèn, chỉ có ánh sáng lập loè từ khu điều khiển, ánh mắt anh cũng thâm trầm, không nhìn ra cảm xúc, nhưng lại không thể giải thích được khiến người ta cảm thấy có phải bản thân nói gì sai hay không, rất có cảm giác bị đè ép.

 

Kiều Niệm cố làm ra vẻ trấn định, nói: "Anh nhìn em làm gì? Em cũng không phải là tiểu hài tử, anh cũng không thể nào mọi việc đều phải trông chừng, chúng ta tự bận rộn việc của mình không tốt sao?"

 

Lục Trầm trầm mặc một chút, nói: "Anh tới đây không phải vì không có việc để làm, anh vừa nói với em rồi, Lục thị ở đây cũng có dự án bất động sản, anh qua đây cũng vì chuyện này."

 

Bị cô hiểu lầm, anh cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh giải thích.

 

Kiều Niệm cảm thấy thiết lập tính cách bản thân quá vô lý, không biết làm sao anh có thể chịu đựng được, nhưng vẫn là rất càn quấy nói: "Sao anh không nói sớm? Nếu không em cũng không hiểu lầm anh..."

 

Lời còn chưa nói hết, Lục Trầm bỗng nhiên cắt đứt cô, trong thanh âm giống như là mang theo mấy phần khắc chế, ẩn nhẫn: "Niệm Niệm..."

 

Kiều đọc sửng sốt một chút, ngước mắt lên nhìn anh, cô trời sinh có đôi mắt trong veo sáng ngời, đẹp như ánh sao, nhìn có cảm giác vô tội mà diễm lệ: "Làm sao vậy?"

 

Lục Trần nhìn cô, một lúc sau, trong xe vang lên một giọng nói trầm thấp và có phần cô đơn: "Chúng ta đã ba mươi bảy ngày không gặp nhau, em... không có chút nào nhớ anh sao?"

 

Nhìn anh như vậy, ánh mắt Kiều Niệm có chút lung lay, sau đó ngữ khí kiên định nói: "Đương nhiên là có, ở trong mắt anh, em không có lương tâm như vậy sao?"

 

Cô vừa dứt lời, ánh mắt Lục Trầm nhìn cô như có chút thay đổi, Kiều Niệm còn tưởng mình đã lừa được anh, vừa muốn thở phào, giây tiếp theo liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh như mang theo theo cảm xúc khó đoán: "Vậy em có biết hôm nay là ngày gì không?"

 

Dưới cái nhìn soi mói của anh, Kiều Niệm cảm thấy ngột ngạt: "..."

 

Cái vấn đề này cô rất quen thuộc, trong tiểu thuyết thường xuyên có vai chính hỏi nam chủ theo cách này, kết quả nam chính thường không trả lời chính xác và kết cục đều là bi kịch.

 

Kiều Niệm cảnh giác, nhưng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra câu trả lời tiêu chuẩn chỉ có thể mơ hồ nói: "Em cảm thấy đầu có chút choáng váng, có lẽ là do uống rượu."

 

Thường ngày khi cô cảm thấy không khỏe, Lục Trầm sẽ quên đi những chuyện khác, một lòng quan tâm cô, rất dễ nói sang chuyện khác.

 

Nhưng Lục Trầm lần này rõ ràng không dễ lừa như vậy, chính xác mà nói, anh có thể không muốn bị lừa lần nữa, anh nhìn cô thấp giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật anh."

 

Nghe vậy, Kiều Niệm sửng sốt một chút, cô thực sự ngạc nhiên, bởi vì... trong nguyên tác chưa từng đề cập qua sinh nhật Lục Trầm là vào lúc nào, cũng không viết về vấn đề anh đề cập đến ngày sinh của mình.

 

 "Em... quên." Kiều Niệm có chút lúng túng.

 

Ánh mắt Lục Trầm nhìn cô cũng rất bình tĩnh: "Em không phải quên, cho tới bây giờ em cũng không biết sinh nhật anh là ngày nào, bởi vì anh chưa từng được đón sinh nhật."

 

Quả thật, mẹ Lục Trầm chính là nữ chính của tiểu thuyết mang con chạy trốn, trốn tránh nam chính mười mấy năm, nhưng tính cách lại tương đối nhu nhược như bạch liên hoa, bà thường xuyên cần Lục Trầm chăm sóc, làm sao có thể nghiêm túc tổ chức sinh nhật cho Lục Trầm.

 

Cho dù trở về nhà họ Lục, cha mẹ cũng đắm chìm trong thế giới riêng của hai người, muốn đền bù trước mười mấy năm thiếu sót, về phần Lục Trầm cũng quá sớm trưởng thành độc lập, vẫn là không có ai yêu thương quan tâm đến.

 

Kiều Niệm cũng cảm thấy anh có chút thảm, nhưng loại chuyện quan tâm anh vẫn là để lại cho nữ chính, cô nhìn anh, dò xét hỏi: "Anh là... Đang trách em không nhớ tới sinh nhật anh?"

 

"Trên thực tế..." Lục Trầm dừng xe ở ven đường, nhìn cô, vẻ mặt trong bóng tối mờ mờ nhìn không rõ, "Anh vội vã chạy tới, là hy vọng em có thể cùng anh trải qua sinh nhật, vẫn còn ba tiếng rưỡi nữa, em có bằng lòng không?"

 

"... Em bằng lòng." Kiều Niệm trả lời rất dễ dàng, dẫu sao thái độ Lục Trầm rất tốt, nguyện vọng lại đơn giản, nhưng trong lòng lại cảm thấy đối phương có chút hèn mọn thái quá, khiến cô thấy khó chịu một cách kỳ lạ.

 

Lục Trầm cười, vẻ mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, cũng không phải là người hay cười, lúc anh cười độ cong nơi khoé môi cũng chỉ nhếch nhẹ, nhưng cũng khiến cô cảm thấy rung động.

 

Sau ba mươi bảy ngày “xa cách”, anh lại nghiêng người tới hôn cô, vẫn ôn nhu mà thương tiếc như dĩ vãng, giống như gió mùa hạ, cũng như nắng ấm của mùa đông, là mùi hương quen thuộc.

 

Kiều Niệm đáp lại anh, đổi lại là cái hôn sâu hơn từ anh, tựa như những sóng ngầm xa cách ghẻ lạnh, hoài nghi dưới vẻ ngoài bình tĩnh đều không còn tồn tại.

 

[Theo dõi truyện để nhận được thông báo chương mới nhanh nhất]

 

Bạn đang đọc:Xuyên Nhanh: Khi Nam Chủ Hắc HóaChương 33
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.