Bạn đang đọc:Xuyên Nhanh: Khi Nam Chủ Hắc HóaChương 25

 

Lục Trầm là một người cuồng công việc, cuộc sống cũng hết sức khô khan, trừ thời gian dành cho cô thì chỉ có hai nơi là công ty và nhà.

 

Tuy nhiên, cái nơi gọi là nhà của anh cũng chỉ là căn hộ anh thuê gần công ty, Lục Trầm cũng không thường xuyên trở về Lục gia.

 

Kiều Niệm cảm thấy có thể là do mối quan hệ giữa anh với cha mẹ không tốt..

 

Nơi Lục Trầm đưa cô đến cũng chính là căn hộ anh thuê.

 

Kiều Niệm chưa từng đến nơi này, trước giờ cô cũng chỉ xem Lục Trầm như người hầu để sai xử, tự nhiên cũng sẽ không đi quan tâm cuộc sống riêng tư của anh, thậm chí ngay cả sở thích của anh cũng không biết.

 

Không biết có phải là có người đến dọn dẹp định kỳ hay không mà ngôi nhà trông sạch sẽ và ấm áp ngoài dự kiến, cũng không vì một người ở mà qua loa lấy lệ, không chú trọng.

 

Trước cửa sổ là một chậu hoa hồng được cắt tỉa cẩn thận, rực rỡ lại diễm lệ, bên ngoài là bức tranh đêm mưa hùng vĩ, ở góc độ này gợi nên một vẻ đẹp lay động lòng người, như thể đó là màu sắc duy nhất trong màn đêm.

 

"Anh thích hoa hồng?" Kiều Niệm không kiềm chế được nhìn chăm chú.

 

Lục Trầm không nhìn hoa hồng, mà là nhìn chăm chú cô, giọng trầm thấp "Ừ" một tiếng.

 

"Anh đã bảo thư ký Phương mua quần áo cho em, hẳn là sắp đến." Lục Trầm đem ly nước ấm đưa cho cô, "Em vừa ra viện không lâu, lại mắc mưa, hay là tắm trước, nếu không có thể sẽ bị bệnh."

 

Kiều Niệm uể oải "Ồ" một tiếng, ngồi ở trên ghế salon bưng ly nước, nhìn rất không có tinh thần, giống như là còn đang khó chịu về việc con ruột con nuôi.

 

Lục Trầm nhìn cô một cái, trở về phòng ngủ, lúc trở ra, trên tay cầm theo một bộ đồ ngủ đi tới phòng tắm.

 

Kiều Niệm để ly nước xuống, chậm rãi đi theo.

 

"Nước nóng anh đã chuẩn bị sẵn, khăn cùng quần áo để ngay bên cạnh." Lục Trầm kiên nhẫn nói, "Đồ đều là mới cả, anh chưa dùng qua, em mặc tạm, đợi thư ký Phương mang qua."

 

Kiều Niệm tâm tình không tốt, tật xấu cáu kỉnh cũng không phát tác, chỉ “Ừ" một tiếng, còn liếc anh một cái, tựa như ngại anh dài dòng.

 

Lục Trầm cười, chẳng qua trời sinh tướng mạo tuấn tú nhưng lạnh lùng, nên lúc cười lên cũng rất lãnh đạm: "Vậy anh ra ngoài trước, cẩn thận một chút, sàn trơn."

 

Lục Trầm từ phòng tắm đi ra thẳng vào phòng bếp.

 

Anh biết Kiều Niệm tối nay chưa ăn được gì, đã sớm đói, nhưng tâm tình không tốt, cũng chẳng có khẩu vị gì.

 

Anh định làm cho cô một tô mì bò chua ngọt khai vị.

 

Chờ cô tắm xong là có thể ăn.

 

"Máy sấy tóc ở đâu?"

 

Lục Trầm mới vừa tắt lửa, liền nghe thấy âm thanh Kiều Niệm.

 

Kiều Niệm đứng trong phòng khách, mái tóc dài xinh đẹp có chút rối loạn, có chút ẩm ướt, bộ đồ ngủ quá rộng so với cô, càng thêm nhỏ nhắn đáng yêu, da trắng mạo mỹ, như một con búp bê tinh xảo.

 

"Anh đang nhìn cái gì?" Kiều Niệm mất hứng nhìn hắn.

 

Lục Trầm ho nhẹ một tiếng, không dám nhìn cô nữa, vội vàng cầm máy sấy tóc tới, đặt trên ghế đợi cô ngồi xuống.

 

Kiều Niệm cũng không khách khí, như đại tiểu thư thoải mái nằm trên ghế, tận hưởng anh phục vụ.

 

Kỹ thuật còn tốt hơn mấy tiểu ca ca trong tiệm cắt tóc, huống chi, hắn so với mấy tiểu ca ca kia còn đẹp trai hơn.

 

Chỉ trong thời gian ngắn, Lục Trầm đã thay cô sấy khô tóc, còn thuận tiện cột lên giúp cô.

 

"Anh có nấu chút mì, chắc em đói rồi, ăn một chút?" Lục Trầm hỏi.

 

Kiều Niệm nhìn tô mì, chẳng có hứng thú: "Không muốn ăn, em mệt mỏi."

 

Lục Trầm lại không có lên tiếng, chỉ vào phòng bếp bưng ra hai tô mì bò, vừa đặt lên bàn, mùi thơm thoang thoảng truyền tới..

 

Kiều Niệm nhìn chằm chằm vào bát mì không cử động.

 

Ý cười thoáng qua trong mắt Lục Trầm, anh kéo ghế để cô ngồi xuống, đưa đũa cho cô, giọng điệu rất ôn nhu: "Anh cũng đã làm xong, em nếm thử một chút, nhé?"

 

Kiều Niệm nhìn chằm chằm vào tô mì nuốt nước bọt, quay đầu nhìn Lục Trầm, ngạo nghễ gật đầu, mang theo vẻ mặt "nếu đã như vậy, cho anh chút mặt mũi”.

 

Lục Trầm ánh mắt nhu hòa nhìn cô.

 

Kiều Niệm, người vừa bảo không có cảm giác thèm ăn, không chỉ ăn nhanh hơn Lục Trầm, mà còn ăn sạch sẽ tô mỳ.

 

Kiều Niệm có chút lúng túng nhìn về phía Lục Trầm, nghiêm túc khen ngợi: "Cám ơn anh, đây là tô mì ngon nhất em từng ăn."

 

Ngụ ý là, cô thực sự không có khẩu vị, chỉ là tài nấu nướng của anh quá tốt, nên cô mới không kiềm được mà ăn hết.

 

Lục Trầm rất phối hợp: "Là vinh hạnh của anh."

 

Không thể không nói Lục Trầm làm người hầu cũng rất toàn diện, ngắn ngủi mấy chữ đã đem Kiều Niệm tâng bốc lên tận trời.

 

Đường đường là tổng tài trị giá bạc tỷ, tài nấu nướng còn cực tốt, lại đích thân xuống bếp nấu cho cô, thấy thế nào cũng là cô kiếm lời.

 

Tâm tình Kiều Niệm tốt hơn rõ rệt, ánh mắt nhìn Lục Trầm cũng sáng hơn, thậm chí còn chủ động giúp anh rửa bát.

 

"... Em đi xem tivi đi." Lục Trầm vừa cầm lên, tay đã bị đè lại.

 

Kiều Niệm đoạt lấy bát đũa với thái độ cứng rắn: "Anh nấu, em rửa chén, em cũng không tự nhiên mà chiếm tiện nghi anh."

 

"..." Lục Trầm nhớ lại bản thân vì cô đã nấu bao nhiêu bữa cơm, cũng tự mình rửa chén bao nhiêu lần, lại nhìn cô bắt đầu quan tâm đến anh, có chút vui vẻ không giải thích được nói, "... Vậy thì nhờ em."

 

Kiều Niệm lương tâm có chút đau: "..."

 

Tại sao nam chính đối với bạch nguyệt quan lại ôn nhu, thâm tình như vậy?

 

Cô chỉ rửa cái chén thôi mà, giọng điệu trịnh trọng lại cảm động như vậy làm gì?

 

Chân chó như vậy, cũng không nhận lại được gì đâu, nam chính ngươi tỉnh lại đi!

 

Cô không đáng giá!

 

Cơm nước xong, Lục Trầm đưa cô vào phòng, bên cạnh phòng anh.

 

Đại khái là sợ cô không ngủ được, Lục Trầm còn chu đáo đốt hương an thần, mùi rất nhạt, rất dễ ngửi.

 

Nhìn dáng vẻ ân cần của anh, Kiều Niệm cảm thấy không khó để tạo mối quan hệ tốt đẹp với anh.

 

Trong nguyên gốc cô chỉ là nữ phụ ác độc, theo góc nhìn của nữ chính nên cũng không mô tả chi tiết về quan hệ của bạch nguyệt quang với nam chính, tình cảm của nam chính đối với bạch nguyệt quang hầu hết là từ hồi ức của hắn, không có bao nhiêu giá trị tham khảo.

 

Kiều Niệm liền tự do phát huy, dù sao Lục Trầm thích cô như vậy, cho anh một cơ hội để chủ động thổ lộ cũng không sao.

 

Mà bây giờ chính là thời điểm hợp lý, cô nam quả nữ ở chung một phòng, hắn không thể nào cứ tâm lặng như nước, quy quy củ củ chứ ?

 

Kiều Niệm liền âm thầm chờ xem anh sẽ làm gì, dù cho không vội bày tỏ ngay lúc này, ít nhất sẽ có một số cử chỉ mập mờ, đúng không?

 

Nhưng là cô đánh giá cao Lục Trầm, Lục Trầm chỉ đốt hương liệu, đóng kín rèm cửa, sau khi nhìn cô nằm yên ổn trên giường, anh liền tắt đèn, định đi ra ngoài.

 

Một chút lưu luyến muốn lưu lại cũng không có, giống như cô chỉ là một vị khách bình thường mà thôi.

 

Kiều Niệm đều muốn tức giận, hắn không phải rất thích bạch nguyệt quang sao, người cũng vào ở trong nhà, hắn còn thân sĩ, lịch sự như vậy có ích gì?

 

Kiều Niệm lúc này mới ý thức được, cứ nhàn nhã chờ nam chính chủ động hoàn thành cốt truyện là không thể nào, nếu không hắn bên cạnh cô lâu năm như vậy nhưng cũng chỉ làm kẻ hầu a.

 

Hắn đã sớm chiếm thế thượng phong.

 

Kiều Niệm chỉ có thể tự mình ra tay, tỉnh bơ dẫn dụ hắn.

 

Cho nên, ngay khi anh muốn rời đi, Kiều Niệm chợt mở miệng: "Chờ một chút…"

 

Lục Trầm dừng bước, nghiêng người nhìn cô, giọng có chút căng thẳng: "Thế nào?"

 

Kiều Niệm không có chú ý tới anh cũng không bình tĩnh như cô nghĩ, chỉ là không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, muốn thừa dịp dụ dỗ hắn.

 

Bất quá cái này cũng không phù hợp với thiết lập Kiều đại tiểu thư, vì vậy cô hành động của cô cũng chỉ âm thầm lặng lẽ không một tiếng động, để mọi người khó phát hiện là cô cố ý.

 

Cô từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, chăn trên người trượt xuống, cô còn đang mặc áo ngủ của anh, quần áo xộc xệch, lộ ra da thịt trắng như ngọc, xương quai xanh tinh xảo, có một loại yếu ớt cùng ý nhị, khiến người ta muốn ôm cô vào lòng.

 

Nhưng thần sắc lại kiêu ngạo, thản nhiên vuốt vuốt tóc: "Em phiền lòng, không ngủ được."

 

Dựa theo cô tưởng tượng, Lục Trầm chắc chắn sẽ nghĩ đủ biện pháp an ủi cô, dỗ cô ngủ, đến lúc đó còn có vô tình đụng chạm, không tin hắn còn có thể nhẫn nhịn.

 

Lúc đó cô có thể thuận thế chất vấn hắn, để cho hắn chủ động biểu đạt tấm lòng của mình.

 

Kiều Niệm lặng lẽ nhìn Lục Trầm, trong lòng lập tức hài lòng, hắn đang nhìn cô, ánh mắt cũng tối hơi bình thường, không còn lãnh đạm như trước

 

Một lát sau.

 

Anh đi về phía cô.

 

Nhìn anh từng bước đi về phía cô, Kiều Niệm không khỏi ngừng thở, hơi trừng to mắt nhìn anh.

 

Hắn bỗng nhiên đi tới là muốn làm gì?

 

Cô chỉ mới câu dẫn, hắn liền không nhịn được?

 

Không đợi những hình ảnh lộn xộn hiện lên trong đầu cô, Lục Trầm đã cúi xuống trước mặt cô, cài từng cúc áo vì cô lộn xộn mà bung ra.

 

"Nếu không ngủ được..." Lục Trầm ngẩng đầu nhìn cô, khoảng cách rất gần, hô hấp không phân rõ là của ai, bốn mắt nhìn nhau.

 

Ngay lúc bầu không khí mập mờ, hắn trầm ngâm nói "Nếu không… anh đàn một khúc ru em ngủ?"

 

Kiều Niệm rất tuyệt vọng: "..."

 

Loại thẳng nam sắt thép này là gì!

 

[Theo dõi truyện để nhận được thông báo chương mới nhanh nhất]

 

Bạn đang đọc:Xuyên Nhanh: Khi Nam Chủ Hắc HóaChương 25
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.