Bạn đang đọc:Trọng SInh Trở Về Vị Trí CũChương 9

Lúc đangkinh ngạc, khoé mắt lướt qua, Quỳnh Nươngmới phát hiện phố phường trấn Phù Dung thực sự là đông đúc, nghiệt duyên kiếp trước kiếp này đều tụ tập hết về đây. Nữ tử đeo mạng che mặtđang đứng ở góc đường tối tăm kia chẳng phải là Liễu Bình Xuyên sao?

Xưa nay đầu ócnàng nhẹ nhàng linh hoạt, vừa nghĩ là hiểu.

Có lẽ là ngày này kiếp trước Thượng Vân Thiên bị đâm ngã gãy chân, bỏ lỡ kỳ thi. Nhưng ca ca lại ra tay, hoạrơi lên người ca ca. Nhìn cái chân mất tự nhiên của ca ca, nàng nghĩ chắc chắn là đã gãy rồi. Còn Liễu Bình Xuyên xuất hiện ở đây, chắc là định mỹ nhân cứu anh hùng.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏibuồn bực về bản thân, nếu không phải sau khi sống lại, nàngcó ý muốn thay đổi vận mệnh khiến toàn bộ loạn hết thìThôi gia sẽ không dư dả tiền để mua hoa đăng, nàng ở nhà dán một cái là xong việc. Mà nếu ca ca không đi dạo phố với nàng thì sao có thểnhận tai họa thay Thượng Vân Thiên rồi bị thương nặng như bây giờchứ?

Thật ra Liễu Bình Xuyên còn bực bội hơn cả Quỳnh Nương.

Đời này ả tavề Liễu phủ sớm, có thể nói là hài lòng vui sướng. Nhưng nhàmẹ đẻdù tốt thìcũng không phải chốnvề cuối cùng của nữ nhi, phải sớm tự chọnphu quân cho mìnhmới ổn thoả.

Bởi vì đời này là đích nữ vọng tộc nêncon đường lựa chọn cũng rộng rãi. Các thế gia từhoàng gia cho tớikinh thành đều không phải không có khả năng. Nhưng màBình Nương suy nghĩ rất lâu vẫn cảm thấykhông có ai xứng với tấm lòng của ả ta hơn là Thượng Vân Thiên. Sau này hắn sẽ là trọng thần Nội Các, sẽ sớm nắm quyền hành, vinh quang ra sao chứ? Chỉ đáng giận làkiếp trước sau khi Quỳnh Nương chết, ả ta lại không được ngồi lên vị trí chính thê.

Lúc đó Quỳnh Nươngrơi xuống giếng rồi chếtngoài ý muốn, Thượng Vân Thiên chịu đả kích rất lớn, từ chốiđề nghị của phụ thân làđưa ả ta lên làm bình thê. Nếu không phải e ngạiả tavà hắn bị bắt gian trên giường, không thể chối cãi, thì thậm chí hắn còn không muốn đưa ả ta vào cửa làm thiếp.

Nhưng sau khi vào cửa làm thiếp, loại tình cảm dịu dàng ngọt ngàolúc vụng trộm không còn nữa. Tim của Thượng Vân Thiên như đã chết theo Quỳnh Nương, hắn không vào phòng ả ta. Đêm dài đằng đẵng, ả ta chưa từng nghĩ tới, kết quả của trăm phương ngàn kế xuikhiến thư đồng hại chết Quỳnh Nương lại là nửa đời sau ả ta chịu khổ trông giữ đèn nến, sống thủ tiết đến già...

Nhớ lại kiếp trước khổ sở đắng cay như hoàng liên ăn không hết, nỗi hậncủa Liễu Bình Xuyên với Quỳnh Nương lại càng sâu đậm, cũng càng sinh ra chấp niệm với Thượng Vân Thiên, không thể buông tay.

Đời này ả ta may mắn sống lại, không có Quỳnh Nương cản trở, đương nhiên ả taphải cẩn thận mưu tính, trước tiên phải cóđược trái tim Thượng lang, kết một đoạn nhân duyên màthần tiên ao ước.

Nhưng ả takhông có dung mạo thanh tú như Quỳnh Nương, không có tài văn thơ như nàng ta. Nhớ đếnlúc ả ta ngheQuỳnh Nương nói hai người họbiết nhau quathơ, ảta không tự tin rằng mình có thểlàmThượng Vân Thiên nhất kiến chung tình với mình.

Vả lại, dù Thượng Vân Thiên có nhất kiến chung tình với ảta, nhưngnếu hắn không có công danh thìphụ thân và mẫu thân tuyệt đối sẽ không đồng ýgả đích nữ chính tông cho một tiểu tử nghèo tự mình chọn.

Nghĩ tới nghĩ lui, ả ta quyết định lợi dụng thời điểm Thượng Vân Thiên bị xe đâm để cứu hắn tránh một kiếp, sau đóquen biết một cách hợp lý. Dựa vào bản lĩnh hầu hạ nam nhân của mình, ả ta bảo đảm hắn sẽ động lòngvới mình như kiếp trước. Nhưng hắn không bị thương, có thể thuận lợi thi cử. Đến lúc hắnđề tên bảng vàng, ả talại nhắc đếnchuyện chung thân với phụ thân, đến lúc xin được phụ thân gật đầu thì mọichuyện sẽ thành công.

Bởi vì lúc đó ả ta và Thượng Vân Thiên nói chuyện phiếm, trong lúcvô ý, ả tanhớ rõhắn nói là mìnhbị thương năm ngày trước tiết Khất Xảo. Ảta mới chọn hai tráng nô đi theo đểkịp thời ứng cứu.

Tuyệt đối không ngờ, trù tính gần một tháng lại bị đồ đần độn Thôi Truyền Bảo quấy nhiễu hỏng hết. Lúc thấy Thượng lang và Quỳnh Nương bốn mắt nhìn nhau, Liễu Bình Xuyên hận không thể tiến lên kéo đôi nam nữ kia ra.

Nhưng lúc nhìn thấy vật tổ Bạch Trạch trên thùngxe ngựa, huyết sắc trên mặt ả talui hết, vội vàng kéo mạng che mặt lùi lại trốn vào trong góc.

Thôi Truyền Bảo cảm thấy xươngđùi như bị khảm đinh thép, đau đến nỗi rên cũng không rên được. Mà sau khi xe ngựa gặp sự cố, người xuốngxe chỉ loxem con ngựa ngã xuống, căn bản không có ý muốn xem người bị thương thế nào.

Thượng Vân Thiên thấy vậy, tinh thần chính nghĩa của thư sinh lập tức bùng lên, thấythiếu niên cứu mình sắp bất tỉnh, mà muội muội hắn cũng là nữ tử gầy yếu, cần mìnhra mặt. Thế là hắn đứng lên, lạnh giọng hỏi phu xe: “ Đường phố sầm uất mà lại lỗ mãng như vậy, đụng vào người khác cũng không xin lỗi, xin hỏi là xe ngựa của phủ nào? Hoành hành phố xá như vậy?“

Phu xe người cao ngựa lớn, chẳng thèm liếc mắt nhìn Thượng Vân Thiên một cái, chỉ nhíu mi kiểm tra con ngựa đang co giật, tức giận dậm chân, phun nước bọt xuống đất. Đi tới trước xe ngựa hạ thấp giọng nói với người trongxe: “Khởi bẩm vương gia, xem ra con ngựa kia không ổn rồi, nước bọttrong miệng có vị chua, hìnhnhưbị hạ độc... Mạt tướng thất trách không phát hiện, xin vương gia trách phạt!”

Trong xe ngựa yên tĩnh không có tiếng động, một thị vệ đầu lĩnh từ phía sau chạy tới, vẻ mặt tự trách ảo não, chạy đến nỗi trán chảy mồ hôi, nghe được mấy lời này liền thấp giọng nói: “Xem ra có người không muốn vương gia vào kinh nênhạ thuốc cho ngựa, thủ đoạn quábỉ ổi!”

Thượng Vân Thiên nhận ra thị vệ đầu lĩnh này, không phải là tên hào nô mua sạch điểm tâm hoa điểu hai ngày trước sao? Ngày đó hắnmột lời không hợpđã rút đao đả thương người, hôm nay thì hay rồi, đụng thương người ta xong lại làm như không thấy?Ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử mà còn không có vương pháp như vậy?

Thư sinh tính khí nóng nảy, Thượng Vân Thiên đổi cách nói, vẻ mặt nghiêm nghị, tiến lên chất vấn, không nói được liền muốn kéo người đi gặp quan.

Đầu lĩnh đó tên Thường Tiến, bìnhthường ở Giang Đônglà người nói sao làm vậy, lúc này đang buồn phiền trong lòng, thấy thư sinh ồn ào liền nhấc chân lên đá Thượng Vân Thiên.

Tuy Thượng Vân Thiên cao lớn nhưng hắnkhông chịu nổi một cước của võ tướng nơi sa trường, lập tức lùi lại, ngã xuốngngười Quỳnh Nương vừa mới đứng lên.

Quỳnh Nương vốn đang kiểm trathương thế của ca ca, thấy hắn đã đỡ hơn, hơi thở ổn định, có thể nói chuyện, lại không bịthương bên trong, nàng bèn nhẹ nhàng thở ra, đang định gọi người giúp đưa ca ca về nhà, rời xa nơi thị phi này.

Vật tổ trên xe ngựa đó, nàngđã nhìn thấy từ lâu. Nói đạo lí với Giang Đông Lang Vương? Còn không bằng đọc một quyển Đạo Đức Kinh cho hổ sói!Thời gian tranh cãi vô ích nàynênvề nhà mời tiên sinh nắn lại xương cho ca ca mớiphải.

Nhưng không ngờ vừa mới đứng thẳng dậy đã bị Thượng Vân Thiên đè xuống mặt đất, nàng“ai da” kêu đau một tiếng.

Thường Tiến nhìn qua,“ấy” một tiếng: “ Đây không phải tiểu nương vẽ điểm tâm sao?”

Lời của hắn khiến người trong xe ngựa tò mò, mộtngón tay thon dài nâng nửa tấmmànlên, một con mắt tối tăm hẹp dàiliếc ra ngoài theo mànvải.

Một cái liếc mắt này thu hết vẻ nhếch nhác của Quỳnh Nương khi bị đètrên mặt đất vào đáy mắt.

Vải trên đầukhông buộc đúng cách, lỏng lẻo tản ra, tóc đen như nhung trượt xuống làmgương mặt trắng nõn trông gầy hơn. Thêm nữanàngsốt ruột đến độ má hồngửng đỏ, giống hải đườnghồng bịhoa lê trắng đè lên, khiến người tasinh lòngthương tiếc.

Tuy Thượng Vân Thiên khôngcố ý nhưng đã mạo phạm người ta, hắnhoảng hốt đứng dậy muốn đỡ Quỳnh Nương nhưng lại bị nàng lạnh lùng trừng mắt, tay chân cứng lại.

Màn cũng bất động một lát rồibị thả xuống, Thường Tiến đangnhíu mi trừng mắt bị gọi đến trước xe ngựa, tai nghe một hồi, da mặt nới lỏng, hắnđẩy Thượng Vân Thiên ra, bước đến cạnh Quỳnh Nương, nói: “Mấy ngày nay chủ tử nhà ta không muốn ăn uống, hôm trước ăn điểm tâmngươi làm,cảm thấy hương vị rất tốt, nay muốn mời ngươi vào phủ làm, sẽ thưởng thêm bạc cho ngươi!”

Hắn vừa mở miệng, Quỳnh Nương thật sự muốn chửi mẹ nó. Xe ngựa của vị Lang Vương này đụng phải người ta, không nhắc đến bồi thường, ngược lại muốn khổ chủ là nàng đi làm điểm tâm cho hắn? Đúng là loại người không nói đạo lý, sao kiếp trước thánh thượng anh minh không lập tức chém thằng nhãi này đi?

Thật ra tuy Quỳnh Nương và vị trong xe ngựa này gặp mặt không nhiều nhưng cũng có chút chuyện sâu xa. Không chỉ vì hắn là người mà Thôi Bình Nhi từng hầu hạ,Lang Vương còntừng cho người chuyểnlời đến Liễu phủ nóimuốn cầu hôn cướiLiễu Tương Quỳnh.

Nghĩ lại thìhình như cũng là tiết Khất Xảo năm nay, ở trong cung, lần đầu tiên nàng gặp Lang Vương.

Chỉ là lúc đó toàn bộ tâm tư của nàng đãđặt hết lên người công chúa và hoàng hậu, không chú ý đến vị vương khác họ ngoài biên cương này lắm. Vị vương gia này nhìn mỹ nữ đã quen, không biết vì sao lại nhìn trúng nàng trong một đám quý nữ kiều diễm ướt át?

Mà xưa nay Thái Tử không hòahợp với vị vương khác họ này, ngay cả hoàng hậu cũng không thích hắn,thêm nữadanh tiếng phủ trạch của vị vương gia nàykhông tốt, vì vậy dưỡng phụ Liễu Mộng Đường dứt khoát từ chối.

Về phần sau này, khi chuyện bế nhầm con của hai nhà Thôi Liễu bị tiết lộ, phu thê Liễu gia càng không thể gả Quỳnh Nươngvào nhà cao cửa rộng, đương nhiên, những chuyện đó nói sau.

Nhưng người vốn không nên có giao thoa ở đời này, không ngờ lại gặp ở đây!

Quỳnh Nương chỉ mím môithấp giọng nói: “Quý nhân nhận nhầm người rồi, ta không phải người làm điểm tâm có tay nghề.”

Đáng tiếc mắt Thường Tiến đâu có tật, huống hồ lại là bậc mỹ nhân quốc sắc thiên hương này? Nể mặt lát nữa nàng sẽ làm điểm tâm choVương gia, nhóm thủ hạ của Vương giađều thu liễm ngạo khí. Lập tức có hai người nhấc cáng, nâng Thôi Truyền Bảo nằm lên đưa đi chữatrị. Quỳnh Nương không thể từ chối khéo được, tất nhiêncũng bị “mời” lên nhuyễn kiệu đi theo.

Còn Thượng Vân Thiên, sau khi hỏi rõ Quỳnh Nương không hềnhận ra hắn, hắn liền bị Thường Tiến đẩy sang một bên, thấy Quỳnh Nương bị đưa đi, hắn sốt ruột đến độ dậm chân.

Liễu Bình Xuyênchưa đi quá xa, ả tachọn một trà lâu đối diện đường lớn, ngồi ở lầu hai xem tình hìnhdưới phố, tuy không nghe thấybọn họ đang nói gì, nhưng lúc nhìn thấy Quỳnh Nương bị đưa đi, ả ta vui mừng ra mặt,thở ra một hơi dài.

Quỳnh Nương dung mạo quốc sắc, đã bị Lang Vương bắt đi thì nào có đạo lý trong sạch trở về.

Kiếp trước ả ta là thị thiếp củaLang Vương, dĩ nhiên hiểu rõsự vô tình của Lang Vương. Nhan sắc cóđẹpthìcũng chỉ mới mẻ được vài ngày trong mắt Lang Vương, nếu tranh sủng chọc vị Lang Vương này phiền lòng, quản gia vương phủ sẽ dùng đủ cách để trừng trị.

Quỳnh Nương đẹpnhư vậy nhất định sẽ bịdùng đến chán thì thôi, Vương gia chơi chán rồi chắc là sẽ ban thưởng cho bọn thủ hạ thô lỗ tàn bạo của hắn đúng không?

Nghĩ vậy, sự sợ hãi khi ả tanhìn thấy Lang Vương dần dần bị kìmxuống, nhìnThượng Vân Thiêndưới lầu sốt ruột đến độquay tròn, ả tatự tin cười lạnh...

Bạn đang đọc:Trọng SInh Trở Về Vị Trí CũChương 9
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.