Bạn đang đọc:Tôi vô tình chữa khỏi chứng mất ngủ của Đại Công TướcChương 7

Thời gian tàn nhẫn trôi qua một cách vô vọng.

 

Chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa thôi, nhưng mọi hành động cố gắng trốn tránh buổi ra mắt đều không có tác dụng với mẹ tôi.

 

“Mẹ ơi, con không có váy để mặc. Con nên làm gì đây? Tiếc quá đi, nên thôi năm sau hẳn—!”

 

“Đừng lo. Mẹ đã chuẩn bị hết rồi.”

 

“Mẹ à, sau khi ra mắt, con sẽ không thể tránh khỏi việc kết hôn... Mặc dù con muốn dành nhiều thời gian hơn cho mẹ và cha.”

 

“Lia, mẹ muốn thấy con được gặp gỡ, được yêu và sống với một người đàn ông tốt. Hơn nữa, kết hôn rồi cũng không có nghĩa là con không còn là con gái của cha mẹ nữa, phải không?”

 

…Mẹ tôi như một tấm khiên không bao giờ có thể xuyên thủng được. Thái độ của bà ấy vẫn không có gì thay đổi, ngay cả khi tôi đã cố gắng mỗi ngày trong suốt hai tuần qua.

 

Lily thấy tôi vào phòng liền chậm rãi đưa ra lời đề nghị sau khi chứng kiến ​​cảnh tôi liên tục bị từ chối.

 

“Nếu Tiểu thư không muốn ra mắt thì người thử giả bệnh xem sao? Tiểu thư mà không được khỏe, em nghĩ Phu nhân sẽ trì hoãn buổi ra mắt của người đó.”

 

Thành thật mà nói, tôi cũng nghĩ rằng nếu tôi giả ốm, mẹ tôi sẽ trì hoãn việc ra mắt của tôi mà không nói bất cứ điều gì. Nhưng tôi nhớ lại khoảnh khắc bà ấy chạm vào trán tôi mỗi đêm và cầu nguyện với Chúa trong suốt một năm qua, nó đã quá đủ rồi.

 

“Tôi chẳng thể làm gì cả. Cho nên, Kế hoạch B là chỉ cần ngồi yên lặng trong góc và rời đi ngay khi buổi lễ kết thúc.”

 

Vì vậy, tôi buộc phải tham dự buổi ra mắt.

 

Khi bước chân vào nơi diễn ra buổi dạ hội, mắt tôi mở to.

 

Như để xoa dịu đi những bước chân nặng trĩu của tôi kể từ khi rời khỏi dinh thự, vũ hội Hoàng Gia lộng lẫy hơn bất kỳ bữa tiệc nào khác.

 

Giai điệu của một nhạc cụ có dây tuyệt đẹp làm tôi nghe đến rạo rực, những tia sáng đầy màu sắc lấp lánh trên đầu tôi. Ngay trung tâm, một đài phun nước với những thiên thần nhỏ dễ thương được chạm khắc tinh xảo, cùng những món ăn nhẹ và rượu sâm panh ngọt ngào đang làm say lòng khách mời ở quanh đây.

 

Các quý tộc đứng xung quanh thành từng nhóm, nhìn vào nhau bằng đôi mắt nghiêng, tự hào về vẻ đẹp của chính họ.

 

Tôi nhếch khóe môi nhìn những người này.

 

Nếu ai đó hỏi tôi cuộc sống đích thực của một cô gái trẻ sẽ như thế nào, tôi có thể trả lời bằng một từ — Đó là cuộc đời của Adelia Blaise.

 

Ngay cả khi tôi tham dự bữa tiệc lớn nhất, buổi lễ trưởng thành được tổ chức ở Lian với tư cách là một cô gái trẻ mới ra mắt, vẫn khó có thể liếc nhìn một lượt.

 

“…Tuy vậy, mình vẫn cực kỳ hài lòng.”

 

Một cuộc sống mà không ai quan tâm đến việc tôi đã uống đến ly sâm panh thứ ba hay chưa, hay liệu tôi có nhận được chiếc bánh pudding mềm mại thứ tư từ sảnh tiệc hay không.

 

Đây chính là cuộc sống của một nữ phụ, Adelia…!

 

Trong cảm xúc vô cùng mãn nguyện, tôi khẽ ậm ừ. Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều về sự hiện diện của mình. Làm sao mà cái chết của tôi lại là phần mở đầu của cuốn tiểu thuyết được chứ?

 

Tôi đứng dựa vào góc tường của phòng khiêu vũ, nhấm nháp ly sâm panh đang cầm trên tay. Đầu óc hơi thư giãn, tôi đang đợi nghi lễ cuối cùng của bữa tiệc diễn ra thì đột nhiên nghe thấy giọng nói thì thầm từ bên cạnh.

 

“Liệu ai được nhảy điệu cuối cùng ở buổi lễ này nhỉ?”

 

“Chắc là Evelyn rồi. Cô ấy đã được nhảy vào năm ngoái, thậm chí là năm kia nữa.”

 

“Ha… Nếu năm nay cũng là Evelyn, cô ấy sẽ có buổi khiêu vũ cuối cùng trong suốt ba năm tham dự buổi ra mắt?”

 

Tôi có thể nghe thấy tiếng huyên náo của những người ngoài cuộc đang đứng cạnh tôi.

 

Khi ấy, tôi lắc đầu ngán ngẩm trước cảnh những người phụ nữ lăn lộn dưới chân như thể họ đang thất vọng. Tôi đoán rằng họ không bao giờ nhận ra rằng cuộc sống của những người phụ nữ tốt đến thế nào. Rốt cuộc, thuận lợi nhất vẫn là sống một cuộc sống lâu dài và khỏe mạnh.

 

Lạc vào dòng suy nghĩ, tôi nghịch chiếc ly rỗng một hồi và liếc nhìn xem Evelyn đang ở đâu.

 

Evelyn Black.

 

Rival yêu Irene. Cô là con gái và là tiểu thư của nhà Hầu tước Lautner Black, nhân vật phản diện cuối cùng của cuốn tiểu thuyết. Mái tóc bạch kim và đôi mắt long lanh như ánh trăng của cô ấy cũng đủ hấp dẫn để thu hút sự chú ý của tất cả những người đàn ông tại vũ hội.

 

Kia...

 

“Hầu tước Evelyn Black kính mến, người có vui lòng cho tôi được vinh dự mời ngài cùng khiêu vũ không?”

 

Đã là yêu cầu khiêu vũ lần thứ năm rồi.

 

“Xin thứ lỗi, thưa ngài Graham. Hôm nay tôi không khỏe cho lắm.”

 

Và, đó cũng là câu từ chối lần thứ năm.

 

“Đúng như dự đoán, cuộc sống của họ đã bận rộn ngay cả khi cuốn tiểu thuyết còn chưa bắt đầu, chỉ vì mối liên hệ giữa nhân vật phản diện và nữ chính…”

 

Tôi bắt đầu thấy kiệt sức chỉ vì nhìn những người đàn ông vây quanh cô ấy.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào Evelyn đang nhẫn nại chịu đựng vì giá trị quan mà tác giả đặt ra, tôi chậm rãi đặt ly rượu xuống bên cạnh.

 

“Hừm, một ly nữa thôi nhỉ?”

 

Tôi đi về phía chiếc bàn ở giữa sảnh tiệc, liếc nhìn những người xung quanh.

 

Tay tôi đang cố chọn lấy một trong những ly rượu từ tháp sâm panh, chợt đông cứng trước gương mặt xa lạ vừa bước vào sảnh tiệc.

Bạn đang đọc:Tôi vô tình chữa khỏi chứng mất ngủ của Đại Công TướcChương 7
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.