Bạn đang đọc:Tôi vô tình chữa khỏi chứng mất ngủ của Đại Công TướcChương 5

Cỗ xe di chuyển không ngừng, chưa đầy ba mươi phút đã về đến dinh thự.

 

Tôi lập tức mở cửa xe và nhảy ra ngoài, giọng nói trầm ngâm của LiLy hét lên ở đằng sau.

 

“Tiểu thư, xe ngựa dừng rồi hẳn hãy xuống chứ! Nguy hiểm quá đi!”

 

“Ta biết, biết rồi mà, nhưng…!”

 

…Liệu có nguy hiểm hơn nước cờ của tử thần không?

 

Bỏ ngoài tai lời nói của LiLy, tôi chạy nhanh về phía dinh thự.

 

Trong lúc đang vẫy tay và mỉm cười chào hỏi với những hầu ra đón tôi, tôi có thể thấy một vài khuôn mặt không quen thuộc trong số họ.

 

…Gì đây?

 

Tôi dừng bước giữa khu vườn rộng thênh thang, Lily vội vã theo sau tôi rồi cúi người thở dốc. Tôi quay lại liếc nhìn về phía cỗ xe mà tôi xuống ban nãy, khuất ngay gần đó là một cỗ xe khác tôi chưa từng thấy bao giờ.

 

“Lily, hôm nay ai đã đến đây vậy?”

 

Trước câu hỏi của tôi, LiLy quay đầu lại và mở to mắt nhìn chằm chằm vào cỗ xe. Dò xét từng họa tiết được khắc trên xe ngựa, cô ấy “ồ” lên cảm thán.

 

“Em nghĩ Nam tước Jo Malone đã đến đây. Hoa văn thiết kế trên xe ngựa rất giống với ký hiệu của gia tộc Nam tước Jo Malone.”

 

“Nam tước Jo Malone…?”

 

Chẳng phải đó là kẻ đồng lõa với Marquis Black và tạo nghiệp khắp nơi nên bị Cain thủ tiêu ngay từ chương đầu tiên sao...? Cha nào con nấy, con gái ông ta Jo Malone cũng đeo bám theo Evelyn, vốn là nhân vật phản diện của cuốn tiểu thuyết.

 

Và chuyện đó hiển nhiên chẳng kéo dài được bao lâu.

 

“Lily, em có biết tiểu thư Jo Malone năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi không?”

 

“Hình như cô ấy tròn mười tám tuổi. Em nghe nói cô ấy sẽ ra mắt trong năm nay, nên nhà Nam tước đang đi dạo quanh các cửa hàng ở Aren.”

 

Chính là nó.

 

Vì vậy nên Nam tước đã đến tận đây. Tôi khẽ quét mặt.

 

Chắc mẹ phải khó khăn lắm…

 

“Còn cha ta thì sao? Ông ấy đang ở trong thư phòng à?”

 

“Em nghĩ ông ấy đang ở đó. Bá tước nói rằng ông ấy sẽ sắp xếp các mặt hàng xuất khẩu sang Repli trước bữa tối.”

 

“Được rồi, ta sẽ gặp cha trước.”

 

“Vâng?”

 

Tôi bận rộn di chuyển trên đôi chân của mình về phía dinh thự, để lại Lily đằng sau với vẻ mặt hoang mang không hiểu tôi đang nghĩ gì.

 

゚ ・: * ✧ *: ・ ゚

 

“Cha!”

 

“Ồ, Lia. Đi chơi vui không con?”

 

Tôi mở cánh cửa thư phòng đang đóng kín, dễ dàng có thể nhìn thấy mái tóc màu nâu sẫm tỏa sáng trong ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Tôi nhanh chóng ngồi xuống trước ông, đối diện với khuôn mặt tươi cười phúc hậu ấy.

 

“Cha có bận quá không ạ?”

 

“Nếu có thể gặp mặt Lia thì ai mà bận cho được?”

 

Nói rồi, người cha nhanh trí của tôi đã đẩy đống tài liệu đang xem sang một bên và nghiêng người nhìn về phía tôi.

 

Thấy cha đang chờ tôi, tôi cười rạng rỡ và cẩn trọng nói: “Cũng chẳng có gì nhiều. Chỉ là con có một thỉnh cầu.”

 

“Thỉnh cầu à?”

 

Nghe lời nói đột ngột của tôi, cha tôi nghiêng đầu với vẻ mặt tò mò. Tôi nhanh chóng tiếp lời, vén lọn tóc rối ra sau mắt.

 

“Là trong bữa ăn ngày hôm nay, mẹ nói rằng sẽ có một người được ra mắt trong năm nay.”

 

“Một người được ra mắt sao?”

 

“Vâng, thường là vào khoảng tháng tư hàng năm. Nếu không có gì đặc biệt, con nghĩ buổi ra mắt lần này sẽ sớm hơn dự kiến.”

 

Cha gật gù mà không suy nghĩ nhiều về những nhận xét của tôi, hỏi như thể rất khó hiểu.

 

“Dù muộn hơn những người khác một chút, nhưng nếu sức khỏe của con tốt thì năm sau mới ra mắt. Đó vốn là truyền thống rồi. Nhưng sao con lại hỏi vậy?”

 

Tôi vờ như không nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cha, tôi nhích lại gần ông hơn và cố chấp nói.

 

“Con nghe từ Lily rằng bây giờ mẹ đang uống trà với Nam tước Jo Malone.”

 

“Ừ. Cha cũng biết rồi.”

 

Nam tước Jo Malone.

 

Người phụ nữ được miêu tả là một người rất thích suy đoán và phô trương. Có lẽ bà ấy đến gặp mẹ tôi hôm nay là để chế giễu cô con gái không có lấy một người trong lòng, rồi khoe khoang tiểu thư nhà bà ấy. Đối với con sâu bệnh như tôi, mẹ tôi chỉ mong tôi có thể xây dựng được một gia đình bình thường và sống tốt như bao người khác.

 

“Nếu tiểu thư Jo Malone, vốn nhỏ tuổi hơn con mà được ra mắt lần này, con nghĩ mẹ sẽ không kiên nhẫn được mất.”

 

“…”

 

“Con không nói rằng mình sẽ không ra mắt. Nhưng con muốn tổ chức vào năm sau thay vì năm nay.”

 

“…Năm sau?”

 

“Vâng. Đã ba tháng từ khi con tỉnh dậy sau cơn hôn mê rồi. Vẫn còn rất nhiều điều con chưa thực hiện được với cha mẹ vì phải nằm suốt trên giường…”

 

“…”

 

“Nên con chỉ muốn dành cả năm này cho gia đình mình thôi.”

 

“Lia…”

 

Như thể bị tôi làm xúc động, nước mắt ông trào ra.

 

Tôi cắn rứt lương tâm khi nhìn cha. Nhưng tôi tuyệt đối không thể nói sự thật được.

 

Con xin lỗi, cha à…

 

Để đứa con gái yêu này của cha được sống lâu thật lâu, con phải tránh ra mắt xã hội nhiều nhất có thể, đặc biệt là năm nay…

 

Ít nhất, phải đợi cho đến khi Irene trở lại thủ đô Aren.

Bạn đang đọc:Tôi vô tình chữa khỏi chứng mất ngủ của Đại Công TướcChương 5
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.