Bạn đang đọc:Tôi vô tình chữa khỏi chứng mất ngủ của Đại Công TướcChương 12

Vô số các vì sao lấp lánh như đang đổ xuống bầu trời đêm. Tôi đang trốn đi dưới bầu trời xanh đen, nhàn nhã tựa đầu vào cửa sổ xe ngựa, ngây người nhìn lên, ngắm nhìn bầu trời đêm tuyệt đẹp.

 

Bình minh, khi mọi người còn đang say giấc, tiếng lạch cạch của cỗ xe ngựa chạy trên con đường gập ghềnh vang vọng cả chốn thanh bình.

 

“Người thật sự sẽ không cho em biết sao, tiểu thư?”

 

Lily, người thậm chí còn đe dọa tôi đã bỏ trốn và đi theo tôi, hỏi một cách đầy lo lắng khi nhìn thấy cổng trước của thủ đô phía đằng xa.

 

Khi tôi giả vờ không nghe thấy câu hỏi và im lặng, Lily lại cất giọng lên.

 

“Em thấy lá thư tiểu thư để lại cho Bá tước rồi.”

 

“…”

 

“Thật vô lý khi đột nhiên tiểu thư nói rằng muốn đi du lịch và bảo họ đừng tìm kiếm người mà không cho họ biết người sẽ đi đâu hay khi nào trở lại.”

 

“… Không phải đọc trộm thư là bất hợp pháp sao?”

 

“Em cũng đâu có muốn làm thế.”

 

“…”

 

“Nhưng người thực sự rất kì lạ đấy – hệt như một người sẽ chết nếu không rời đi ngay ấy.”

 

Nếu suy xét kỹ, thì Lily nhạy bén thật.

 

Cuối cùng, tôi quay đầu về phía Lily khi cô ấy nhìn tôi với gương mặt buồn bã. Có lẽ, cô ấy thất vọng khi phải rời đi mà không nói một lời. Tôi thở dài khi nhìn cô ấy rơm rớm nước mắt.

 

“Thành thật mà nói thì đó là vì suy nghĩ và hoàn cảnh của ta đã thay đổi rồi.”

 

“Hoàn cảnh?”

 

“Ta nghĩ rằng nếu ta là một nhân vật phụ thì ta sẽ không bao giờ lọt vào mắt các nhân vật chính dù cho ta có làm gì đi nữa. Câu chuyện đã được sắp đặt sẵn, và ta chỉ là một người ngoài cuộc.”

 

“…”

 

“Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi và ta nhận ra rằng hành động của mình có thể ảnh hưởng tới các hành động của nhân vật chính, nên là bây giờ ta đang chạy trốn đây. Cuộc chạy trốn ban đêm cũng là lý do.”

 

“Khuôn mặt Lily cau có như thể cô ấy chẳng hiểu tôi nói gì.”

 

Thấy thế, tôi liếc lên nhìn cô ấy và mở miệng ra lần nữa.

 

“À, một chuyện nữa.”

 

“…?”

 

“Đừng giận vì ta không thể nói tất cả mọi thứ với em.”

 

“Tiểu thư.”

 

“Biết quá nhiều cũng không tốt đâu. Tại sao những kẻ bắt cóc lại muốn giết con tin khi nhìn thấy mặt họ?”

 

“…”

 

“Đôi khi, không biết lại là giải pháp đấy – cho dù đó là cuộc sống của em hay của người khác.”

 

Đúng, là một nhân vật phụ, tôi không muốn dính dáng gì đến các nhân vật chính, có lẽ là vì tôi biết nội dung của cuốn tiểu thuyết mà tôi không thể thích nổi…?

 

Tôi chỉ là một nữ phụ trẻ tuổi, và Cain là nam chính của cuốn tiểu thuyết này. Sự quan tâm và tò mò anh ta dành cho tôi giống một nỗi sợ hãi hơn là điều gì đó tốt lành.

 

Khi Lily bình tĩnh lắng nghe tôi, cô ấy nhăn mặt như thể chẳng hiểu tôi nói gì.

 

“Em không hiểu tiểu thư đang nói gì.”

 

“Điều tốt nhất ta có thể làm cho cha mẹ là không cho họ biết ta sẽ đi đâu, khi nào về hay bất cứ cái gì để họ đừng tìm ra ta.”

 

“…”

 

“…Đó là cách tốt nhất để bảo vệ hai người họ.”

 

Tất nhiên, cuối thư, nó luôn được viết để đề phòng với hầu tước Black.

 

Nếu hầu tước Black, người giống như một con rắn độc, có thể lôi kéo được cha tôi thì việc tôi làm sẽ chẳng còn tác dụng gì cả. Dù vậy, thứ tôi lo hơn cả chính là bản thân mình, người mà theo nguyên tác đáng lẽ phải chết, nhưng không chết, vì vậy nên có vẻ tôi đang liên tục bị cuốn theo nhân vật chính, Cain. 

 

Sự thật là mấy nhân vật phụ mà dính dáng đến nhân vật chính thì dễ chết lắm.

 

Có thể, một thế lực vô hình nào đó trong cuốn sách đã cố gán ghép Cain với tôi.

 

Tất nhiên, đúng là tôi đã viết một cuốn tiểu thuyết ngôn tình trong đó Cain là người mẫu, và cũng đúng là tôi đã viết dòng “Đại Công tước điên”. Tuy vậy, giết một người chỉ vì  người ta viết tiểu thuyết về mình làm người mẫu thì có khả thi không?

 

Dù nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn nở nụ cười cay đắng khi nhận ra cuộc sống của nhân vật phụ chẳng khác gì ngọn đèn trước gió cả.

 

Để các nhân vật chính thức tỉnh, để câu chuyện có sự chuyển biến, để kết truyện có ý nghĩa – cái chết của nhân vật phụ chính là công cụ đơn giản nhất mà tác giả có thể sử dụng.

 

Lily, người đang nhìn tôi cắn móng tay suy nghĩ về tương lai vô định, thận trọng cất lời.

 

“Vậy thì em cũng sẽ thành thật.”

 

“…?”

 

“Thực ra thì em không thông minh vậy đâu, thế nên em chẳng hiểu tiểu thư đang nói gì cả.”

 

“…”

 

“Em chỉ biết một điều là...”

 

Thấy cô ấy nói một cách cẩn trọng, tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn.

 

Lily, người đi theo tôi chỉ với một cái túi, nở nụ cười rạng rỡ và tiếp tục nói.

 

“Tiểu thư nói người không phải nữ chính ở thế giới này… Nhưng với em, người luôn là nhân vật chính.”

 

“…”

 

“Vậy nên là mặc dù em không hiểu sao người lại làm vậy, nhưng đừng sợ. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, em sẽ vẫn luôn bảo vệ người.”

 

“…Đó là cái ta đang nói, ta không phải nhân vật chính.”

 

Những lời nói ấm áp chưa từng được nghe ở kiếp trước hoàn toàn xa lạ với tôi, và tôi đã thẳng thắn trả lời những gì mình nghĩ. Ngay sau đó tôi quay mặt đi, che giấu sự xấu hổ và lúng túng của mình, dù cho đôi tai đang đỏ và nóng bừng lên.

 

Cuối cùng, tôi cất tiếng nói, dùng tay che đi đôi tai đỏ bừng như đang sốt lại.

 

“…À, dù sao thì. Sau khi đi qua cổng Tây thì dừng lại nghỉ chút nhé.”

 

“Vâng, thưa tiểu thư.”

 

Câu trả lời của Lily, đã trở lại đầy dũng cảm, làm tôi liên tục nhếch môi cười.

 

Mặc dù cuộc sống yên bình của tôi vừa mới bị phá hỏng vài tiếng trước, nhưng tôi nghĩ nó cũng không tệ đến vậy.

Bạn đang đọc:Tôi vô tình chữa khỏi chứng mất ngủ của Đại Công TướcChương 12
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.