Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 98

Chương 98


 

Bắt đầu từ Joanna, những người phụ nữ vốn sẽ thích Richard trong câu chuyện gốc đều đã để mắt đến Blake.

Trong số đó, Camilla Vendrick là nữ phụ quan trọng thứ hai sau Iana.

Camilla là con gái của gia đình Hầu tước. Ban đầu, cô ta là một đứa trẻ bị bỏ rơi, nhưng Hầu tước Vendrick đã thừa nhận cô ta vì ông ta cảm thấy cần phải có mối liên hệ với Cung điện Hoàng gia.

Camilla yêu Richard. Cô ta biết rất rõ những việc làm xấu xa của anh ta nhưng lại giả vờ như không biết.

“Chỉ có ta mới hiểu được Richard! Chúng ta chắc chắn sinh ta là để dành cho nhau. Ngay cả có kiếp sau thì ta cũng sẽ chỉ thích một mình Richard.”

Cô ta nói đi nói lại điều ấy không biết bao nhiêu lần. Cô ta nói rằng cô ta thực sự  yêu Richard, bất kể địa vị, sự giàu có, ngoại hình của anh ấy, và rằng cô ta là người duy nhất thật lòng yêu anh ta .

Sau đó thì Camilla trở thành hầu gái của Blake. Tôi không nghĩ Richard đã cài cô ta vào làm gián điệp, vậy điều gì đã xảy ra chứ?

Khuôn mặt của Richard từ bảy năm trước và khuôn mặt của Phillip từ một ngàn năm trước đồng thời xuất hiện trong tâm trí tôi. Chỉ riêng sự xuất hiện của họ thôi cũng khiến tôi rùng mình rồi. Đột nhiên một tia sáng nhỏ xuất hiện.

[Xin chào, Laontel.]

"Đã lâu không gặp, Shell."

Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau sau một thời gian dài.

"Có chuyện gì thế?"

Shell bĩu môi. Cô ấy dường như chỉ chờ tôi nói câu đó là ngay lập tức trả lời luôn.

[Ta chưa bao giờ ăn thịt ai cả!]

'Hả?'

[Một con Macul không ăn thịt người đâu! Sao họ có thể nói những điều cay nghiệt thế chứ? Họ nói cứ như là chúng tôi ăn thịt cô rồi ấy!]

Ngay cả khi Ancia vẫn còn sống sót bên trong cánh cửa bóng tối thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ bị Macul ăn thịt. Đó là những gì những kỵ sĩ đã nói, và Shell tình cờ nghe thấy họ.

Vậy là ngay cả khi tôi không đứng trước mặt bọn thì họ vẫn bàn tán về tôi sao?

"Ngươi đang theo dõi ta?"

[!!!]

Shell trợn tròn mắt rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Có vẻ như suy đoán của tôi đã đúng.

[Ồ, ta chỉ ở đây để thay mặt nữ thần chuyển một thông điệp thôi!]

Cô ấy vội vàng bay lên. Khi Shell quay vòng trước mặt tôi, ánh sáng của cô ấy trở thành một vòng tròn và tạo ra một không gian trong suốt tỏa sáng rực rỡ. Ngoài ánh sáng, tôi có thể nghe thấy giọng nói của Ser.

[Laontel, cô cảm thấy thế nào khi phải sống như thế? Cô không muốn vứt bỏ cơ thể xấu xí mà mọi người khinh thường này hay sao?]

“Ta không nghĩ nó xấu. Nó chỉ là một vết sẹo thôi. "

[Ngưng giả vờ đi! Đừng giả vờ là người đẹp nhất trên thế giới này và cũng đừng giả vờ là mình tốt đẹp nữa! Hãy nói cho ta sự thật! Cô muốn quay trở lại cơ thể ban đầu của mình, phải không? Cô muốn có khuôn mặt được mọi người khen là đẹp kia! Cô hối hận vì đã từ chối lời đề nghị của ta đúng chứ?]

Giọng Ser vẫn đầy điên cuồng. Cô ấy đã phải chịu đựng suốt một ngàn năm, thế nên không có gì ngạc nhiên khi vết thương của cô ấy gần như không thể chữa lành.

"Ta chưa bao giờ hối hận về điều đó, Ser."

Thực lòng mà nói, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt ghê tởm, tôi đã cảm thấy rất đau lòng. Nhưng Blake vẫn mỉm cười với tôi. Anh ấy nắm tay bàn đầy vết sẹo của tôi, nhưng không có biểu hiện gì là ghê tởm cả.

Cũng có vài người không phản ứng gì với vết sẹo của tôi như Blake, Edon, Mellisa, Hans và Jayden.

Thế nên như vậy là đủ rồi. Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Chỉ cần tôi nghĩ về những người tử tế đó là đủ. Tôi không muốn chú ý đến những người cảm thấy ghê tởm sau khi nhìn thấy tôi.

[Cô cảm động vì Thái tử đã đồng cảm với cô đấy à? Anh ta sẽ phản ứng như thế nào khi biết Ancia hóa ra lại xấu xí thế này chứ? Cuối cùng thì anh ta cũng sẽ rời bỏ cô và kết hôn với một người phụ nữ khác thôi. Cô sẽ hoàn toàn biến mất trong kí ức của anh ta. Anh ta sẽ rùng mình khi biết rằng một người phụ nữ như cô lại từng là người vợ của anh ta đấy!]

"Blake sẽ không như vậy."

Blake sẽ không rời bỏ tôi chỉ vì ngoại hình của tôi. Lúc đầu, tôi không nghĩ như vậy nhưng bây giờ tôi rất chắc chắn.

Anh ấy không phải là loại người như vậy. Anh ấy sẽ không phân biệt đối xử với mọi người chỉ vì ngoại hình của họ.

[Haha. Đừng có hề hước thế chứ! Anh ta cũng chỉ là một thằng đàn ông giống như Philip thôi! Khi ta có những vết sẹo trên người kia, Philip cũng đã ruồng bỏ ta đấy.]

'Sao?'

Philip tiếp cận Ser ngay từ đầu với ý định lợi dụng cô ấy. Và ngay khi có được sức mạnh của nữ thần, anh ta đã muốn bỏ rơi cô. Cô ấy đã quên điều đó sao?

Tại sao cô ấy lại nghĩ mình bị bỏ rơi vì ngoại hình của mình chứ?

[Nếu ta đẹp như cô thì Phillip đã không bỏ rơi ta rồi! Nếu ta không có vết sẹo, anh ấy sẽ không rời bỏ ta!]

‘Ser…’

Cô ấy vẫn còn thích Philip sao? Tôi muốn hỏi cô ấy, nhưng rồi nhanh chóng ngậm miệng lại. Điều đó là hoàn toàn không thể. Tôi cảm thấy như thể mình sẽ xúc phạm Ser khi hỏi cô ấy điều đó.

[Laontel! Ta sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng. Đây thực sự là lần cuối cùng! Giết Thái tử đi! Chúng ta sẽ là những người duy nhất còn lại trong đế quốc kinh tởm này. Chúng ta là bạn mà. Chúng ta không cần những kẻ khác, đúng không?]

'Chúng ta cần họ.'

[…gì?]

‘Có rất nhiều người tử tế. Ta không thể giết bọn họ và sống một mình được. "

[Họ thậm chí còn không nhận ra cô là ai! Cô là người duy nhất sẽ phải chết một cách thê thảm đấy! Ai sẽ yêu cô vì vẻ bề ngoài xấu xí này chứ? Ngay cả khi cô có chết thì bọn họ cũng không thèm cảm thông đâu!]

"Ta không quan tâm."

Nó thực sự không quan trọng đối với tôi. Tôi vẫn ổn ngay cả khi không ai nhận ra tôi. Một nghìn năm trước, Rakshul chết và cuộc sống của tôi giống như một địa ngục trần gian. Tôi thà chết chứ không để anh ấy ra đi lần nữa.

[Con bé ngây thơ này! Ngu xuẩn! Cô sẽ bị bỏ rơi thôi! Cô sẽ bị vứt bỏ một cách thảm hại!]

"Ngay cả khi họ làm điều đó, ta cũng sẽ không hối tiếc."

[Hahahahaha! Ta sẽ giết Thái tử sớm thôi. Thế nên cô định quỳ xuống cầu xin ta à?]

Khoảnh khắc tôi nghe thấy tiếng cười của cô ấy, tôi đã linh cảm một điều chẳng lành.

'Cô định làm gì?'

Ngay khi tôi đang luống cuống hỏi Ser thì tiếng gõ cửa bên ngoài chợt vang lên.

"Cô Rose, ta vào trong một chút nhé."

Đó là giọng nói của Chelsea. Vì tôi không thể lên tiếng nên cô ấy đã mở cửa mà không cần đợi bất kỳ sự cho phép nào.

Tôi kinh ngạc nhìn cái bàn. Nhưng Shell và không gian trong suốt đã biến mất rồi.

“Xin chào, cô Rose. Tên ta là Chelsea Brooke - hầu gái của Thái tử. ”

Chelsea chào hỏi tôi một cách lịch sự. Tôi cũng nhẹ cúi chào.

“Ta xin lỗi về những gì đã xảy ra vừa rồi. Ta thay mặt mọi người xin lỗi cô”.

'Không sao cả.'

Tôi lắc lắc tay. Chelsea có vẻ bối rối. Cô ấy không hiểu tôi đang nói gì.

'Không.sao.Thật sự.không.sao'

Tôi mấp máy môi nói đi nói lại câu đó. Chelsea cẩn thận hỏi tôi.

"Cô nói rằng cô không sao à?"

Tôi gật đầu. Thật khó để duy trì một cuộc trò chuyện đơn giản vì tôi không thể nói và viết được. Nhưng khi ở với Blake thì tôi lại không gặp bất kỳ vấn đề gì trong việc giao tiếp cả.

“Thật ra thì hầu hết những hầu gái trong cung điện đều thích Thái tử. Thế nên họ chỉ ghen tị khi nhìn thấy cô thôi. Đừng lo lắng về điều đó. "

Chelsea hẳn đang lo lắng rằng tôi có thể bị tổn thương.

Cô ấy là một nhân vật phụ trong ‘Tiểu thư và quái vật’.

Richard giả vờ thích cô ấy và chiếm đoạt hết tài sản của nhà Brooke. Chelsea cũng định kết hôn với Richard vì lợi ích của gia đình cô.

Nhưng Chelsea đã sớm phát hiện ra bản chất thực sự của anh ta và lên kế hoạch vạch trần hành vi sai trái của Richard cho tất cả mọi người biết. Thế nhưng trước khi kịp làm điều đó thì Richard đã phát hiện ra và giết cô ấy.

Mặc dù Chelsea là một người thông minh, nhưng cô ấy chỉ xuất hiện trong một đoạn ngắn và không có gì đặc biệt đáng nhớ. Nhưng hóa ra cô ấy lại rất thông minh và chu đáo.

'Ừm, cảm ơn cô.'

Chelsea khẽ lầm bầm. Thật khó để đọc khẩu hình của tôi. Khi tôi lặp lại những lời đó, Chelsea chỉ mỉm cười như thể cô ấy hầu như không thể hiểu được những từ đó.

“Sắp tới ta sẽ phục vụ cô Rose. Ta rất mong được làm việc với cô."

Chelsea sẽ phục vụ tôi?

Cô ấy là một tiểu thư của một gia đình danh giá. Mặc dù tôi là khách của Thái tử, nhưng thân phận của tôi không rõ ràng. Cũng có khả năng tôi là nô lệ mà không phải thường dân cơ mà.

Việc Chelsea sẽ phục vụ tôi có vẻ hơi lố một chút.

Tại sao cô ấy phải làm điều đó? Melissa đã yêu cầu sao?

"Cô có thấy ổn khi phải làm vậy không?"

Tôi cố gắng nói một cách chậm rãi.

“Ồ, ta hiểu rồi. Cô đang hỏi liệu ta có ổn không, phải không? ”

Cô ấy cười rạng rỡ khi tôi gật đầu. Cô ấy trông giống như một học sinh trung học đang hạnh phúc vì cuối cùng đã giải được một câu hỏi khó.

"Vâng, ta đã xin được phục vụ cô mà."

Cô ấy muốn vậy sao? Thấy tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, khóe miệng Chelsea nhếch lên đầy ẩn ý.

“Ta đã làm hầu gái được hai năm rồi. Nhưng đó là lần đầu tiên ta thấy Thái tử cười. Cô Rose đã làm cho ngài ấy mỉm cười. Khi ấy, ta đã biết cô là một người phụ nữ tuyệt vời. Đó là lý do tại sao ta muốn làm điều này. "

“Ta biết rằng mẹ ruột của Điện hạ là người Roum. Thực sự đáng kinh ngạc khi ngài ấy có thể nắm quyền thống trị đế quốc mặc dù ngài ấy mang trong mình dòng máu của người Roum. Thật tuyệt nếu được kết hôn với một người như thế này ”.

Chelsea đã nói với tôi điều gì đó tương tự như những gì cô ấy nói với Richard trong câu chuyện gốc.

Rất nhiều thứ đã thay đổi so với câu chuyện ban đầu.

Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy Blake cười sao? Blake đã cười rất nhiều trong chuyến đi trở về cung điện của chúng tôi mà. Nhưng chẳng phải anh ấy cũng đã vui vẻ như vậy trong Cung điện Foren sao? Bảy năm qua anh ấy đã ra sao chứ?

Tôi đang chìm trong suy nghĩ thì Blake bước vào.

"Ngươi là ai?"

Anh ấy hỏi Chelsea.

“Tên thần là Chelsea Brooke. Thần là người sẽ phục vụ cô Rose ”.

"Được rồi. Chelsea, hãy chăm sóc Rose thật tốt. ”

"Thần rất vinh dự khi được phục vụ cô Rose ạ."

Cô cười thật tươi. Tôi có thể cảm nhận được sự chân thành từ nụ cười của Chelsea. Cô ấy thực sự muốn trở thành hầu gái của tôi. Không phải vì ai đó bảo cô ấy làm vậy.

"Chelsea, ngươi chuẩn bị đồ ăn chưa?"

"Ngài có muốn dùng bữa luôn ở đây không ạ?"

"Có."

"Vâng ạ."

Chelsea cúi đầu và rời khỏi phòng.

Một lúc sau, một bữa ăn thịnh soạn đã sẵn sàng. Các món ăn đều được tỉ mỉ chuẩn bị cho Thái tử - người đã trở về sau một thời gian dài.

Một nụ cười nở trên khuôn mặt tôi ngay khi tôi nếm thử món súp. Đây là do Terry nấu.

"Nó có ngon không?"

Tôi gật đầu.

Các món ăn đều rất ngon. Thế nhưng hơi ngạc nhiên là không thấy có món ăn phương đông nào cả . Terry thích nấu các món ăn phương đông, và Blake cũng vậy. Nhưng trên bàn lại không có những món đó.

Món tráng miệng được mang lên ngay sau khi tôi ăn xong. Hơn nữa, nhiều loại nguyên liệu đã được chuẩn bị để dùng với trà đen.

Tôi cảm nhận được Blake đang nhìn tôi. Tôi cố tình bỏ qua món mứt chanh yêu thích của mình và chỉ thêm một viên đường.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng Blake cười.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 98
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.