Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 83

Chương 83 – Nam thần và quái vật (3)


 

"Thật sao?"

Tôi lại gật đầu. Có lẽ là do thể trạng của tôi không tốt nên tôi cảm thấy mặt mình đã bắt đầu nóng lên rồi. Tôi muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này với anh ấy. Nếu tôi ho trước mặt anh ấy thì sẽ nguy mất.

Hy vọng anh ấy không phát hiện ra tôi bị bệnh.

"Vậy thì ta sẽ đặt tên cho cô là" Rose " nhé."

Hoa hồng…

Tôi chợt nhớ đến bông hồng đỏ mà Blake đã tặng cho tôi.

Tại sao anh ấy đặt tên tôi là Rose? Anh ấy đã nhận ra tôi rồi sao?

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy. Nhưng mà nghĩ lại thì Rose là một cái tên khá phổ biến . Blake lại rất thích hoa hồng nữa , thế nên có lẽ nó cũng không có nhiều ý nghĩa như tôi suy đoán.

"Cô thấy sao?"

Tôi gật đầu. Đó là một cái tên khá bình thường, nhưng tôi lại có cảm giác như đó là biệt danh chỉ dành cho tôi khi mà anh ấy gọi như vậy.

“Rose, ta sẽ trở lại Cung điện Hoàng gia. Ta cũng muốn cô cùng ta trở về đó ”.

Anh ấy đang nghĩ đến việc đưa tôi đi cùng anh ấy sao? Tôi giật mình vì quyết định bất ngờ đó. Anh ấy định đưa một người phụ nữ không rõ danh tính  và thậm chí còn không biết tên của mình, vào cung điện ư ?

"Cô có muốn đi cùng ta không?"

Blake cười nhẹ. Đó là nụ cười giống như khi chúng tôi còn là trẻ con. Nó không có gì thay đổi nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy có chút lạ lẫm.

Nếu anh ấy hỏi tôi như vậy thì nhất định tôi sẽ không từ chối được.

Nhưng tôi lại không gật đầu. Tôi sẽ chẳng sống được bao lâu nữa. Ser nói rằng tôi nhiều lắm chỉ có thể sống được tới 100 ngày. Tôi không muốn Blake phải buồn nên quyết định tránh mặt anh ấy và lặng lẽ kết thúc cuộc đời mình là cách tốt nhất.

Tôi ngập ngừng không biết phải trả lời như thế nào. Vừa lúc đó, Edon bước vào lều.

"Điện hạ, người đang ở đây sao?"

"Có chuyện gì?"

"Thượng Tế đang ở đây rồi ạ."

"Thì sao?"

Blake hỏi. Vẻ mặt anh ấy hờ hững đến mức tôi không khỏi nghi ngờ liệu anh ấy có đúng là người vừa mới cười rất đẹp khi nãy không. Thế nhưng Edon lại không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như là điều này vẫn luôn xảy ra trước đây ây.

“Anh ta tới đây để gặp người. Người không thể cứ phớt lờ anh ta như vậy được đâu ạ. "

“Anh ta chỉ giỏi làm phiền người khác.”

“Thưa Điện hạ, anh ta là Thượng Tế đó. Người nên chú ý lời nói một chút nha”.

"Rose, đợi ta một chút."

Blake lơ đãng đáp lại Edon và mỉm cười với tôi.

"Điện hạ, người định đưa cô ấy đến Hoàng cung sao?"

"Ừ."

“Xin người thứ tội cho thần nhưng nếu đưa cô ấy về Hoàng cung sẽ không ổn lắm đâu ạ…”

Edon buột miệng không tán thành.

"Cô ấy bị mất trí nhớ và không thể nhớ bất cứ điều gì."

"Vậy sao người không để cô ấy đến đền thánh?"

Tôi ngạc nhiên nắm lấy áo sơ mi của Blake.

Edon lo lắng là điều đương nhiên. Tôi chỉ là một người phụ nữ không rõ danh tính mà Blake tình cờ tìm thấy ở Thung lũng hỗn Mang mà thôi, thế nhưng bây giờ anh ấy lại nói rằng anh ấy muốn đưa tôi về cung điện.

Tôi hiểu những lo lắng của Edon, nhưng khi nghĩ rằng mình sẽ phải xa Blake, tôi lại sợ. Nếu bây giờ chia tay nhau, hai chúng tôi sẽ không thể gặp lại nhau nữa.

Mặc dù tôi quyết tâm chết một cách nhẹ nhàng vì anh ấy, nhưng tôi cũng vẫn sợ hãi. Blake nắm chặt tay tôi như thể anh ấy đã thở phào nhẹ nhõm.

“Ta sẽ trở lại Hoàng cung cùng Rose. Đừng để ta phải nói tới lần thứ hai. ”

“… Tuân lệnh Điện hạ.”

Vì Blake rất cứng rắn nên Edon không còn cách nào khác là đành phải tuân theo.


 

***

Sau khi Blake và Edon rời đi, tôi cũng đi ra khỏi lều.

Ánh nắng ban mai thật sự ấm áp và dễ chịu mơn man trên làn da của tôi. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên tôi được ra ngoài sau bảy năm ròng sống trong bóng tối, thế nên tôi trân trọng từng khoảnh khắc của ánh nắng chói chang và không khí trong trẻo này . Ngay cả những cơn gió se lạnh mùa thu cũng khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu.

Hít một hơi thật sâu luồng không khi tươi mát này, tôi chợt nghe thấy những người đàn ông ở đằng kia đang nói chuyện.

“Cuối cùng thì chúng ta cũng được rời khỏi đây rồi. Ta cứ nghĩ là năm nay mình lại phải chào đón năm mới ở đây nữa ấy chứ. "

Hai kỵ sĩ trẻ tuổi đang trò chuyện.

“Ta chắc rằng ngài Edon đã dành cả đêm để thuyết phục Điện hạ đấy. Các sứ thần nước ngoài sẽ nghĩ gì nếu Thái tử vắng mặt trong lễ kỷ niệm chứ? ”

Edon đã trở thành người đứng đầu của đội kỵ sĩ.

Đối với những kỵ sĩ thì kỹ năng là quan trọng nhất so với các khía cạnh khác. Nhưng địa vị vẫn là một hạn chế nghiêm trọng trên con đường thăng tiến . Đối với một tân binh thuộc giới thường dân trở thành người đứng đầu đội kỵ sĩ sẽ là một sự khởi sắc chưa từng có.

"Dù sao thì ta sẽ dành ngày cuối cùng của năm ở Kinh thành."

"Paul, cuối năm nay chưa chắc chúng ta có thể kịp trở về đâu ."

“Ồ, đừng có nói lung tung thế. Ta còn không cả biết mình là kỵ sĩ của cung điện Hoàng gia hay là người bảo vẹ Thung lũng Hỗn Mang nữa đây này. Nếu ta biết về điều này trước thì ta đã không chọn sư đoàn 5 rồi”.

Sư đoàn 5 là nhóm kỵ sĩ vốn trực thuộc quyền quản lí của Thái tử.

Khi Blake trở thành người thừa kế lời nguyền thì nó đã bị giải tán. Nhưng bây giờ lại được lập lại.

"Thế nên giờ chúng ta mới phải đang tìm kiếm một người đã chết suốt mấy năm trời rồi."

“Cô ấy có thể vẫn còn sống mà,” người thanh niên tóc đỏ nói trong khi anh ta lặng lẽ sắp xếp chiếc lều bên cạnh họ.

"Thì cũng vậy mà? Làm gì có ai sống nổi một khi đã rơi vào Cánh cửa Bóng tối chứ. ”

“Matthew nói đúng đó. Cô ấy không chỉ bị rơi vào đó thôi đâu, mà là hàng chục con Macul đã kéo cô ấy vào đó. Ngay cả khi cô ấy còn sống thì cô ấy cũng sẽ bị đám Macul tấn công tới chết thôi. "

Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng tôi đã chết.

Chà, tính ra thì tôi đã ở trong Cánh cửa Bóng tối được bảy năm rồi, cũng không phải ngày một ngày hai. Thế nên họ nghĩ như vậy cũng là hợp lí thôi.

"Ồ, nhưng vẫn chưa một ai chính mắt nhìn thấy xác cô ấy cơ mà."

Thế nhưng anh chàng kỵ sĩ tóc đỏ kia vẫn bình tĩnh trả lời và dọn dẹp xong căn lều. Matthew và Paul nhìn anh ta đầy vẻ không tán thành.

“Jayden, nói thật đi. Cậu cũng hối hận khi mà gia nhập Sư đoàn 5 này đúng không? ”

Jayden…?

“Ngay cả khi cậu là thường dân thì cậu vẫn có thể nộp đơn gia nhập ở bất cứ đâu cậu muốn vì cậu là sinh viên tốt nghiệp hàng đầu của học viện mà.”

Người đàn ông tóc đỏ chính là Jayden, bạn cùng lớp của Diana.

 Jayden là một trường hợp đặc biệt, một thường dân đã vươn lên để trở thành sinh viên tốt nghiệp hàng đầu của học viện.

Nếu Jayden là sinh viên tốt nghiệp hàng đầu của học viện, vậy thì chuyện gì đã xảy ra với Diana?

Con bé nói rằng nó chắc chắn sẽ trở thành sinh viên tốt nghiệp hàng đầu mà…

Ngay cả khi con bé không đạt được thành tích ấy thì nó vẫn sẽ là một kỵ sĩ cấp cao, phải không?

Tôi đã hứa sẽ ở bên con bé cho đến khi con bé tốt nghiệp, nhưng tôi đã thất hứa rồi.

“Ta đã nộp thẳng đơn vào đây luôn.”

"Cậu là kiểu người thích làm việc chăm chỉ mà đúng không?"

"Ta nghĩ là vậy."

Công việc dọn dẹp lều và gói đồ đạc ban đầu là công việc của người hầu, nhưng Thung lũng Hỗn Mang bị hạn chế nghiêm ngặt đối với người ngoài nên những kỵ sĩ Hoàng gia không có lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình làm mọi thứ.

Tất nhiên, có một số người đã kệ phắt nó, để lại cho cấp dưới của mình những công việc kia .

Jayden xếp hành lý mà cậu ấy đã dọn lên lưng ngựa. Paul nhìn nhìn rồi chợt quay ra đúng lúc bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi cố gắng nói xin chào, nhưng anh ta lại hét lên,


 

"Ahhh!"

"Cái gì thế?"

Matthew cũng choáng váng khi nhìn thấy tôi.

Khuôn mặt của các kỵ sĩ trẻ tuổi kia đầy vẻ kinh tởm. Tôi cảm thấy một cảm giác từ rất lâu trước đây nay lại hiện về trong tình huống này.

Trước đây, khi tôi vào cấp hai và những đứa trẻ lia cũng nhìn thấy vết sẹo trên bắp chân của tôi, biểu hiện của chúng trông giống hệt với biểu cảm của nhóm kỵ sĩ lúc này. Chỉ khác ở chỗ là ánh nhìn của họ có sự khinh bỉ và ghê tởm hơn rất nhiều.

"Sao cô ta lại ở đây nhỉ? Ta nghe nói có một người của đền thánh vừa đến đây. Ta cứ nghĩ ông ấy đến đây để đưa cô ta đi”.

Matthew chỉ vào tôi.

"Chúng ta có phải mang cô ta theo không nhỉ?"

"Con quái vật đó á?"

Tôi nhanh chóng lùi lại khi phải chịu sự khinh miệt trắng trợn này.

Sau khi đoàn tụ với Ser và nhìn thấy vết sẹo bỏng kia, trái tim tôi đã rất đau xót. Nhưng khi biết linh hồn mình đã nhập vào cơ thể cô ấy, tôi lại nhanh chóng quên đi vết sẹo mất rồi.

Mọi thứ hỗn loạn đến mức tôi thậm chí không nghĩ đến vết sẹo, và hơn hết là Blake lại chẳng quan tâm đến nó, vì vậy mà tôi cứ thể quẳng nó ra sau đầu. Còn Edon thì chỉ quan tâm đến thân phận không rõ ràng của tôi, nhưng mà anh ấy không hề tỏ ra miễn cưỡng khi nhìn thấy vết sẹo này.

Khi nghe bản thân bị gọi là quái vật, cuối cùng thì tôi cũng cảm thấy như mình đang đối mặt với thực tế rồi.

"Mình thật gớm ghiếc."

Tôi thấy vẫn ổn khi thức dậy trong cơ thể Ser. Khi tôi ở cùng Blake cũng chẳng có vấn đề gì cả . Nhưng khoảnh khắc tôi nghe người khác gọi mình là quái vật, tôi thực sự cảm thấy như mình đã thực sự biến thành một con quái vật vậy.

"Thế á? Chúng ta thậm chí còn không có xe ngựa. "

"Ai sẽ mang cô ta theo đây?"

“Ồ, ta chắc là ngài ấy sẽ bắt chúng ta làm điều đó rồi.”

"Ta có nhiều hành lý lắm, thế nên ta không mang cô ta theo được đâu."

"Không còn ai à?"

Bầu không khí nhanh chóng chìm xuống. Theo lý thì tôi biết rằng họ là người đã sai, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình mới chính là tội nhân.

Tôi muốn bỏ chạy, nhưng chân tôi như cắm rễ xuống đất. Đột nhiên, Jayden nói, "Ta sẽ làm điều đó."

Anh ấy dửng dưng nói và tiến đến chỗ tôi. Có phải anh ấy đang nghĩ đến việc cưỡi cùng một con ngựa với tôi không?

Tôi định nói lời cảm ơn, nhưng sau đó thì tôi đã nghe thấy giọng nói của Blake.

"Ngươi không cần phải làm vậy."

"Điện hạ."

Jayden cúi đầu cung kính, những kỵ sĩ khác cũng vội vàng cúi đầu.

"Rose sẽ đi với ta."

Blake siết chặt bàn tay trái có vết sẹo bỏng nặng của tôi. Thấy vậy, Paul, Matthew và Jayden, đều rất ngạc nhiên.

"Ngoài ra, Paul và Matthew, ta sẽ tước bỏ vị trí của các ngươi trong Sư đoàn 5."

"Sao cơ ạ?"

"Tại sao lại là chúng thần chứ?"

"Chẳng phải các ngươi biết lí do rồi à?"

Blake lạnh lùng liếc nhìn Paul và Matthew vẫn còn đang hoang mang.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 83
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.