Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 69

Chương 69 – Đi theo tia sáng trong bóng tối (1)


 

Đám Macul kéo tôi vào Cánh cửa Bóng tối.

Chúng đang muốn làm gì với tôi?  Nỗi sợ hãi bức bách khiến tôi quên cả nhịp thở.

Khi ấy, đám Macul lao xuống với một tốc độ khủng khiếp, rồi giảm tốc độ từng chút một và nhẹ nhàng đặt tôi xuống sàn trước khi họ rời khỏi cơ thể tôi.

"Cảm ơn các ngươi."

Tôi đã cảm ơn bọn chúng. Mặc dù chúng đã bất ngờ bắt cóc tôi, nhưng chúng không hề làm tổn thương đến tôi.

Sau đó, đám Macul với hình dạng giống như một mầm đậu, nhẹ nhàng đung đưa cơ thể của nó sang hai bên, như thể nói rằng "Không có gì cả."

Chúng dường như không có ý định làm tổn thương tôi.

[AAAAA !!]

Tôi lại nghe thấy tiếng hét của Nữ thần.

Đám Macul lo lắng lắc người và bắt đầu bay sang bên trái.Tôi đứng đó và nhìn chúng vẫy đuôi như đang bảo tôi đi theo.

"Các ngươi biết Nữ thần Ánh sáng ở đâu sao?"

Đám Macul lập tức gật gật đầu. Chúng đưa tôi đến đây vì Nữ thần Ánh sáng. Tôi cũng rất muốn cứu bà ấy nên ngay lập tức lền đi theo chỉ dẫn đám ma Macul ngay lập tức.

Nơi này rất tối, tôi chỉ có thể nhìn theo ánh sáng phát ra từ cơ thể Macul. Nền nhà cũng lầy lội nên đi lại khó khăn. Bùn đất cứ dính vào giày của tôi. Một chiếc giày đã rơi mất lúc nào chẳng hay. Cuối cùng tôi quyết định cởi nốt chiếc giày còn lại và vén cái váy dài của mình lên để thuận tiện đi lại hơn.

[Aaa! Aaa! Laontel! Cứu ta! Nóng quá!]

Đó là tiếng hét kèm theo tiếng khóc nức nở của Nữ thần. Mỗi khi bà ấy khóc là đất trời lại một lần rung chuyển. Tất cả cảm giác đau buồn, tức giận, tuyệt vọng của bà ấy đều biến thành chất độc dầm ngấm vào cơ thể tôi.

Đôi chân dần trở nên nặng trĩu, bàn tay cũng tê cứng.

Càng đi mùi hôi thối bốc lên càng nồng nặc. Không khí âm u càng hiến nó trở nên ngột ngạt hơn.

Còn phải đi bao xa nữa ? Cơn khát đang kêu gào, cơ thể kiệt sức và chân nặng trĩu lê bước suốt một quãng đường dài.

Mỗi bước đi là một lần cơ thể tôi đau đớn. Nhưng trớ trêu thay là cơn đau đó còn ngày một tăng lên. Tôi phải nhanh chóng cứu được Nữ thần.


 

***


 

Tôi đã đi bộ bao lâu? Một giờ? Một ngày?  Hay là hai ngày?

Thời gian cứ thế trôi qua bao lâu chẳng hay. Tôi không thể cảm nhận được dòng chảy thời gian nữa mà chỉ mò mẫm đi theo ánh sáng từ cơ thể đám Macul.Cảm giác về phương hướng của tôi cũng biến mất.

Tôi có đi đúng đường không nhỉ? Tôi đã đi theo một vòng tròn lặp đi lăp lại sao? Tôi không thể nhìn thấy gì khác ngoài ánh sáng từ Macul. Và tôi cũng không thể nghe thấy gì ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng hét của Nữ thần và tiếng bước chân của tôi vọng lại.

Thời gian trôi qua, nỗi sợ hãi dâng trào át đi cả nỗi đau trên người.

Tôi sợ mình sẽ bị chôn vùi trong bóng tối hoặc chết đi khi mà vẫn chưa giải được lời nguyền.

Khi cơ thể và tâm trí của tôi đã đạt đến giới hạn, một hồ nước xanh biếc hiện ra trước mắt tôi.

Đó là một nơi tuyệt đẹp với nhiều loài hoa khác nhau. Tôi không chút đắn đo chạy thẳng về phía hồ kia.

Và lúc tay tôi chạm vào mặt nước, tôi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.


 

***


 

"Nữ thần, là người sao?"

"Laontel, cuối cùng thì cô cũng đã đến."

Có một người phụ nữ đứng bên hồ và tôi biết bà ấy là ai.

Đó là Nữ thần Ánh sáng.

“ Người ở đây để gặp ta sao?"

"Đúng…"

Nữ thần Ánh sáng ngượng ngùng mỉm cười, nhưng tôi không phải là Laontel mà. Vậy thì tại sao chứ?

Tôi đã biết Nữ thần Ánh sáng và Phillip trông như thế nào trước đây, nhưng tôi chưa bao giờ biết Laontel trông như thế nào.

Laontel là tổ tiên của gia tộc Bellacian và là chủ nhân của sức mạnh ánh sáng. Trong số đó, Ancia lẽ ra là người trông giống với Laontel nhất, nhưng tại sao cô ấy lại chưa từng nhìn thấy mặt bà ấy chứ?

Vào lúc đó, một khuôn mặt xuất hiện trên mặt hồ.

Cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy khuôn mặt của Laontel sao?

Một cô gái với mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc xuất hiện.

Cô gái ấy trông hơi giống tôi, nhưng già dặn hơn một chút…

Tôi ngay lập tức tiến lại gần hơn và ngắm nhìn hình ảnh trên mặt hồ kia. Bản năng chợt nhận ra… 

Người phụ nữ đó là tôi mà. Tôi chính là Laontel Bellacian trước đây !!!.

Tôi nghĩ rằng tôi có thể nhìn thấy những gì đã xảy ra một nghìn năm trước là nhờ sức mạnh của Nữ thần, nhưng hóa ra lại không phải vậy.

Chúng là ký ức của kiếp trước. Đó là lý do tại sao tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của Laontel. Đó cũng là lý do tại sao tôi có thể nghe thấy giọng nói của Laontel.

Tôi là một pháp sư ánh sáng.

Nữ thần Ánh sáng và tôi của kiếp trước vẫn thường gặp nhau bên hồ.

“Laontel, quen nhau lâu vậy rồi mà sao cô cứ vẫn gọi ta là Nữ thần vậy chứ? Chúng ta là bạn mà."

“Nhưng người vẫn là một Nữ thần…”

"Tên ta là Serphania." 

“Serphania…”

“ Cô là người duy nhất biết tên thật của ta. Bí mật nhé, được chứ? ”

"Được."

"Gọi tên ta đi."

"Được, Serphania."

Cô cười rạng rỡ.

"Cuối cùng chúng ta cũng thực sự trở thành bạn của nhau rồi."

“Đâu có, chúng ta đã trở thành bạn của nhau rất lâu trước đó rồi mà, không phải sao ?"

Rồi đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng ai đó từ đằng sau.

"Kẻ nào?"

Tôi thận trọng hét lên.

Tôi đang chuẩn bị tấn công người kia thì bất ngờ có một cậu bé từ trong bụi cây lao ra.

Cậu ta có mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ rực, đôi môi mỏng và quai hàm góc cạnh.

Khi Laontel nhìn thấy cậu bé, cô ấy thoải mái phá lên cười.

Nhưng tôi thì sững người.

Cậu bé đó là Richard.

Không, không chỉ là khuôn mặt mà ngay cả tâm hồn của họ cũng giống nhau.

"Phillip!" Laontel gọi cậu ta là Phillip

"Sao cậu lại ở đây?"

Phillip…

Phillip chính là Richard.

Tôi đã không hề co thiện cảm với Richard kể từ khi tôi gặp anh ta. Đó không phải là vì anh ta là một người đầy mưu mô, người từng làm những điều xấu xa trong tiểu thuyết gốc. Mà có lẽ là vì bản năng tôi nhận ra rằng anh ta chính là Phillip.

Ngay khi tôi nhận ra mình là Laontel, những ký ức từ một ngàn năm trước lại hiện về trong tâm trí tôi.

“Cậu đột nhiên biến mất nên ta đã đi tìm. Bá tước đang lo lắng cho cậu đấy nên mau chóng quay trở về đi. ”

Tôi đã lớn lên cùng với Phillip. Mẹ cậu ta là tình nhân của Hoàng đế.

Hoàng đế Zelcan là một kẻ trăng hoa. Ông ta qua lại với rất nhiều người phụ nữ nhưng chỉ những người mang dòng máu Roum mới có thể trở thành Hoàng hậu, còn đại đa số thì không có được địa vị mà chỉ có thể ở vậy làm tình nhân của ông ta.

Hoàng đế không công nhận những đứa trẻ được sinh ra từ những tình nhân kia. Ông ta đã bỏ rơi mẹ của Phillip ngay khi bà ấy mang thai. Bà ấy được ở lại dinh thự của Bá tước Bellacian vì ông ấy thấy thương hại bà.

Nhưng, mẹ Phillip cũng mất sớm vì quá suy sụp sau khi bị Hoàng đế ruồng bỏ. Phillip và tôi cùng lớn lên đối xử với nhau như anh em ruột thịt.

"Ta đã nói là hôm nay ta sẽ về muộn rồi mà."

"Cậu đã nói với ai?"

"Anh cả."

Tôi đã có hai anh trai. Họ cũng chăm sóc Phillip như thể cậu ta là em trai của họ.

“Chúng ta quay về luôn thôi.”

"Không, giờ ta đã có hẹn đi chơi với bạn rồi."

"Bạn?"

Phillip quay đầu lại và nhìn thấy Serphania.

"Ồ, xin chào."

Cô ngại ngùng nói.

“Rất vinh dự được gặp tiểu thư. Tên ta là Phillip. ”

Phillip đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy.

Serphania cẩn thận đưa tay.

Ngay khi cậu ta nắm tay cô ấy , mặt Serphania đỏ bừng.

Một nụ cười nở rộ trên khuôn mặt vẫn luôn vô cảm của Phillip.

Tôi đã nghĩ rằng họ yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hóa ra, Phillip đã biết tất cả nên hắn đã cố tình tiếp cận Serphania.


 

***


 

Tôi bị đắm chìm trong ký ức của quá khứ. Tôi bỗng cảm thấy đôi bàn tay mình lấm lem bùn đất. Vốn là chạm vào mặt hồ, nhưng giờ nó lại toàn là bùn đất khắp tay tôi. Đây không phải là hồ.

Tất cả chỉ là ảo ảnh.

Tôi đã nhìn thấy cái hồ nơi Ser và tôi gặp nhau lần đầu, và chúng tôi luôn chơi cùng nhau ở đó.

Đó có phải là một ảo ảnh do tôi tạo ra không?

Nếu vậy  Ser đã đưa cho tôi xem để tôi khôi phục lại những kí ức kia sao?

Tôi không biết sự thật là gì, nhưng tôi không thể ngồi yên như thế này.

Tôi tiếp tục bước đi.

Đột nhiên, hồ nước lại xuất hiện.

Nhưng không giống như trước đây, nó trông giống như mặt hồ mùa thu.

Ngay khi tôi đến đó, một ký ức khác lại trỗi dậy.


 

***


 

"Tóc của Ser thực sự đẹp quá, tớ ghen tị đó nha."

Tôi chải tóc cho Serphania.

Hai người ngồi bên đống lá rụng ven hồ.

Serphania vẫn vậy nhưng tôi thì đã lớn.

"Laon cũng rất xinh đẹp mà."

Chúng tôi đã trở thành bạn thân và đặt cho nhau những biệt danh.

"Thật vậy sao?"

"Ừ, tớ chắc là Rakshul cũng nghĩ như vậy đó."

"Sao tự nhiên cậu lại nhắc tới Rakshul vậy chứ?!"

Tôi xấu hổ hét lên.

"Cậu cũng sắp kết hôn rồi còn gì."

“Ồ không phải đâu… đại loại là…”

"Tớ đã nghe về nó rồi."

"Ai đã nói thế?"

"Phillip."

Serphania và Phillip đã trở thành người yêu của nhau.

Ser che giấu sự xuất hiện của cô ấy với tất cả mọi người ngoại trừ chúng tôi, vì vậy tôi là người duy nhất biết về mối quan hệ của họ.

“Không phải như vậy đâu… Là tớ đơn phương thôi.”

Tôi thích Rakshul. Tôi thậm chí đã nộp đơn để trở thành pháp sư Hoàng gia vì tôi muốn gặp anh ấy thường xuyên.

Nhưng anh ấy chỉ xem tôi là bạn.

"Vậy sao?"

"Ừm, đó chỉ là tình yêu đơn phương của mình tớ thôi."

“ Yêu đơn phương hẳn là rất đau khổ."

Serphania thở dài.

“Cậu đang trêu tớ đấy hả ? Cậu có biết chút gì về tình yêu đơn phương đâu chứ? ”

"Tớ biết mà." Cô cười khổ.

Nghĩ lại thì, có lẽ lúc đó Ser cũng đã biết về tình cảm thật sự của Phillip dành cho cô ấy rồi.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 69
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.