Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 59

Chương 59 – Sao cứ phải là tiểu thuyết 19+ chứ ? (5)


 

Blake đã phải bơ vơ trải qua tuổi thơ cơ cực một mình mà không có ai để nương tựa.

Tôi đã đuổi cô hầu gái tên Jane kia và cũng chặn được mưu mẹo của Richard. Nhưng tôi không thể đưa Blake đến lễ hội được. Nếu mọi người phát hiện ra cậu ấy là ai, thảm kịch sẽ lặp lại một lần nữa.

“Ta cũng không thích lễ hội. Ta thích nhất là khi ở bên vợ mình thôi”.

Blake cười rạng rỡ.

May mắn thay, cậu ấy có vẻ không buồn vì không thể tham dự lễ hội.

"Ta cũng thế."

Tôi nắm chặt tay Blake.

“Sau khi lời nguyền của ta được hóa giải và nàng đủ cao lớn để không bị lạc thì chúng ta hãy cùng nhau đi đến lễ hội nhé.”

"Được. Nhất định chúng ta sẽ đi dự lễ hội cùng nhau."

Tôi gật đầu với một nụ cười thật tươi.

"Ta hứa đó."

Blake chìa ngón út ra.

Tôi không chút do dự móc ngón út của mình quanh ngón tay cậu ấy.

"Ừm, ta cũng hứa."

Đáng lẽ ra ngày hôm ấy tôi không nên hứa với cậu ấy. Bởi vì…tôi đã không giữ được lời hứa của mình.

Tôi đã không thể đi xem lễ hội với Blake.

Nhưng đó là chuyện của sau này. Hiện tại, tôi vẫn ngập tràn hạnh phúc mà không thể  biết trước những biến cố sắp xảy ra trong tương lai.


 

***


 

Blake và tôi đã dành mỗi ngày ở bên nhau, đọc sách, học tập và nấu ăn.

Vui đến mức quên cả lễ hội.

“Blake, phải chắc chắn là người nhào bột đúng cách đó nhé.”

"Được."

Blake đã làm như tôi đã nói.

Đôi môi đỏ mọng của cậu ấy mím lại khi cậu dồn toàn bộ tâm trí vào cục bột. Thật dễ thương quá mà !!!.

Khi tôi đang nhìn Blake chăm chỉ nhào bột, Melissa đã bước vào trong.

"Điện hạ, người có khách ạ."

"Bây giờ luôn sao?"

"Vâng ạ."

Ai nhỉ?

Cũng có nhiều người đến gặp tôi bởi vì công việc, nhưng thường thị họ sẽ đến Cung điện Sephia.

Mọi người rất hiếm khi đến cung điện Amoria.

"Là ai vậy?"

Melissa thận trọng trả lời.

“ Là ngài Richard ạ."

Khoảnh khắc tôi nghe thấy tên anh ta, nét mặt tôi lập tức trở nên nhăn nhó.

Richard tới đây làm gì?

Sau cuộc gặp gỡ tại mộ của mẹ anh ta, Richard lại bắt đầu gửi cho tôi những món quà và thư từ.

Tôi đã từ chối tất cả. Tôi nghĩ anh ta đã hiểu lầm điều gì đó nên tôi đã viết thư hồi đáp nói rõ cho anh ta rồi .

Richard là nam chính trong cốt truyện gốc và có rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ anh ta.

Sẽ không tồi nếu anh ta gặp một người tử tế và sống hạnh phúc với cô ấy.

Tôi cứ nghĩ rằng anh ta đã hiểu ra vấn đề sau khi tôi từ chối món quà và viết một lá thư giải thích mọi thứ. Thế nhưng anh ta vẫn đến tận cung điện Amoria.

"Ta bận rồi. Bảo anh ta là ta có việc, không thể tiếp đón được. "

Tôi định từ chối Richard, nhưng tôi lại do dự.

Tôi sợ rằng sẽ có điều gì đó xảy ra nếu anh ta cố gắng gài bẫy Blake như trong câu chuyện gốc.

Vì vậy, tôi đã nói, "Ta nghĩ lại rồi. Ta sẽ gặp anh ta."

Tôi phải tìm hiểu xem anh ta định làm gì.

"Người có muốn thần đi cùng người tới phòng khách không?"

"Không cần đâu. Bảo anh ta đợi bên ngoài đi”.

Tôi không muốn Richard bước vào một nơi thuộc về tôi và Blake.

Hơn nữa, nếu anh ta làm gì đó khi vào trong thì sao? Anh ta có thể thiết lập một số vật chứa ma thuật hoặc thậm chí là một viên đá ghi hình nữa.


 

***


 

Richard chào hỏi khi thấy tôi bước ra khỏi cung điện.

"Đã lâu rồi ta không gặp lại em."

"Ừ."

Như thường lệ, anh ta trông có vẻ kiêu ngạo.

Nó khá hơn là hình tượng trầm cảm, nhưng mà kiểu Richard trịch thượng này càng khiến tôi chướng mắt.

"Cung điện này khá độc đáo."

"Ý của anh là gì?"

“Chắc hẳn không có bất kỳ phòng khách nào bên trong. Thế nên em mới không mời ta vào.”

Anh ta nói ra sự thật rằng tôi không muốn mời anh ta vào trong. Tôi càng nghi ngờ hơn khi thấy anh ta nói thẳng ra như vậy.

Tại sao anh ta lại muốn vào cung điện? Anh ta đã chuẩn bị những gì?

“Ta không nhớ là mình đã mời anh tới đấy.”

"Khi nào em mới hết giận đây?"

"Hả? Ý của anh là gì?"

“Lúc đó, ta không thể chấp nhận tình cảm của em là vì đó không phải thời điểm thích hợp. Nhưng không phải ta đã xin lỗi rồi sao? Ta nghĩ đã đến lúc em tha thứ cho ta rồi. "

“… ..”

Tôi đã không nói nên lời nữa.

Anh ta có thực sự tin rằng tôi vẫn còn thích anh ta đấy à?

Sau tất cả những hành động của tôi trước đó?

“Có vẻ như anh đã hiểu nhầm rồi. Ta chưa bao giờ coi anh là người đặc biệt gì cả. ”

“Vậy thì ta sẽ cố gắng trở thành một người đặc biệt đối với em.”

Ngay cả khi tôi từ chối anh ta, anh ta lại vẫn cười nhàn nhã.

Richard là hình mẫu rất được phụ nữ ưa chuộng trong suốt cuộc đời của mình.

Anh ta chưa bao giờ bị từ chối và cũng chưa từng thất bại trong việc quyến rũ bất cứ ai.

Nhưng sự tự tin và nụ cười hả hê của anh ấy khiến tôi rất bực mình.

“Anh dường như đã quên ta là ai. Ta đã kết hôn rồi."

“Chẳng phải các ông chồng vẫn có thể có tình nhân ngay cả khi họ đã kết hôn sao?”

"Bệ hạ chưa bao giờ có bất kỳ tình nhân nào cả."

“Bệ hạ là một trường hợp đặc biệt thôi. Ta chỉ nói rằng đó là những gì thường xảy ra đối với những cặp vợ chồng bình thường khác. ”

Anh ta thậm chí còn chẳng hiểu cái quái gì.

"Vậy thì sao anh lại tới đây?"

"Tại sao chúng ta không đi dự lễ hội cùng nhau nhỉ?"

"Lễ hội?"

Trong cốt truyện gốc, Richard đã đưa Blake đến lễ hội vì anh ta đã gài bẫy cậu ấy.

Nhưng bây giờ, anh ta lại đang nhắm tới tôi?

Anh ta định làm gì?

“Đúng vậy. Nó sẽ vui hơn nhiều so với việc ở lại trong cung điện. Ta cũng muốn đáp lại tình cảm của em trước đây ”.

"Ta không muốn đi."

"Hãy đi với ta đi."

Richard gạt đi vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt và đưa tay về phía tôi một cách lịch sự.

Dù thế nào thì tôi cũng không nghĩ hôm nay anh ta sẽ nhắm đến Blake.

Tôi thả lỏng vẻ mặt cứng đờ của mình.

Tuy nhiên, tôi vẫn giữ cảnh giác và nói một cách chậm rãi.

“Nếu muốn báo đáp thì hãy trả ơn Bệ hạ và Thái tử bằng tấm lòng thành của mình đi.”

“… ..”

Anh ta im lặng.

Anh ta không thể từ bỏ tham vọng trở thành Hoàng đế của mình à?

“Và đừng bao giờ đến gặp ta nữa. Ngoài ra, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngài vì đã nói chuyện vô lễ như vậy đâu, thưa ngài Cassil. "

Tôi lạnh nhạt nói với anh ta trước khi quay trở lại cung điện.

Sau đó, tôi thấy Blake đã đứng ở cửa.

"Blake, người xong rồi sao?"

"Ừm, Melissa cũng đã giúp ta."

"Thật tuyệt! Vào trong thôi."

 Tôi nắm vai cậu ấy cùng trở lại nhà bếp.

“Richard đã thay đổi rất nhiều. Anh ta trở nên rất đẹp trai. "

Blake hẳn đã thấy tôi và Richard nói chuyện.

Liệu cậu ấy có nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi không nhỉ?

"Người đẹp trai hơn nhiều."

"Hehe."

“Ta đang nói sự thật đó. Blake là người đẹp trai nhất mà ta biết. "

Tôi cười rạng rỡ nói. Blake cũng cười đáp lại.

"Ancia."

"Ừm?"

"Cảm ơn nàng."

Tôi nắm tay cậu ấy thay vì trả lời.


 

***

Chúng tôi vào phòng, lấy những chiếc bánh quy mà chúng tôi đã làm cùng nhau kia.

“Blake, a nào—“

"Ah-"

Khi tôi cầm chiếc bánh quy đưa tới trước mặt Blake, cậu ấy ngậm chặt nó với cái miệng há to.

Tôi có nên trêu chọc con thỏ nhỏ dễ thương này không nhỉ?

Chỉ cảnh mà cậu ấy ăn uống lộn xộn thôi cũng đủ khiến tôi bật cười rồi.

Tôi đã cho cậu ấy ăn rất nhiều bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, đồ ăn nhẹ và đồ ăn khuya hấp dẫn nên má cậu ấy đã bụ bẫm hơn rồi này.

Tôi chạm vào tay cậu ấy xem thử. Tay cũng mập ra luôn!!!.

“Nó khiến ta nhớ lại một câu chuyện cổ tích mà ta đã được nghe khi còn nhỏ.”

"Chuyện gì vậy?"

“ Ngày xưa, có hai người anh em bị lạc ở trong núi. Họ đã rất mệt mỏi và đói sau khoảng thời gian dài đi bộ. Đột nhiên, một ngôi nhà làm bằng bánh quy xuất hiện trước mặt họ ”.

"Một ngôi nhà làm bằng bánh quy sao?"

Vẻ mặt của Blake đột nhiên trở nên nghiêm túc. Cậu ấy thật dễ thương quá đi mà !!!!.

"Đúng rồi. Có một mụ phù thủy cơ đó. Mụ ta nhốt hai anh em trong nhà và ngày nào cũng cho họ ăn những bữa ăn rất ngon. Một lần, bà ta nắm lấy tay người anh trai và thấy nó thật mập mạp. Sau đó bà ta nói…"


 

"Bà ta đã nói gì?"

"Ta sẽ ăn thịt ngươi…."

Tôi nói với một giọng trầm trầm và giơ hai tay lên.

Blake mở to mắt ngạc nhiên rồi nhanh chóng leo lên giường.

Nó đáng sợ thế á?

"Blake?"

Tôi cũng leo lên giường và gọi tên cậu ấy.

Tôi kéo tấm chăn đang chùm kín khuôn mặt cậu ấy xuống.


 

"Ancia, nàng định ăn thịt ta sao?"

"Hả?"

"Ta có bụ bẫm không?"

"Haha, người dang nói về cái gì vậy?"

Tôi sửa lại cái chăn rồi chui vào trong đó luôn. Blake rùng mình ôm lấy tôi.

Đôi mắt lấp lánh hơi nước ấy nhìn tôi.

“Đó là lý do tại sao nàng lại nấu cho ta những món ăn ngon hàng ngày sao? Để nàng có thể ăn ta ư? "

Cũng kì lạ quá.

Sao trông cậu ấy lại sợ hãi thế nhỉ?

"Không! Tất nhiên là không phải rồi! Sao ta có thể ăn con thỏ nhỏ của mình được chứ? "

Tôi lắc đầu lia lịa.

Thế nên người cứ yên tâm đi nhá.

"Ancia, nàng sẽ không ăn thịt ta sao?"

"Ta sẽ không ăn đâu."

"Có phải ta thực sự rất bụ bẫm không?"

Đôi mắt đỏ rực của cậu ấy lấp lánh và xinh đẹp hệt như những viên đá quý vậy .


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 59
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.