Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 163

Chương 163 – Đến với ánh sáng mà chúng ta mơ ước (9)

 

Blake và tôi đã bận rộn suốt những ngày qua. Nhưng đó là do một lý do khác.

Bây giờ chỉ có một số người bị nhiễm tancinol nữa thôi. Ngay cả khi có người bị nghi ngờ nhiễm thì hóa ra đó cũng không phải là tancinol.

Thay vào đó, những người đã được chữa khỏi xếp hàng dài phía trước chúng tôi.

Tôi và Blake phải xác nhận rằng họ đã hoàn toàn khỏi bệnh, cũng như  xác nhận rằng họ bị bệnh hay không.

Hàng ngày, chúng tôi bận rộn kiểm tra tình trạng của mọi người và cho phép những bệnh nhân đã được chữa khỏi hoàn toàn trở về nhà.

"Ta sẽ giúp chàng."

Tôi tới gần Blake.

Tôi quyết định chăm sóc cho bệnh nhân nữ và Blake chăm sóc bệnh nhân nam, nhưng số lượng bệnh nhân nữ ít hơn nên công việc của tôi kết thúc sớm hơn nhiều.

"Không sao đâu."

"Ta sẽ giúp chàng nhé."

"Không cần đâu. Khi nàng đã làm xong thì hãy nghỉ ngơi một chút đi. Gần đây, nàng đã không được nghỉ ngơi rồi. ”

Đó là những gì tôi định nói. Blake chưa nghỉ ngơi đủ vì phải trồng lá trà và chăm sóc bệnh nhân, anh ấy còn phụ trách cả việc tìm kiếm Richard.

"Chồng ta mới là người nên nghỉ ngơi."

Tôi nhẹ nhàng nói và lấy danh sách những bệnh nhân mà anh ấy phải kiểm tra. Nhưng Blake đã lấy lại danh sách trong tay tôi.

"Thực sự ổn mà, ta sẽ làm điều đó."

“Mệt lắm rồi, hãy chia nó ra đi.”

"Ta không muốn nàng kiểm tra những người khác."

"Sao cơ? Họ là bệnh nhân mà. "

Tôi chết lặng rồi lập tức bật cười.

“Nhưng ta vẫn ghét điều đó. Ngay từ đầu đã ghét rồi nhưng ta khôn nói đó thôi. Nàng không thể làm như vậy nữa đâu. "

Anh ấy dứt khoát chỉ vào danh sách trên tay.

“Chỉ còn ba cái tên nữa thôi. Thế nên nàng hãy quay trở lại và nghỉ ngơi đi. Nếu không ta sẽ không làm được gì đâu. "

Khi thấy anh ấy trông giống như một con thỏ đáng thương, tôi không còn muốn bướng bỉnh thêm nữa.

“Được rồi, nhưng nếu có khó khăn thì phải nói cho ta đó.”

"Đừng lo lắng mà."

Sau nhiều lần chắc chắn, tôi quyết định đến khu vườn phía sau trung tâm huấn luyện.

Toàn bộ khu vườn của trung tâm đào tạo bây giờ là một cánh đồng trà taekri. Nó đã đủ để điều trị cho những bệnh nhân còn lại rồi.

Sau khi đã tìm ra phương pháp chữa trị, Richard sẽ không gây ra bất kỳ đợt bùng phát nào nữa.

Bây giờ anh ta sẽ không thể đạt được những gì mình muốn.

Tuy nhiên, tôi không thể lới lỏng cảnh giác được. Đối thủ là Richard Cassil. Chúng tôi không bao giờ có thể biết được anh ta sẽ làm gì nữa.

Tôi để năng lượng ánh sáng chảy qua hạt giống mới trồng. Chẳng bao lâu sau, chồi non nảy mầm và bắt đầu mọc ra những chiếc lá xanh.

Nhưng có điều gì đó không ổn.

Tại sao Richard lại sử dụng phương pháp này?

Tình hình hoàn toàn khác với một ngàn năm trước.

Vào thời điểm đó, không còn ai để kế vị ngai vàng bởi vì Rakshul, hoàng đế và cả hoàng tộc đều đã chết. Nhưng bây giờ đã có Blake.

Blake có sức mạnh nữ thần, không thể nào nhiễm tancinol được. Richard khó có thể trở thành hoàng đế tới chừng nào Blake còn sống, ngay cả khi Tenstheon và các thành viên khác của hoàng tộc bị giết.

Hơn nữa, Phillip là con trai của hoàng đế nhưng anh ta chỉ có địa vị thấp kém và dường như không phạm bất kỳ tội lỗi nào. Tuy nhiên, Richard là một trọng phạm đã âm mưu đầu độc hoàng tử và sát hại một quý tộc.

Richard đã cố gắng đổ những tội lỗi về tancinol cho những người Roum. Nhưng đó chẳng khác nào tự đâm vào mình.

Trên thực tế, đã có rất nhiều lời kêu gọi xóa bỏ trại trẻ mồ côi Camellia và lên án Richard đã mở trại trẻ mồ côi đó.

Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ rằng anh ta đang lặp lại những gì đã xảy ra một nghìn năm trước. Tuy nhiên, sau khi đợt bùng phát tancinol kết thúc, tôi từ từ nhìn lại nó và nhận ra rất nhiều điều kỳ lạ.

Richard đang nghĩ gì? Có một lý do nào khác để gây ra sự bùng phát này sao?

"Ancia."

 

Tôi ngoảnh lại khi nghe thấy giọng nói của Blake.

"Ta đã bảo nàng nên về nghỉ ngơi mà."

"Ta đã nghỉ ngơi đủ rồi."

Tôi mỉm cười và nhìn Blake.

Mặc dù đó là khoảng thời gian mà chúng tôi không thể nghỉ ngơi trong giây lát, nhưng má tôi vẫn phúng phính.

Khác với Blake, anh ấy vốn đã mảnh mai, nhưng sau vụ này thì nhìn anh càng gầy hơn. Điều đó khiến lòng tôi đau nhói.

“Sau khi xong chuyện này thì hãy ăn nhiều vào nhé. Ta sẽ làm cho chàng một cái gì đó thật ngon. "

"Vợ ta sẽ nấu ăn cho ta sao?"

Blake cười rạng rỡ.

"Ừm, ta sẽ làm cho chàng một ngày ba bữa luôn."

Tôi chỉ muốn nhốt chồng mình lại và cho anh ấy ăn những món ngon mỗi ngày.

Có lẽ vì đã có thuốc chữa khỏi nên bệnh nhân cũng nhàn hạ hơn.

Những người phụ nữ rất ghen tị với tôi. Họ nói rằng mấy ngày qua Blake dường như đã trở nên đẹp trai hơn.

Nhưng tôi không phiền nếu anh ấy kém đẹp trai hơn đâu, vì vậy tôi muốn Blake trở nên bụ bẫm một chút.

Có sức khỏe là tốt nhất. Tôi muốn vỗ béo đôi má của anh ấy.

Khi còn là trẻ con, anh ấy vẫn thường ăn rất nhiều.

"Vợ à, nàng đang cố làm cho ta béo lên sao?"

"Ta chỉ muốn thế thôi. Rất rất muốn luôn."

"Tại sao chứ? Nàng muốn ăn thịt ta sao? ”

Đôi mắt đỏ của anh ấy sáng lên.

"Đúng rồi."

"Có thật không?"

Blake nhìn thẳng vào tôi. Tôi vốn chỉ muốn nói đùa thôi nhưng khi anh ấy làm vậy, tôi vội vàng tránh đi ánh mắt anh ấy.

"Ta không biết."

“Nếu nàng không biết thì có muốn ta nói cho không nào?”

"Hả…?"

“Ta sẽ cho nàng biết cách ăn nó. Cũng đã được một thời gian rồi. "

Bàn tay anh nhẹ nhàng sượt qua mặt khuôn mặt và xoa nhẹ vành tai tôi.

Mỗi lời anh ấy nói đều như chứa mật trong đó, một cảm giác nhớp nháp quấn lấy toàn thân tôi.

“Chà, khi chuyện này kết thúc… Ta sẽ ăn thịt chàng khi chàng đã xong việc!”

Khi tôi nói điều đó, Blake mỉm cười đầy nghi ngờ.

"Ta sẽ phải hoàn thành việc này."

Mặc dù tay anh ấy rơi khỏi mặt tôi, nhưng trên mặt tôi vẫn còn hơi nóng.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ và quay đầu đi. Bây giờ việc giao tiếp bằng mắt với anh ấy cũng khiến tôi ngại ngùng lắm rồi.

Nhưng tôi vẫn phải nói vài điều.

“Đừng vội vàng như vậy. Richard có thể đang có âm mưu khác. Chàng phải cẩn thận đấy."

Tôi đã định nói với Blake câu hỏi đã nảy ra một lúc trước đó.

Nhưng đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói của Edon.

"Điện hạ, chúng ta đang gặp rắc rối rồi!"

"Có chuyện gì?"

“Richard Cassil đã tấn công kho chứa đá ma lực trong đền thánh!”

"Sao?"

Biểu cảm của Blake đanh lại. Trái tim tôi cũng chùng xuống.

Richard Cassil hẳn là đã nhắm đến những viên đá ma lực ánh sáng.

Nếu tìm thấy ký ức về tiền kiếp của mình, Richard nhất định sẽ tìm ra cách sử dụng sức mạnh ánh sáng. Nhưng anh ta không thể sử dụng nó vì anh ta đã không còn ma lực cơ bản.

Mặc dù anh ta đã tiết kiệm được một vài viên đá mana khi chạy trốn, nhưng chúng vẫn có giới hạn.

Thế nhưng nếu anh ta tấn công đền thánh và lấy được một lượng lớn đá mana, câu chuyện sẽ thay đổi.

"Chúng ta phải ngăn anh ta lại."

"Được."

Blake cũng gật đầu sau khi nắm được mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Anh ấy cố gắng đến thẳng đền thánh với Edon.

"Ta sẽ đến đó với chàng."

"Không được. Nàng ở lại đây đi."

"Nhưng…"

"Xin hãy bảo vệ các bệnh nhân ở đây."

Blake nắm chặt tay tôi và nói. Anh ấy làm vậy vì sợ tôi sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng lời anh ấy nói cũng đúng.

"Chàng phải cẩn thận đấy."

"Đừng lo lắng."

Blake nắm lấy tay tôi và đi ra khỏi trung tâm huấn luyện.

 

***

 

Đây sẽ là cuộc tấn công cuối cùng của Richard vào đền thánh. Có rất nhiều kỵ sĩ và cả Blake nữa, không đời nào họ lại không bắt được Richard.

Đúng rồi, không có gì phải lo lắng cả. Ngay cả khi tôi nghĩ vậy, trái tim tôi vẫn đập thình thịch liên tục vì hồi hộp.

"Có chuyện gì vậy ạ , Điện hạ?"

"Không có gì đâu."

Tôi nhìn cô bé với một nụ cười thật tươi. Đứa trẻ khi trước thậm chí còn không có ý thức giờ đã có thể ngồi và đi lại bình thường.

Bệnh tình của cô bé tiến triển chậm hơn những người khác nhưng đó vẫn là một sự cải thiện.

"Điện hạ, con sẽ khỏe hơn, phải không ạ?"

“Tất nhiên rồi, con sẽ sớm có thể đi chơi với những người bạn khác.”

"Anh Luo thì sao?"

“……”

Tôi vuốt tóc cô bé mà không nói một lời.

Nhưng cô bé đột nhiên xuống giường.

"Shulia?"

Tôi gọi tên con bé nhưng nó đã ra khỏi phòng.

"Shulia!"

Tôi rất ngạc nhiên nên vội vàng đuổi theo con bé.

Shulia vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn. Ngay cả khi tình trạng của cô bé được cải thiện, tancinol trong cơ thể cô bé ấy vẫn mạnh hơn những người khác. Shulia không thể ra khỏi phòng được.

Cô bé là một đứa trẻ ngoan và hiền lành . Nó chưa bao giờ ra khỏi phòng trước đây. Nhưng bây giờ, con bé lại không nghe tôi cho dù tôi có gọi thế nào đi chăng nữa.

Ngay cả khi tôi hét toáng lên, cô bé vẫn tiếp tục bước đi.

Hơn nữa, cô bé đi rất nhanh, nhưng lại không chạy. Tuy nhiên, tôi không thể đuổi theo cô bé ấy. Shulia không hề nhanh. Là do không gian vặn vẹo!

Tôi nhìn xung quanh.

"Tôi đang ở đâu?"

Đó là trung tâm đào tạo nhưng cũng không phải vậy. Không gian trong hành lang hoàn toàn bị vặn vẹo.

Sau đó, một người đàn ông bất ngờ xuất hiện.

Tóc đen, mắt đỏ và vết thương cũ trên cổ.

“Richard…”

"Đã lâu không gặp, Laontel."

Anh ta nở một nụ cười đáng ngờ.

"Ngươi đã tìm thấy ký ức về tiền kiếp của mình."

"Mới gần đây thôi. Nàng đã biết điều đó, phải không? ”

Richard trả lời một cách trơ trẽn. Anh ta dường như không có ý định che giấu những sai lầm của mình.

Tôi không định nói chuyện với Richard nữa.

Anh ta đã sử dụng ma lực ánh sáng triết xuất để xoay chuyển không gian sao? Trong khi tôi không ở đó, anh ta có đến thăm Shulia ư?

Tôi đã gặp Shulia mỗi ngày. Tuy nhiên, cô bé không có dấu hiệu khác lạ gì cả. Trong khi nhà kho của đền thánh đang trong tình trạng hỗn loạn, chắc hẳn anh ta đã tận dụng cơ hội này.

Nhưng đó cũng chỉ là một nỗ lực vô ích thôi. Không giống như một nghìn năm trước, kỹ năng của tôi mạnh hơn Richard của bây giờ rất nhiều.

"Tất nhiên. Ngoài ngươi ra thì còn ai làm điều kinh tởm như vậy nữa đâu? ”

Tôi đáp lại những lời của anh ta một cách thích đáng, cô đọng ma lực ánh sáng bên tay phải. Tôi đã định đâm vào trái tim của Richard như thế này.

Nhưng Richard nhếch môi như thể anh ta biết tôi đang nghĩ gì.

Không gian lại một lần nữa bị vặn vẹo và trong tích tắc, Shulia tiến đến bên cạnh anh ta.

Richard kề dao vào cổ đứa trẻ.

“Tốt hơn hết là nàng không nên làm bất cứ điều gì ngu ngốc. Nàng biết rõ nhất ta là người như thế nào mà. Có phải vậy không, Laontel? "

“……”

Đó là những gì anh ta đã nói. Richard là một con người sẵn sàng lấy đi mạng sống của một đứa trẻ mà không hề cảm thấy tội lỗi vì tham vọng của chính mình.

Tôi nghiến răng và bỏ tay xuống.

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 163
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.