Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 130

Chương 130 – Đó là một cuộc hôn nhân gian dối (11)



 

"Chờ cái gì cơ?"

“Nàng đã nhắc tới điều đó với ta trước đây. Nên ta đã chờ đợi tới tận bây giờ. ”

Trước khi đi vào Cánh cửa bóng tối, tôi đã từng bảo Blake đợi thêm một chút vì cảm giác khi ấy vẫn còn rất ngại ngùng.

Khi đó tôi đã không nghĩ quá nhiều về nó. Thế nhưng tới bây giờ đã là 7 năm trôi qua rồi.

“Có lẽ sau này…”

Nhưng tôi lại nói hệt như những gì mà tôi đã nói trong quá khứ.

Một nghìn năm trước, tôi đã làm bạn với Rakshul. Thế nhưng sau khi anh ấy chuyển sinh, thật khó để nói chuyện một cách thoải mái với anh ấy và đó cùn là lý do tại sao tôi cứ dùng kính ngữ.

Tôi nghĩ rằng tôi đã trở nên lễ phép hơn bởi vì tôi đã quen với cuộc sống với thân phận là Rose.

“Ta có nên nhuộm tóc không?”

Blade đột nhiên nói.

"Nhuộm tóc của chàng sao?"

"Ừm. Vài ngày trước ta đã có một giấc mơ kỳ lạ”.

"Chàng đã mơ thấy gì?"

“Chúng ta đang đi dạo trong rừng và nàng đã thoải mái nói chuyện với ta . Như một người bạn."

“……”

"Nhưng một điều kỳ lạ là tóc của ta lại là màu đen."

Có phải anh ấy đã mơ về kiếp trước của mình không? Tôi ngạc nhiên nhìn đi chỗ khác. Blake vẫn tiếp tục nhìn tôi chằm chằm.

"Nếu tóc của ta chuyển sang màu đen thì liệu vợ của ta có nói chuyện với ta thật thoải mái không?"

“… Chàng muốn ta nói chuyện thoải mái với chàng sao?”

"Ừm. Ta muốn làm bạn với vợ của ta ”.

Blake nắm lấy tay tôi và hôn nó.

Tôi nhìn vào mắt Blake.

Ngay khi nhìn thấy anh ấy bước ra khỏi phòng tắm, không hiểu sao tôi đã quay đầu đi. Nhưng bây giờ tôi không muốn trốn tránh anh ấy nữa.

"…Được"

Tôi chạm nhẹ vào khuôn mặt anh ấy và trả lời.

Tay tôi lướt xuống khỏi vầng trán kia, lần theo gò má, môi, cằm, cổ và ngực anh ấy và đi xuống phía dưới.

“… Blake, ta có thể kiểm tra không?”

Đột nhiên, tôi lại muốn kiểm tra cơ thể của anh ấy.

“Nàng có biết mình đang nói gì không?”

“Tôi muốn xem xem liệu lời nguyền có thực sự đã được hóa giải rồi hay không.”

Tôi muốn tận mắt kiểm tra xem ​​Lời nguyền của Nữ thần có thực sự được hóa giải hay không.

Nhưng Blake lại im lặng một lúc.

"Không được sao…?"

"Ta đã không còn là một đứa trẻ nữa."

Anh ấy nắm lấy tay tôi đang đặt trên ngực anh ấy.

"Nàng có nhớ ta không?"

"Ừm, ta đã rất nhớ chàng."

Tôi gật đầu không một chút do dự.

Blake buông tay tôi và cởi áo choàng tắm của anh.

Khi mặc quần áo, trong thân hình của anh ấy khá mảnh mai nhưng khi cởi bỏ quần áo, những cơ bắp săn chắc của anh ấy hài hòa với nhau và khiến anh ấy trông giống như một bức tượng cổ.

Nhưng thay vì nhìn ngắm những cơ bắp kia thì tôi đã nhận ra rằng những câu chữ nguyền rủa đã hoàn toàn biến mất.

Lời nguyền thực sự đã được hóa giải. Tôi đã biết điều đó rồi nhưng khi tận mắt chứng kiến lại hoàn toàn khác.

Tôi vươn tay sờ lên cơ thể của Blake.

Ngay khi tay tôi chạm vào cơ thể anh ấy, Blake kéo tôi lại, cả cơ thể tôi như dán lên eo của anh ấy. Blake hôn tôi. Tôi vòng tay qua cổ anh và đón nhận nụ hôn kia.

Blake hôn một cách dữ dội và nhẹ cắn môi dưới của tôi.

Tôi rùng mình vì ngạc nhiên trước kích thích bất ngờ này, nhưng anh ấy vẫn không dừng lại. Nụ hôn mơn man kéo dài xuống cằm và cổ.

Môi anh dần đi xuống phía dưới, chiếc áo choàng đang che phủ cơ thể tôi cũng nhẹ nhàng trượt xuống từ khi nào chẳng hay.


 

***


 

"Ưm."

Tôi thức dậy với một tiếng rên rỉ. Tại sao toàn thân tôi lại đau thế này? Ah!

Khoảnh khắc nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai nằm bên cạnh, tôi tỉnh dậy và nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.

U là trờiii…!

Đó là lần trải nghiệm đầu tiên của tôi.

Tôi chưa bao giờ làm điều đó trước đây, cho dù đó là ở Hàn Quốc hay là một nghìn năm trước.

Tôi xấu hổ quá…

Từ giờ tôi phải đối mặt với Blake như thế nào đây?

Làm sao đây? Làm sao đây? Làm gì bây giờ?!!

Tôi không thể nghĩ được gì vì mặt tôi đang nóng rực lên.

Trước tiên phải mặc quần áo vào đã!

Tôi nhìn xuống dưới và thấy một chiếc áo dài trắng tinh được phủ lên người.

Tôi đã mặc nó khi nào thế? Blake đã mặc nó cho tôi sao?

"Vợ, nàng ngủ ngon chứ?"

"Ah!"

Tôi hét lên ngạc nhiên trước âm thanh đột ngột kia.

"Sao nàng lại ngạc nhiên thế?"

Blake nhìn tôi cười ngây ngô.

Người đàn ông như dã thú đêm qua đã biến mất và giờ lại trở lại thành một con thỏ vô tội.

'Nó có phải là một giấc mơ không?'

Đúng rồi, chồng tôi là người dễ thương và ngây thơ nhất trên thế giới này. Người chồng đầy hoang dã và thú tính đêm qua không phải là thật rồi.

Nhưng cơn đau nhức mà tôi đang cảm thấy lúc này lại chính là bằng chứng rõ ràng cho cảnh hoang đường đêm hôm qua.

Tôi kéo chăn chùm kín cơ thể mình.

"Sao cứ thức dậy là nàng lại kéo nó xuống thế?"

Anh ấy ngước nhìn tôi với đôi mắt to ngây thơ chớp chớp.

“Ta chỉ kéo chăn thôi! Chàng đừng nói mấy kiểu mơ hồ vậy chứ! ”

“Nhưng nếu nàng kéo xuống thế thì xấu hổ lắm.”

“……”

Bỏ bản chất thật sự của chồng tôi sang một bên thì đáng lẽ ra lúc này Blake mới là người trùm chăn kín mít mới đúng.

"Đi ngủ thôi."

Tôi cố gắng chùm chăn lại cho anh ấy, nhưng anh ấy đã kéo tay tôi.

"Nhưng nếu nắm tay nàng như thế này thì ta không thấy xấu hổ nữa."

Anh nói và nhẹ nhàng cụp mắt xuống như thể anh ấy đang thực sự rất xấu hổ. Mặt anh ấy cũng đỏ bừng.

Trước đây nếu như nhìn thấy chồng tôi ngại ngùng thế này thì tôi sẽ thấy anh ấy thật dễ thương và nhào tới ôm anh ấy ngay.

Nhưng bây giờ thì trong đầu tôi vẫn là những hình ảnh đã xảy ra đêm qua.

"Ancia, nói ta nghe xem nàng muốn gì nào."

“Blake…”

"Nếu nàng không nói với ta thì ta sẽ không biết được."

Chỉ nghĩ về những gì đã xảy ra lúc đó thôi cũng đã khiến mặt tôi nóng bừng lên rồi.

“Bây giờ giả vờ ngây thơ cũng chẳng ích gì đâu.”

Tôi biết bản chất thật của chồng mình.

Con thỏ thực sự là một con thú trong lớp ngụy trang!

Tôi đã nghĩ rằng tôi đã kết hôn với một con thỏ nhỏ, nhưng anh ấy đã lừa tôi rồi. Đây là một cuộc hôn nhân gian dối!

Tôi lườm anh ấy mà không nói gì, mặc cho anh ấy còn đang rón rén chui vào trong chăn.

“ Nhìn thấy vợ mình như vậy, ta xấu hổ lắm."

“……”

Đó là lý do tại sao anh ấy đã biết tất cả mọi thứ! Anh ấy chỉ giả vờ vô tội thôi , nhưng tôi sẽ không bị lừa nữa đâu!

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, nghĩ lại khoảnh khắc lúc anh ấy nắm lấy tay tôi và đưa tôi lên giường đúng thật là hề hước.

Khi tôi lại nằm xuống bên cạnh anh ấy, Blake nhìn tôi chằm chằm.

"Nàng đang giận ta sao?"

Anh ấy không làm gì sai cả. Tôi chỉ là cảm thấy xấu hổ vì những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng thành thật mà nói thì tôi cũng thích lắm.

Thế nhưng hình tượng của người chồng yêu quá trong lòng toi từ trước đến giờ vẫn là một con thỏ nhỏ ngây thơ, nên bây giờ tôi mới cảm thấy như mình bị phản bội ấy. Cảm giác như thể anh ấy không phải là một con cáo đơn thuần, mà thay vào đó là một con hồ ly ngàn năm tuổi.

"Đồ cáo già."

“Bây giờ nàng lại thích cáo sao? Hay nàng muốn nuôi một con cáo? Ta có nên trở thành một con cáo không? ”

"Chàng đã là một con cáo rồi."

"Nghĩa là sao?"

Blake mở to đôi mắt ngây thơ của mình.

Biểu cảm của anh ấy chẳng khác gì khi anh ấy còn là trẻ con.

Tôi không biết anh ấy đã che giấu bản chất thật của mình như thế nào trong suốt thời gian qua.

Nhưng dù tôi nghĩ đi nghĩa lại thì cũng đều vô ích. Anh ấy chỉ mới lộ ra bản chất thật của mình vào đêm qua thôi!

Bây giờ thì tôi đã biết rồi. Anh ấy không phải là một con thỏ nhỏ!

“Nhưng trước đó nàng đã bảo vậy mà? Đêm qua nàng làm ta khó chịu lắm. ”

“……”

Tối hôm qua…

“Blake, làm ơn…”

"Ancia."

"L-làm đi!"

Mặt tôi đỏ bừng khi những lời đó lại thốt ra từ miệng Blake.

Vâng, đúng là tôi đã làm. Tôi đã nói điều đó. Nhưng…!

“C-cái-đó…!”

"Đến đây nào."

Anh bối rối ôm chầm lấy tôi.

“Cứ để như thế này đi.”

"Chúng ta phải trở lại cung điện."

"Sẽ nhanh thôi."

“… Muộn lắm rồi. Đi nào."

Tôi vẫn cảm thấy lúng túng khi nói một cách thân mật như thế, nhưng cũng đã tốt hơn trước rồi.

“Ở lại lâu hơn một chút thôi.”

Nhưng mặc dù Blake nói vậy, anh ấy vẫn sẽ không để tôi đi.

“… Mưa chắc đã tạnh rồi.”

Ánh nắng chói chang lọt vào qua những tấm rèm cửa đã đóng kín. Tôi không nghe thấy tiếng mưa nữa.

"Đúng rồi."

"Chúng ta cùng đi bộ đến cung điện nhé?"

"Chân của nàng sẽ bị đau."

"Vậy thì chỉ cần đến quảng trường thôi."

Nếu hôm qua trời không mưa, chúng tôi đã tận hưởng lễ hội sau khi xem pháo hoa và nhìn quanh các gian hàng và cửa hiệu rồi.

Tất nhiên, thay vào đó chúng tôi đã có những kỷ niệm khác, nhưng vẫn có chút cảm giác như chúng tôi đã lãng phí cơ hội.

"Thế thì làm vậy đi."

Blake hôn lên má tôi và nói, "Nàng có muốn một cái kẹo táo không?"

"Không cần đâu."

Sau đó hình ảnh cái kẹo táo lăn xuống sàn lại hiện lên trong tâm trí.

“Ta sẽ cầm cho nàng ăn, sẽ không bị rơi xuống đâu.”

Tôi định nói rằng tôi không phải là một đứa trẻ, nhưng Blake đã từ từ xoa lên môi tôi. Cảm giác thật kì lạ.

“Đ-Đi thôi.”

Khi tôi cố gắng đứng dậy để che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình nhưng Blake đã ôm chặt lấy tôi.

"Nhưng ta chẳng muốn rời đi chút nào."

"Ta cũng thế."

Tôi nằm thoải mái trong vòng tay của anh ấy.

Khi tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Blake, sự e dè của tôi dần tan biến và thay vào đó là trái tim tôi bắt đầu loạn nhịp.

Blake thực sự là người đàn ông của tôi và tôi cũng là người phụ nữ của anh ấy.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 130
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.