Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 112

Chương 112


 

 ‘Đừng đùa về như thế chứ! Ta thực sự hoảng lắm đấy! '

"Nàng lo lắng sao?"

'Tất nhiên rồi!'

"Xin lỗi nhưng ta rất vui vì nàng lo lắng cho ta. ”

Blake nắm lấy tay tôi.

‘Đừng nói vậy. Lo lắng về một ai đó chẳng thoải mái chút nào. "

Tôi nắm tay anh ấy đáp lại.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn và mũm mĩm của Blake giờ đã trở thành bàn tay của một người đàn ông trưởng thành.

Lòng tôi nặng trĩu. Anh ấy cao hơn, to hơn và khỏe hơn tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn lo lắng cho anh ấy.

Tôi lo lắng ngay từ khi nhìn thấy anh ấy ngồi trên sân.

"Được rồi ta xin lỗi mà. Đừng làm bộ mặt đó nữa nhé. "

Blake xoa đầu tôi.

Tôi cố gắng mỉm cười. Tôi không muốn thấy Blake buồn.

"Chàng thực sự không bị thương chứ?"

"Ừm, ta không bị thương ở đâu cả."

Tôi kiểm tra lại cổ tay của anh ấy để đề phòng. Edon tới gần chúng tôi.

“Điện hạ, người làm gì ở đây thế? Ta nghe nói người bị thương, nhưng trông người có vẻ vẫn ổn. Ta cũng thấy nhẹ nhõm hơn bao nhiêu ”.

Ngay từ đầu Edon đã biết rằng Blake rất mạnh. Kể cả anh ấy chưa kiểm tra thì cũng biết là  Blake không bị thương rồi.

"Có chuyện gì vậy Edon?"

"Bệ hạ đã gọi cho người."

“Nói với ông ấy là giờ ta không qua được. Ta phải dạy Rose đã ”.

Blake nhìn tôi.

'Không cần đâu. Ta đã đến thư viện vào buổi sáng rồi. Ta cũng muốn nghỉ hôm nay vì hơi mệt nữa "

"…Được thôi."

Blake hờn dỗi.

Tôi không ngờ anh ấy sẽ hành động như vậy nhưng nhìn thấy anh ấy giống như một con chó con thất vọng thế này, quyết tâm của tôi trở nên mong manh đi một chút.

"Chúng ta học cùng nhau vào buổi tối nhé."

"Buổi tối sao ?"

'…Ừm.'

"Được rồi, thế thì buổi tối chúng ta học."

Blake cười rạng rỡ.


 

***


 

"Ôi chúa ơi, chúng ta phải làm gì đây?"

Tôi đi vào cung điện nhưng bầu không khí có vẻ rất căng thẳng.


 

Tôi nhanh chóng đến bên cạnh Chelsea, tự hỏi tại sao nhiều người lại tập trung ở đây thế này.

"Cô Rose!"

Tôi viết nhanh vào sổ tay, hỏi chuyện gì đang xảy ra.

"Đầu bếp bị thương rồi."

Tôi chưa tận mắt nhìn thấy anh ấy nhưng tôi cũng rất lo lắng.

- Anh ấy bị thương rất nặng sao?

Chelsea lắc đầu.

“Không, hình như anh ấy bị trượt và vẹo lưng một chút thôi. Nhưng anh ấy sẽ không thể nấu ăn trong vài ngày tới được nữa”.

Dù bị giãn dây chằng khá nguy hiểm nhưng mà may là không xảy ra sự cố gì lớn.

“Đầu bếp Terry đã đi thu thập nguyên liệu với các đầu bếp khác. Hôm nay Melissa lại về muộn. Mọi người đang lo lắng không biết chuẩn bị bữa ăn sao đây”.

Tôi nhìn những hầu gái kia. Tất cả bọn họ đều mang vẻ mặt căng thẳng vì việc chuẩn bị cho bữa ăn của Blake.

Hầu hết trong số họ là con gái của các quý tộc. Họ rất hiếm khi phải tự nấu nướng.

- Ta sẽ làm.

Chelsea thực sự rất ngạc nhiên.

"Cô sẽ làm sao?"

Tôi gật đầu bước vào phòng.

Nhưng Camilla đã ngăn tôi lại.

"Cái gì?"

Giọng cô ta đầy cảnh giác.

"Cô Rose nói cô ấy sẽ chuẩn bị bữa ăn hôm nay."

Chelsea giải thích cho tôi.

Nhưng khuôn mặt của Camilla cứng đờ.

"Cô đang làm gì đấy? Người ngoài không được phép vào đây. "

"Sao cô Rose lại là người ngoài được?"

"Cô ấy chỉ là khách."

“Đúng, nhưng mà không còn cách nào khác đâu. Lần này để cho cô Rose làm đi. Sắp đến giờ ăn trưa rồi. "

"Đúng đấy, để cô ấy làm đi."

Những người hầu gái khác cũng đồng ý nhưng Camilla vẫn im lặng tỏ vẻ bất bình.

"Còn tốt hơn gấp trăm lần so với không có bữa ăn nào cả."

Ngay cả Charlotte - người vẫn luôn ghét tôi cũng đồng ý.

Tôi cảm thấy luyến tiếc khi vào bếp sau một thời gian dài.

Nhìn vào bếp, tôi đã hiểu tại sao họ lại hoảng sợ.

Không có món gì ngoại trừ súp. Tôi đã phải làm mọi thứ từ đầu.

"Cô Rose, cô có thể làm được không?"

Chelsea có vẻ hơi lo lắng.

Tôi chỉ cười rạng rỡ với cô ấy. Chỉ còn hai tiếng nữa là đến bữa trưa rồi. Tôi vẫn có thể hoàn thành đúng giờ dùng cơm.

Tôi lấy nguyên liệu ra và nhanh chóng bắt tay vào nấu.

Bởi vì về muộn nên tôi chọn nấu một món ăn quen thuộc, xắt nhỏ nấm hương và nấu chín.

"Điện hạ ghét nấm lắm."

Những người hầu gái cười khúc khích.

Hóa ra, Blake vẫn là một người kén ăn.

- Đừng lo. Đây là món ăn yêu thích của chàng ấy.

Tôi đã lo lắng không biết sẽ phải làm gì nếu tôi quên cách nấu ăn, nhưng may mắn là tôi vẫn nhớ tất cả.

Những người hầu gái đang đứng bên ngoài vội vàng vào trong giúp tôi nấu nướng.

"Đây là cái gì thế!? Cô định cho ngài ấy ăn cái này á? ”

Camilla kinh ngạc lên tiếng. Những hầu gái khác khá đồng cảm.

“Ta cứ nghĩ rằng bọn ta có thể tin tưởng cô vì cô tỏ ra tự tin lắm! Nhưng cô đang nấu món kỳ quái gì thế này? ”

“Hãy cẩn thận với lời nói của mình đi. Đây là một món ăn từ phương đông ”.

Chelsea sửa lại lời những người giúp việc khác. Cô ấy vẫn nhận ra món này đến từ phương đông mặc dù tôi không giải thích.

"Món ăn phương Đông?"

“Ừ, ta cũng nghe nói hồi đó Điện hạ rất thích các món ăn phương đông. Thế nên không có vấn đề gì đâu. "

"Là vậy sao…?"

Gia đình Chelsea sở hữu một hội thương gia, hội này cũng được coi là một trong những hội lớn nhất trong đế chế. Thế nên họ có khả năng xuất sắc trong việc thu thập đủ loại thông tin . Sau khi nghe cô ấy giải thích, mọi người đồng loạt im lặng.

Nhưng Camilla vẫn kiên trì.

“Nhưng đó chỉ là khi ngài ấy còn nhỏ thôi, bây giờ ngài ấy ghét chúng rồi. Ta chưa bao giờ thấy ngài ấy ăn các món ăn phương đông cả”.

Blake đã không ăn bất kỳ món ăn phương đông nào kể từ khi tôi rời đi…

Terry cũng không làm các món ăn phương đông mà anh ấy học được từ tôi.

“Vì đó là món ăn do Rose làm nên ngài ấy sẽ thích nó thôi. Lịch sự chút đi Camilla. Cô Rose là một vị khách quan trọng của Điện hạ đấy. ”

“Chelsea, cô dám cảnh cáo ta cơ à. Cô thuộc hạng bét trong nhóm hầu gái đấy. Ta là tiền bối của cô. ”

"Cô định sẽ làm gì?"

Chelsea lặng người.

“Ta là tiền bối của cô. Melissa và những người cấp cao hơn không có ở đây. Tất nhiên là cô phải nghe theo ta ”.

Camilla lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi.

“Ta đã gọi một đầu bếp khác khác rồi. Đầu bếp nói rằng anh ấy sẽ ở đây nấu, thế nên cô đi ra ngoài đi. "

“Sao bây giờ cô mới nói ?! Chúng ta mất công àm nó rồi! Nếu cô định làm điều này ngay từ đầu thì cô hoảng sợ làm quái gì chứ! "

"Ta không nghĩ cô ta sẽ làm được."

Camilla đặt món ăn của tôi xuống. Sự khó chịu hiện rõ trong mắt cô ấy.


 

“Đừng có nói dối! Cô thậm chí còn không vào bếp mà gọi luôn đầu bếp tới! Ngay từ đầu cô đã không muốn để Rose nấu ăn! ”

Như Chelsea đã nói, Camilla không vào bếp mà liên lạc với đầu bếp luôn. Cô ta gọi cho anh ấy mà không thèm nhìn món ăn của tôi.

Mặc dù những mánh khóe của Camilla đã bị phát hiện nhưng cô ta vẫn tự tin.

"Tất nhiên rồi. Làm sao ta có thể dâng lên Điện hạ một món ăn do một người phụ nữ như thế này làm chứ? Nếu bệnh của cô ta lây lan thì sao? ”

"Cô không được nói thế!"

"Chà, điều đó có sai đâu."

Khi Charlotte đồng ý với Camilla, những hầu gái khác cũng gật đầu.

"Đúng rồi đấy. Biết đâu được ”.

"Ta cũng nghĩ thế."

"Điều đó thật vô lí!"

Tôi nhanh chóng kéo tay áo Chelsea.

- Không sao đâu.

Tất cả đều đồng ý rồi thì Chelsea không thể phản đối một mình được nữa.

“Nhưng cô Rose, chúng ta đã làm nó rồi…”

Tôi viết lại vào sổ tay của mình.

- Thực sự không sao đâu.

Tôi cố gắng mỉm cười với Chelsea và rời khỏi nhà bếp.

Cô ấy cố gắng an ủi tôi. Nhưng nhà bếp vẫn bị thiếu nhân lực mà thời gian thì không còn nhiều. Họ vẫn phải làm những món khác nữa.

Tôi lê bước dọc hành lang, liên tục tự nhủ rằng không sao đâu. Đột nhiên, Edon đến và hỏi tôi, "Cô Rose, cô đi đâu vậy?"

- Ta định đến Cung điện Amoria.

Tôi giả vờ ổn, nhưng vẫn có chút khó chịu. Tôi nghĩ đến Cung điện Amoria sẽ giúp tâm trạng của tôi phấn chấn hơn.

- Điện hạ đã cho phép ta rồi.

Tôi nhanh chóng bổ sung. Edon mỉm cười.

"Ta biết. Ta sẽ hộ tống cô Rose đến cung điện. "

'Không cần đâu.'

Tôi lắc đầu và xua tay. Tôi chỉ đang đi dạo chút thôi. Nhưng anh ấy vẫn mỉm cười.

“Điện hạ đã ra lệnh cho ta hộ tống cô. Ta sẽ gặp rắc rối nếu để cô đi loanh quanh một mình mất. "

Edon mỉm cười nói.

- Cảm ơn ngươi.

Tôi cúi đầu lễ phép.

"Ta rất biết ơn."

Anh ấy đột ngột cảm ơn tôi. Khi tôi hỏi anh ấy tại sao thì anh ấy bình tĩnh mở miệng.

“Thành thật mà nói thì Thái tử đã có một thời gian rất khó khăn sau khi Thái tử phi mất tích. Nhưng ngài ấy đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều kể từ khi ngài ấy gặp cô Rose. ”

“……”

“Đã nhiều năm rồi kể từ lần cuối ta nhìn thấy ngài ấy cười. Tất cả là nhờ cô Rose. Cám ơn rất nhiều."

Tôi có thể cảm nhận được tình cảm của Edon dành cho Blake trong lời nói của anh ấy.

Thật may khi Blake vẫn có rất nhiều người tốt ở bên cạnh.


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 112
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.