Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 111

Chương 111


 

Tôi đã đọc một cuốn sách về những hạn chế của mình trong thư viện, nhưng tôi hầu như không thể đọc được vì không còn có khả năng ngôn ngữ của mình nữa.

Những câu trong sách rất khó. Chúng sử dụng kết hợp với một loại ngôn ngữ đặc biệt được tạo ra bằng pháp thuật.

Nếu tôi có khả năng ngôn ngữ của mình thì tôi có thể đọc nó một cách dễ dàng. Nhưng tôi không thể bỏ cuộc như thế này được. Tôi có thể nhờ Blake giúp đỡ, tìm pháp sư của hoàng cung hoặc nghĩ một cách khác.

Tôi sẽ cố gắng hết sức để hóa giải những giới hạn và nhất định phải nói cho Blake biết sự thật về tôi và Ser.

Tôi nghĩ rằng gặp Ser sẽ là cách nhanh nhất để kết thúc chuyện này, nhưng cô ấy đã ngang nhiên tránh mặt tôi.

Hơn nữa, cô ấy thậm chí còn có ý thù địch khi chúng tôi gặp nhau.

Với tâm trạng của cô ấy lúc này thì nói chuyện với tôi chẳng khác nào đang chọc tức cô ấy.

Vừa đóng sách lại thì đột nhiên tôi thấy chóng mặt.

Tôi ngồi trên ghế một lúc rồi đứng dậy.

Tôi không thể tiếp tục lười biếng như thế này nữa. Có lẽ tôi cần phải tập thể dục, bắt đầu bằng việc đi dạo nhẹ nhàng vậy.

"Xin chào."

Trong khi đang đi dạo một mình, hình như có ai đó đã lên tiếng chào tôi.

Hóa ra đó là Jayden.

Anh ấy nhanh chóng cúi đầu chào tôi.

Anh mặc một bộ quần áo thoải mái và cầm một thanh kiếm huấn luyện trên tay.

Tôi viết cho anh ấy,

- Ngươi vẫn đang tập luyện sao?

Jayden gật đầu sau khi nhìn thấy dòng chữ của tôi.

"Vâng."

Những kỵ sĩ Hoàng gia sẽ được phép nghỉ ngơi một chút trước buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập Đế quốc. 

Tất nhiên, họ vẫn tiếp tục làm công việc của mình nhưng không có khóa huấn luyện chính thức nào phải tham gia cho đến cuối ngày lễ kỷ niệm.

Jayden vẫn tập luyện dù mọi người đã nghỉ ngơi.

- Ngươi rất cừ đó!

Nhìn dòng chữ của tôi, Jayden chỉ gãi đầu xấu hổ.

"Không có gì to tát đâu mà. Ta chỉ đang cố gắng nhiều hơn vì bản thân vẫn chưa đủ giỏi thôi. ”

Lời nói của anh ấy quá khiêm tốn.

Ngay cả những tiền bối luôn phàn nàn về thái độ thẳng thừng của anh ấy  cũng phải thừa nhận kỹ năng của Jayden. Anh ấy là một sinh viên tốt nghiệp với thành tích vào hàng đầu của học viện Kỵ sĩ, thế nên thực lực của anh ấy đương nhiên là không thể nghi ngờ.

- Ngươi đang quá khiêm tốn rồi.

Tôi viết lại một lần nữa vào sổ tay của mình. Lần này thì anh ấy ngay lập tức phủ nhận điều đó.

"Không phải đâu, ta chẳng là gì so với Thái tử cả."

Nếu Jayden nói vậy thì kỹ năng của Blake hẳn là đã được tất cả mọi người công nhận. Chứng kiến ​​những nỗ lực của anh ấy ngay từ khi còn nhỏ đã được đền đáp, tôi cảm thấy như mình cũng là người được khen ngợi.

Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói của Blake từ phía sau.

"Hai người đang nói chuyện gì mà vui thế?"

Anh thản nhiên bước đến bên, nắm chặt tay tôi.

Thái độ của anh ấy không hề thay đổi mặc dù một người phụ nữ có ngoại hình giống Ancia đã xuất hiện. Nhưng trong đầu tôi vẫn còn một câu hỏi.

Sao anh ấy lại tốt với tôi thế nhỉ?

Ngay cả khi anh ấy không chắc ai là Ancia thật, thì nhiều khả năng anh ấy sẽ nghiêng về Ser hơn là tôi chứ…

"Jayden đang tập luyện."

"Thật sao?"

Tôi nói chuyện bằng khẩu hình miệng với Blake dễ dàng hơn nhiều.

"Tập luyện vào một ngày nghỉ thế này có phải rất cừ không?"

Quả nhiên, Diana có một con mắt nhìn người rất tốt.

Tôi đang nhìn Jayden một cách tán thưởng thì Blake nói, "Jayden, chúng ta đấu kiếm nào."

"Đây là một vinh dự của thần."

Jayden chắc hẳn đã rất bất ngờ trước lời đề nghị này nhưng anh ấy ngay lập tức cúi đầu đồng ý.

Họ tiến thẳng ra sân tập.

Khi mọi người thấy Thái tử và Jayden sắp đánh nhau, rất nhiều kỵ sĩ đã dừng lại để theo dõi họ.

"Ồ, cô Rose cũng ở đây."

"Xin chào, cô Rose."

Họ chào tôi.

Giờ họ đã quen với tôi rồi, nên không ai cau mày nhìn chằm chằm hay tỏ vẻ khó chịu như trước nữa.

“Giờ trông cô xinh đẹp đến nỗi ta không nhận ra luôn”.

"Đúng rồi đó. Trông cô khác nhiều lắm."

Họ nói chuyện với tôi một cách thân thiện.

Tôi cười nhẹ chào hỏi họ trước khi nhìn ra sân một lần nữa.

Jayden là một trong năm kỵ sĩ có vóc dáng to lớn.

Khi anh ấy vào học viện, Diana nói rằng anh ấy là người vạm vỡ nhất trong số các sinh viên năm nhất.

Trái ngược với vóc dáng của Jayden, Blake rất mảnh mai và cao ráo.

Có lẽ vì vậy mà tôi thấy hơi chút lo lắng khi nhìn thấy họ đứng trước mặt nhau.

Blake, chàng sẽ ổn chứ?

Khi tôi còn đang lo lắng nhìn hai người đàn ông đối diện nhau trên sân, tôi chợt nghe thấy tiếng nhóm kỵ sĩ đằng sau nói chuyện.

"Chà, đã bao lâu rồi chúng ta không được xem một trận đấu kiếm nhủ?"

"Ừ nhỉ? Cũng lâu lắm rồi. "

"Nhưng Jayden sẽ ổn chứ?"

"Ta chắc chắn cậu ấy sẽ làm được thôi."

"Đúng rồi. Gần đây có vẻ tâm trạng của điện hạ rất tốt. Ta chắc chắn ngài ấy sẽ không sao đâu, ta nghĩ… ”

Đang bối rối nhìn những kỵ sĩ, tiếng kiếm va chạm vang lên.

Keng!

Vừa mới quay lại thì tôi đã thấy Jayden bị ném về phía sau.

Hả?

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Sau đó Blake hỏi,

"Ngươi có muốn tiếp tục không?"

"Có ạ. Tiếp tục đi!"

Jayden đứng dậy một cách khó khăn, gần như không thể cầm được thanh kiếm của mình.

Dù đang gặp khó khăn nhưng trên khuôn mặt anh ấy vẫn tràn đầy hứng khởi.

Blake cũng đã từng ở vị trí của Jayden.

Hồi đó, mặc dù liên tục bị ngã và không thể cầm kiếm đúng cách nhưng khuôn mặt anh ấy vẫn đầy phấn khích và say mê khi đối mặt với Tenstheon.

Nó làm tôi nhớ lại ngày xưa.

“……”

Tôi mỉm cười nhìn Blake.

Thế nhưng Blake khác với Tenstheon ngày xưa.

Không giống như ánh mắt ấm áp của Tenstheon, ánh mắt của Blake khá lạnh lùng.

Không, Blake của tôi rất tốt. Anh ấy không phải là loại người như vậy.

Tôi nhanh chóng xóa bỏ ý nghĩ hiện ra trong đầu.

Khi Jayden lấy lại được sức lực, trận chiến lại bắt đầu.

Nhưng một lần nữa, anh ấy lại bị quăng đi sau chưa đầy 10 giây.

Ngay cả không hiểu về kiếm thuật thì tôi vẫn có thể nhận ra rằng Jayden không thể sánh được với Blake.

Blake đã nghiền nát Jayden không thương tiếc.

Có phải hơi quá rồi không nhỉ?

Nhóm kỵ sĩ đang xem đã kích động lại càng bùng nổ cuồng nhiệt hơn.

Blake không có ý định dừng lại, còn Jayden thì vẫn muốn tiếp tục chiến đấu.

Không ai dám ngăn cản Thái tử.

Với tình trạng này thì Jayden sẽ bị thương mất.

Anh ấy là người bạn đặc biệt quan trọng của Diana…

Jayden bị quăng ngã nhiều lần và anh ấy không thể chịu đựng được nữa. Tôi đến gần anh ấy.

"Jayden, ngươi ổn chứ?"

Anh ấy không thể đọc khẩu hình miệng của tôi nên tôi đã viết vào sổ tay của mình.

- Ngươi có ổn không? Ngươi có bị thương không?

Anh ấy nhìn vào dòng chữ của tôi và đáp lại bằng một cái gật đầu.

"Ta ổn."

Trái ngược với câu trả lời của anh ấy, anh ấy trông không ổn chút nào. Dường như nói chuyện cũng khá khó khăn. 

- Ngươi nên dừng lại đi.

Jayden lắc đầu.

"Không đâu."

Đang cố thuyết phục Jayden bướng bỉnh thì tôi chợt nghe thấy tiếng Blake đang rên rỉ phía sau tôi.

'Ah!'

Tôi kinh ngạc quay về phía Blake thì thấy anh ấy đang ngồi trên sàn.

Tim tôi chùng xuống trong giây lát.

Tôi nhanh chóng lao đến chỗ anh ấy.

“Điện hạ, sao thế? Chàng bị thương ở đâu?'

“Cổ tay của ta…”

Blake thả kiếm xuống và chỉ vào cổ tay mình.

Anh ấy bị thương trong trận chiến sao?

Tôi lo lắng kiểm tra cổ tay của anh ấy. Nhóm kỵ sĩ cũng nhốn nháo lên.

"Điện, ngài có sao không?"

"Điện hạ!"

"Điện hạ bị thương rồi!"

Khi nghe tin Blake bị thương, nhóm kỵ sĩ chạy đến bên chúng tôi.

Về sơ cứu thì họ tốt hơn tôi nhiều.

Đang cố gắng tránh sang một bên thì Blake đã kéo tay tôi và ôm tôi vào lòng.

"Bắt được rồi."

‘Đ-Điện hạ…!”

"Đi đi."

Anh ra lệnh cho nhóm kỵ sĩ rời đi làm bầu không khí náo nhiệt ngay lập tức lắng xuống.

Chuyện gì thế này?

Tôi muốn xem xét tình hình nhưng không thể vì tôi đã nằm gọn trong vòng tay của anh ấy rồi.

Một lúc sau, tôi ngoái nhìn lên thì thấy các kỵ sĩ đang đi đến bên Jayden.

"Jayden, để ta giúp cho."

"Ta ổn…"

"Nào! Ôi! ”

Nhóm kỵ sĩ khiêng Jayden đang liên tục nói mình ổn qua vai.

Chẳng mấy chốc họ đã khuất bóng.

"Ahh !!"

Tôi nhìn vào tay anh ấy một lần nữa nhưng lại không thấy có vấn đề gì cả.

"Điện hạ, chàng không sao chứ?"

"Ta không biết nữa." Anh bĩu môi.

Tôi bật cười vì nó khiến tôi nhớ đến Blake khi còn trẻ con.

'Chàng giận sao?'

“Nàng chỉ quan tâm đến người khác thôi. Nàng chẳng quan tâm đến ta gì cả. "

'Ta á?'

"Sao nàng lại tốt với Jayden thế?"

Hả?

Ngay từ đầu Jayden đã đối xử rất tốt với tôi. Anh ấy không bao giờ đánh giá ngoại hình của tôi.

Thế nên tôi thực sự biết ơn anh ấy.

Hơn nữa là vì Diana nên tôi mới thoải mái với anh ấy.

Nhưng tôi có quan tâm đến anh ấy nhiều hơn đâu cơ chứ.

'Ta có làm vậy bao giờ đâu. Chàng có chắc là mình ổn không đó? '

"Ồ…"

Tôi nắm lại nắm lấy cổ tay anh ấy và nói với vẻ nghi ngờ.

Nó không sưng. Hơn nữa trận chiến lại không cân tài cân sức, Jayden không hề đụng được đến Blake.

"Ôi, đau quá."

'Nó đau lắm sao?'

Tôi nên ngăn họ lại sớm hơn.

Dù kỹ năng của anh ấy có tốt đến đâu thì vẫn có sự khác biệt rõ ràng về trọng lượng cơ thể của họ.

Có lẽ anh ấy đã bị bong gân cổ tay trong trận đấu rồi.

"Ta gọi bác sĩ nhé?"

"Đừng."

Blake nhìn tôi đầy quyến rũ.

Tôi cười đập nhẹ vào tay anh ấy.

Anh ấy đã nói dối!


 

Bạn đang đọc:Tôi Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái VậtChương 111
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.