Chương 15:
“ Sigren , buông tay tôi ra.”
"Không được ."
"Hở?"
Sigren nhìn tôi chằm chằm như thể tôi đã làm sai điều gì đó. Tôi chết lặng. Tôi chỉ nói cho cậu ấy biết sự thật, nhưng tại sao cậu lại tức giận?
“Cậu đang nói gì vậy? Bức tường thành thứ hai là nơi nguy hiểm nhất ở đây đấy . Những lính đánh thuê và hiệp sĩ đã dành cả cuộc đời của họ trên chiến trường đều bị giết chết hoặc bị bỏ lại. Ngay cả khi cậu có là một pháp sư đi chăng nữa , một cô gái nhỏ như cậu phải bảo vệ một nơi như này ? Nói gì có nghĩa tí chút đi! ”
Sau đó, Sigren nhìn chằm chằm vào Jeron, người đang đứng ở cửa. “Không phải có nhiều người trong dinh thự Heilon sao? Lá chắn mạnh nhất miền Bắc? ”
"Sigren ." Tôi gọi cậu ấy như thể đang cố gắng giữ cậu lại . Nếu Jeron đuổi cậu ấy ra ngoài thì cậu sẽ đi đâu đây ? Tuy nhiên, tôi đã hiểu một chút lý do tại sao cậu ấy lại tức giận. Sigren về cơ bản là một nhân vật rất có ý thức về công lý. Có lẽ, cậu đã bất bình khi tôi phải ra trận trong khi tôi còn chưa đến tuổi trưởng thành.
"Gì?"
"Tôi ổn mà , cậu đừng bận tâm ."
"Gì cơ ? Cậu không sợ à? ”
"Tôi không có nơi nào để đi ngoại trừ nơi đây."
“… ..”
“Tôi cần một nơi để sống, và Heilon cần một pháp sư. Cậu không cần phải tức giận, sau tất cả chúng ta chỉ làm việc cùng nhau khi cần thiết ”. Tôi đã nói rồi. Cậu không cần phải tức giận. Cậu không cần phải phán xét lương tâm bằng cách chỉ trích họ vì đã gửi tôi ra chiến trường. Tôi vốn đã quyết định ở lại đây ngay từ đầu.
Tôi cần một nơi để sống cho đến khi trưởng thành , và Heilon cần một pháp sư. Điều duy nhất quan trọng ở đây là sự thật đó. Nếu tôi chết trong khi chiến đấu, đó là vì tôi không đủ năng lực. Không có lý do gì để đổ lỗi cho người khác.
"Vậy còn gia đình cậu thì sao?"
Không có gì ngăn cản được câu hỏi đó và tôi không thể giấu được nữa.
“Tôi là con hoang . Cha và các anh chị tôi đã gửi tôi đến đây ”. Không thể tránh khỏi, một giọng nói lạnh lùng cất lên.
"Tôi không bao giờ muốn quay trở lại ngôi nhà đó nữa." Nói về điều này, Sigren là người có thể nắm bắt được hết vị trí của tôi. Chúng tôi đã lớn lên với một trải nghiệm tương tự.
Trên đời này không có ai có thể bảo vệ chúng ta dù chúng ta chỉ là những đứa trẻ. Thực tế là chúng ta phải trả giá thích đáng để bảo vệ chính mình. Không có cái gì gọi là thiện chí vô cớ.
Tôi không biết đó có phải là suy nghĩ đúng hay không, nhưng Sigren nắm chặt cổ tay tôi.
“… .. Cậu có thể chết đấy . không sợ sao ? ”
“Nếu tôi chết, điều đó có nghĩa là tôi không đủ năng lực để sống sót trong trận chiến. Dù sao thì, tôi ở đây vì đây là lựa chọn của tôi , vì vậy cậu đừng bận tâm đến tôi. Tôi không quan tâm đâu . ”
ánh mắt của Sigren sắc bén. Tôi đã giải thích đầy đủ lý do tại sao, nhưng tôi không biết tại sao cậu ấy lại làm như vậy. Cậu luôn mỉa mai tôi là tiểu thư quyền quý, vậy mà giờ lại tức giận khi tôi ra chiến trường.
Quả thực cậu ấy đúng là nam chính khó tính.
Tôi đứng dậy và cười toe toét "Tôi sẽ quay lại ngay. Hãy cẩn thận để không bị thương và Ăn uống đầy đủ vào”.
Sigren không nói nên lời.
“Cậu ... cậu lúc nào cũng tốt và lo lắng cho tôi . Lý do là quái gì vậy? ”
Tôi tò mò trả lời, "Tôi lo lắng vì cậu bị thương thôi?"
Sigren trông còn bối rối hơn. Tuy nhiên, cậu ấy không nắm cổ tay tôi nữa.
“… .. Nhớ về nhanh đấy.” Cậu ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt phức tạp.
Tôi vẫy tay nhẹ .
Khi tôi bước ra, Abel đã đứng trước cửa phòng. Ngài ấy đến từ khi nào vậy ?
“… ..”
Không biết ngài ấy có nghe được cuộc trò chuyện ấy không nhỉ ? Abel nhìn tôi với ánh mắt kiên định. Ngài ấy có tức giận không? Tuy nhiên, chúng tôi phải nhanh chóng và tôi cũng không muốn nghe ngài ấy cằn nhằn mình.
"Tôi xin lỗi . Vì đến trễ."
“… ..”
Trước lời xin lỗi của tôi, Abel chỉ mím môi lại như thể muốn nói điều gì đó nhưng thay vào đó chỉ nhấc bổng tôi lên với một tiếng thở dài như thể đã bỏ cuộc. Đôi mắt xanh của Abel nhìn chằm chằm vào tôi như đang muốn nhìn thấu tôi. Tôi ngượng ngùng cười với Abel.
" sao vậy ạ ? Tình hình có chiến trường có tệ lắm không ạ? ”
“Nhóc ... thôi , quên đi. Ta không nên nói với nhóc bây giờ. ”
“… ..?”
"Fiona."
Tôi ngoan ngoãn trả lời. "Vâng?"
"Khi đến nơi , nhóc không được rời xa ta đâu đấy ."
Lời nói này đâu cần thiết vì vốn dĩ luôn thế rồi mà . Abel luôn bên cạnh tôi khi chúng tôi ở chiến trường.
" Vâng ạ ."
Abel, người đã nghe thấy câu trả lời mà mình muốn, một lần nữa ôm tôi lại gần và bắt đầu bước nhanh qua sảnh với bước đi rộng rãi. Phía sau, Jeron đang theo chúng tôi như một cái bóng.