Bạn đang đọc:TÔI TRỞ THÀNH BẠN THỜI THƠ ẤU CỦA NAM PHỤ BỊ ÁM ẢNHChương 7

CHƯƠNG 7


 

Anh chưa bao giờ nghe thấy hay sử dụng từ đó ở bất cứ đâu ngoài trong tiểu thuyết.


 

Anh là một đứa trẻ lớn hơn tuổi, nhưng anh cũng chỉ mới chín tuổi.


 

Những từ như vậy hiếm khi được dùng.


 

Tuy nhiên, anh cảm thấy mình không hiểu gì về Rieta. Điều đó cũng khá xấu hổ.


 

Lý do là gì?


 

Vào ngày đó, Noel hầu như không thể đọc sách của mình.


 

*****


 

Rieta chọn một số cuốn truyện cổ tích và trở về căn  phòng được chỉ định của mình.


 

Cũng được một lúc kể từ khi cô hăng say đọc sách trên chiếc ghế quá khổ.


 

Chẳng bao lâu, cô bắt đầu gật gù.


 

Thành thật mà nói, hôm qua cô gần như không ngủ.


 

Gần đây, cuộc sống của cô có quá nhiều thay đổi.


 

Có lẽ đây là cảm giác của một quả bóng bay được thả trong không khí, chỉ lơ lửng đểi những người khác đẩy và kéo.


 

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


 

Trong giấc mơ mơ hồ, cô thấy minh đang ở Vương quốc Liz.


 

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình muốn quay trở lại, nhưng không hiểu sao cô lại thấy vui.


 

Cô hầu gái chấm đường vào môi cô gái.


 

Cô ấy nói "Đó là một bí mật, thưa Công chúa."


 

Đường ở môi rất ngọt.


 

Như thể hạnh phúc thuần khiết đã được tinh luyện thành hương vị.


 

Cô lăn một ít bột trong miệng cho đến hết, từ từ nhấm nháp.


 

Cốc, cốc.


 

Cô mở mắt vi tiếng gõ cửa đột ngột.


 

Đập vào mắt cô đồ nội thất sang trọng.


 

"Ồ, đến đây."


 

Mãi cho đến khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Rieta mới nhớ ra mình đang ở đâu.


 

Cốc, cốc.


 

Lại có tiếng gõ cửa một cách cẩn thận.


 

Cô dường như đã để một ai đó phải đợi.


 

Cô bước xuống ghế và vội vàng trả lời, "Có!"


 

Mặc dù cô nói tiếng Vương quốc, nhưng cô ấy không thể nhận ra điều đó.


 

Ngay sau đó, cánh cửa mở ra.


 

“….!”


 

Rieta, lo lắng, nuốt nước bọt trước khi hoàn toàn nhìn thấy người đến thăm cô.


 

Đó là vì chiều cao khổng lồ của người đó trong mắt cô.


 

Người duy nhất hào phóng trong dinh thự này là Công tước Mayer, người đã bảo vệ cô.


 

"Công chúa."


 

Nhận được lời chào lịch sự của Công tước, Rieta nhanh chóng khuỵu gối.


 

Thật khó để phân biệt địa vị của một công chúa và một công tước.


 

Công tước cai quản lãnh thổ của Mayer và hoàn toàn độc lập với gia đình hoàng gia, vì vậy về mặt kỹ thuật, không phải là một trong những hoàng gia trị vì.


 

Tuy nhiên, mọi người vẫn tôn kính ông như một hoàng tử, và hoàng đế quan tâm đến ông.


 

Vì vậy, Rieta sẵn sàng lịch sự với ngài ấy.


 

"Người đang đọc sách sao?"


 

Khi được hỏi, Rieta nhìn xuống bàn tay của mình.


 

Cô đang cầm một cuốn truyện cổ tích.


 

Có vẻ như cô ấy đã không kịp đặt nó xuống vì quá vội.


 

“Có vẻ như ta đã làm phiền người nghỉ ngơi. Ta xin lỗi."


 

“Không, không sao ạ–”


 

Rieta, trả lời tự nhiên, ngừng nói trong ngạc nhiên.


 

Nghĩ lại thì, Công tước đang nói chuyện với cô ấy bằng tiếng của vương quốc.


 

Cách phát âm của ngài tương đối tự nhiên.


 

"Tiếng của vương quốc ... Ngài đang nói nó ạ?"


 

“Là một người giám hộ, ta chỉ học những gì tôi cần. Cách phát âm của ta nghe có vẻ lạ phải không? ”


 

Rieta nhanh chóng lắc đầu.


 

Tuy không hoàn hảo, nhưng nó trôi chảy.


 

“May quá, ta muốn hỏi người một vài câu, thưa Công chúa.”


 

"Được ạ."


 

Đó có phải là một điều đáng hoan nghênh khi nghe những từ quen thuộc?


 

Rieta tiến lại gần Công tước một bước và gật đầu.


 

Cô cảm thấy có phần quen thuộc với khuôn mặt cứng đờ chỉ trông đáng sợ của ngày hôm qua.


 

"Người có thể cho tôi biết người đã học được những gì và người đã học được bao xa trong vương quốc?"


 

"…Xin thứ lỗi?"


 

"Ồ, cách phát âm của ta hẳn phải rất tệ."


 

Không, không phải vậy.


 

Cô chỉ ngạc nhiên khi thấy ngài đến hỏi thăm việc học của cô.


 

Không để ý đến suy nghĩ của Rieta, ngài ấy lục tung một cuốn sách lớn đang cầm trên tay.


 

Tiếng tờ giấy mỏng phất phơ vang lên, ngài dừng lại một chút.


 

Sau đó, ngài ấy hơi chìa ra một phần và đưa nó cho Rieta.


 

Trên đó có viết ‘Sư phụ’ bằng tiếng của Vương quốc.


 

Cô nhìn chằm chằm vào bức thư và nhìn lên Công tước một lần nữa.


 

"… Cho ta sao?"


 

"Đúng vậy."


 

"Tại sao?"


 

Cô cảm thấy như mình đang hỏi một câu hỏi ngu ngốc.


 

Nhưng không có gì khác để nói.


 

“Không có lý do nào khác. Ta nghĩ có thể người cần nó. ”


 

Ngài ấy bình tĩnh trả lời và lặng lẽ nhìn vào mặt cô.


 

Cô đáp lại bằng cách… chờ đợi.


 

Cô do dự khá lâu, và ngài ấy không nói một lời trong lúc cô im lặng.

Bạn đang đọc:TÔI TRỞ THÀNH BẠN THỜI THƠ ẤU CỦA NAM PHỤ BỊ ÁM ẢNHChương 7
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.