Bạn đang đọc:TÔI TRỞ THÀNH BẠN THỜI THƠ ẤU CỦA NAM PHỤ BỊ ÁM ẢNHChương 66

Phần còn lại của ngày trôi qua, chậm hơn bao giờ hết.


 

Noel không làm gì cả.


 

Anh ước mình có thể chìm vào giấc ngủ sớm hơn.


 

Có lẽ là do cả ngày buồn chán, anh hầu như không ngủ.


 

"Nếu con dành bất kỳ sự quan tâm chân thành nào, đó sẽ là một niềm an ủi lớn đối với Công chúa."


 

Khi nhớ lại những lời của cha mình, anh thốt lên một tiếng thất vọng và kéo chăn trùm lên đầu.


 

Không có sự quan tâm chân thành nào dành cho Rieta, không có. Chỉ . . .


 

Anh băn khoăn không biết cô ấy ốm như thế nào mà buộc phải tiếp tục uống thứ thuốc vô vị.


 

Cô ấy thậm chí không thể rời khỏi giường. Anh tự hỏi cô sẽ buồn chán như thế nào.


 

Anh muốn biết làm thế nào mà cái lạnh lại trở nên tồi tệ như vậy.


 

Anh tự hỏi liệu cô đã nhận được người tuyết, hoa và chiếc khăn tay mà anh mang theo chưa.


 

Anh muốn biết liệu điều đó có giúp Rieta giải trí chút nào không.


 

Nó chỉ là vậy. Không phải là anh ấy thực sự lo lắng về bệnh tình của Rieta, hoàn toàn không phải vậy.


 

Anh vùng vẫy thêm một chút dưới chăn, rồi bật dậy.


 

Anh không thể kìm chế sự tò mò của mình.


 

Anh vội vàng chạy đến bàn của mình và lôi ra một tờ giấy lớn và mỏng.


 

Anh cân nhắc xem nên viết gì, và quyết định viết một từ phù hợp với đêm khuya khoắt này.


 

Em đang ngủ à . . .?


 

Sau đó, anh vớ lấy một mảnh giấy và lẻn ra ngoài hành lang.


 

Anh nghe nói vào bữa tối rằng cha anh sẽ bắt đầu công việc của mình vào ban đêm.


 

Vì vậy, bây giờ không ai có thể ngăn cản anh.


 

Tuy nhiên, khi đi ngang qua trước văn phòng của cha mình, anh không quên kiễng chân lên.


 

Sau khi băng qua hành lang vắng vẻ, anh chạy lại và đến cửa phòng Rieta.


 

Hãy hứa là con sẽ không mở cánh cửa này, cha nói.


 

Noel, nhớ lại những gì mình đã nghe từ cha mình, cẩn thận trượt tờ giấy giữa sàn và cửa.


 

Tim anh đập mạnh, tự hỏi liệu cha anh có thể mắng anh vì điều này không.


 

Khi nào Rieta sẽ kiểm tra lá thư? Mình sẽ đợi ở đây? Hay trở về phòng. . .?


 

Đang quay đầu đi tới, tựa hồ không yên lòng, liền nghe thấy trước cửa có tiếng sột soạt.


 

“. . . ”


 

Và, chẳng bao lâu, tờ giấy đã trở lại qua khe cửa.


 

Không em chỉ vừa mới dậy.


 

Đó là chữ viết tay của Rieta!


 

Noel vui đến mức gần như hét lên.


 

Nhưng anh sớm bình tĩnh lại và chạy về phòng.


 

Tất nhiên, khi đi qua trước văn phòng của cha mình, anh không quên lặng lẽ đi qua. Anh thậm chí còn nín thở.


 

Em có đau nhiều không?


 

Sau khi vội vã viết ra câu hỏi của mình, anh cầm bút và mực và quay trở lại phòng của Rieta.


 

Một lần nữa, anh lại nhét tờ giấy vào gầm cửa.


 

Rieta cũng đang đợi câu trả lời, và anh cảm thấy tờ giấy bị giật mạnh từ phía bên kia.


 

Nó khá là thú vị.


 

Noel ngồi xổm trước cửa và cười toe toét.


 

Một lúc sau, tờ giấy mỏng lại thò ra.


 

Noel nhanh tay chộp lấy.


 

Một lần nữa, có một hồi âm.


 

Bây giờ em ổn. Anh đang làm gì đấy?


 

Anh ngồi xuống nền nhà lạnh lẽo và viết câu trả lời.


 

Không làm gì cả, thưa Công chúa. Em đang làm gì đấy?


 

Ngay sau khi anh viết nó, anh cũng nhận được hồi âm nhanh chóng lần này.


 

Người tuyết ngoài cửa sổ rất dễ thương khiến em cứ nhìn nó chằm chằm.


 

Noel hạnh phúc đến mức tưởng như tim mình như muốn trào ra ngoài miệng.


 

Cô ấy nói người tuyết rất dễ thương! Đó là những gì mình đã làm!


 

Anh nhanh chóng viết thư trả lời.


 

Anh ấy cũng muốn nghe về những điều khác.


 

Còn bông hoa thì sao? Khăn tay?


 

Lần này trả lời hơi chậm trễ.


 

Anh hạ mình xuống hết mức có thể và nhìn qua khe cửa hẹp.


 

Tất nhiên, tất cả những gì anh có thể thấy là bóng tối.


 

Một lúc sau, một mảnh giấy trắng tuột ra khỏi bóng tối.


 

Những bông hoa phải có hương thơm dễ chịu, nhưng em khó chịu đến mức nghẹt cả mũi. Và anh đã cho tôi mượn chiếc khăn tay. Cảm ơn anh.


 

Trước câu trả lời mà Rieta đưa ra, một câu trả lời thể hiện sự thiếu hiểu biết của cô, Noel khẽ nhếch môi và viết câu trả lời.


 

Ngớ ngẩn, anh vẫn sẽ đưa em chiếc khăn tay. Và bao nhiêu hoa tùy thích. . .


 

Anh  định viết rằng anh có thể cho cô nhiều hơn khi cô hết bệnh, nhưng anh đã viết nguệch ngoạc và xóa đi.


 

Tặng hoa cho người không bệnh. Chà, đó là một chút. . . xấu hổ.


 

Đó là một món quà! Cảm ơn anh, em sẽ trân trọng nó. Nhưng hành lang có lạnh không?


 

Người dân của Đế quốc không gọi điều này là lạnh.


 

Anh nhún vai và viết nó ra.


 

Thực ra anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, nhưng không hề lạnh chút nào.


 

Đúng hơn, anh lo lắng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng.


 

Anh rất vui khi đó. Thực ra, rất vui khi được nói chuyện như thế này với em. Anh rất chán khi nằm trên giường.


 

Nhìn này. Nhìn này.


 

 


 

Noel rất vui vì cha anh đã sai, và anh đã có thể xác nhận rằng mình đúng.


 

Anh trở nên rất phấn chấn.


 

Vì vậy, anh tự tin viết ra những lời mà bình thường anh sẽ không bao giờ nói ra.


 

Đúng không? Em có nghĩ rằng mình không thể làm được gì nếu không có anh không?


 

* * *


 

Bạn đang đọc:TÔI TRỞ THÀNH BẠN THỜI THƠ ẤU CỦA NAM PHỤ BỊ ÁM ẢNHChương 66
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.