Bạn đang đọc:TÔI TRỞ THÀNH BẠN THỜI THƠ ẤU CỦA NAM PHỤ BỊ ÁM ẢNHChương 25

Trên đường phố của đế chế yên bình và giàu có tràn ngập niềm vui của người dân.


 

Họ vui vẻ dạo bước trên những con phố xinh đẹp, nắm tay gia đình hoặc bạn bè.


 

"Đừng phàn nàn ... Đừng."


 

Nếu cô thực sự nghĩ về điều đó, cuộc sống của Rieta đã không đến nỗi tồi tệ.


 

Chỉ là cha cô là một người tệ bạc.


 

Ngoài ra, cô đã gặp rất nhiều người tuyệt vời.


 

Trong khi cố gắng rũ bỏ những suy nghĩ tồi tệ, cỗ xe đã đến dinh thự của Công tước.


 

Nó dừng lại ở cửa trước.


 

Vị Công tước xuống xe trước đưa tay về phía Rieta sau đó.


 

“… ..?”


 

"Chúng ta đến nhà rồi. Người không xuống xe sao? "


 

"Sao ạ..?"


 

Khi Rieta hỏi lại, ông ấy chậm rãi trả lời lại bằng tiếng Vương quốc.


 

Chúng ta đã về đến nhà.


 

Ông nhấn mạnh vào từ ‘nhà’.


 

Rieta cảm thấy khó xử vì lý do nào đó, và nắm lấy váy của mình.


 

“Ta… có thể tự đi bộ.”


 

"Ta biết."


 

Ông đáp, nhưng vẫn đưa tay về phía cô.


 

"Nhưng Công chúa không nên đi bộ một mình."


 

“Đó là…”


 

“Từ quan điểm của người giám hộ, ta tin rằng nó sẽ tốt hơn. Đến đây."


 

Vì lý do nào đó, thật khó để làm trái ý ông. Hoặc có thể đó là những gì cô thầm muốn.


 

Khi bàn tay nhỏ bé của Rieta chạm vào cánh tay ông, ông ấy lại nhanh chóng nâng cô lên.


 

Như cách ông ấy đã làm trong cung điện.


 

"….Cảm ơn ngài. Ngài thực sự rất tốt bụng."


 

Rieta lầm bầm, vùi đầu vào vai Công tước.


 

Mặt ông lại hơi nhăn lại.


 

Chắc là ông không vui lắm khi được cảm ơn như thế này.


 

"Ta chỉ hoàn thành nghĩa vụ của mình với tư cách là người giám hộ của người thôi."


 

Ông trả lời thẳng thừng, và nhanh chóng đi về phía phòng của Rieta.


 

Bên trong phòng hơi tối.


 

Đó là vì họ đã về sớm hơn dự định một chút, nên người giúp việc phụ trách đã không mở rèm trước.


 

Công tước thường nghĩ rằng trẻ em cần ánh sáng mặt trời, nhưng ngay lúc đó ông nghĩ rằng tốt hơn là nên để nó như vậy.


 

Ông đặt Rieta xuống cạnh giường cô.


 

Sau một hồi suy nghĩ, cô vắt hai đầu gối vào nhau và nhìn người giám hộ trẻ tuổi.


 

Rieta cười toe toét với ông. Đó rõ ràng là một nụ cười gượng gạo.


 

Ông cố gắng nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn quyết định im lặng.


 

Có lẽ, ông nghĩ, cô có lẽ đã gặp nhiều chuyện như thế này từ cuộc sống trước đây của mình ở Vương quốc Liz.


 

Họ nhìn nhau trong im lặng một lúc lâu hơn trong bóng tối êm dịu tạo nên bởi những tấm rèm chưa kéo.


 

Ông nhìn Rieta với khuôn mặt thẳng thắn.


 

Đứa trẻ chỉ tiếp tục mỉm cười với ông.  Ông lắc đầu với một nụ cười nhẹ.


 

Với những ai không biết thì nó dường như sẽ là một nụ cười vui vẻ.


 

Sau một thời gian dài nhìn chằm chằm, Rieta bắt đầu chu môi vì xấu hổ.


 

Rốt cuộc, Rieta là ..


 

Chỉ là một đứa trẻ chín tuổi.


 

Cô lại cười.


 

"Một chút…"


 

Giọng của Công tước vỡ vụn.


 

"Người có muốn ngủ không?"


 

Khi Rieta gật đầu, Công tước vén chăn lên để giúp cô nằm xuống.


 

Thà thay quần áo trước khi ngủ, nhưng ông nghĩ lần này giấc ngủ được ưu tiên hơn.


 

Ông trùm chăn cho Rieta và ở bên cô một lúc.


 

"Bây giờ ta mới nghĩ đến."


 

Công tước nhận ra một điều quan trọng.


 

"Ta nghĩ mình cần mua một con búp bê."


 

"….Cái gì cơ?"


 

Khi Rieta hỏi, ông ấy đã nói lại từ ‘búp bê’ bằng tiếng của vương quốc.


 

“Người sẽ cần nó để ngủ.Người có thích con vật nào không? ”


 

Cô không biết tại sao mình cần một con búp bê để ngủ, nhưng có một con vật mà cô thích.


 

“…… Ta thích sóc.”


 

“Vì vậy, Công chúa thích sóc…”


 

Công tước lẩm bẩm một mình, như thể ông sẽ ghi nhớ điều đó.


 

Rieta nhẹ nhàng gật đầu.


 

"Vậy thì, có một giấc ngủ ngon."


 

"….Đúng vậy."


 

“Khi người thức dậy, chúng ta sẽ ra ngoài và tìm con búp bê sóc yêu thích của người.”


 

“……”


 

Ông cẩn thận tháo dải băng trên tóc Rieta.


 

Ông nghĩ sẽ không thoải mái khi đeo nó khi ngủ.


 

“Công tước…”


 

Rieta suy nghĩ cẩn thận về lời nói của mình, khi cô thấy ông tháo dải băng.


 

"Ngài rất tốt với ta."


 

"Ta không phải là người đặc biệt tử tế."


 

"Nhưng mà…"


 

"Ta là người giám hộ của người."


 

Công tước cắt ngang lời cô khi nhấn mạnh vị trí của mình.


 

“Đó vẫn là một vị trí xa lạ nhưng giờ đây, từng chút một, ta nhận ra rằng đó là trách nhiệm của mình.”


 

“Ngài… .có thấy phiền phức không?”


 

Trước câu hỏi cẩn thận của cô, ông vuốt ve mái tóc của Rieta, khiến nó hơi rối.


 

"Ta không cảm thấy phiền."


 

"….Thật không?"


 

"Thật mà."


 

Bất chấp phản ứng kiên định, tâm trí Rieta vẫn có vẻ lo lắng.


 

Có lẽ cô chỉ cần thêm thời gian.


 

Bạn đang đọc:TÔI TRỞ THÀNH BẠN THỜI THƠ ẤU CỦA NAM PHỤ BỊ ÁM ẢNHChương 25
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.