Bạn đang đọc:TÔI TRỞ THÀNH BẠN THỜI THƠ ẤU CỦA NAM PHỤ BỊ ÁM ẢNHChương 24

"Nếu người không phiền, người có muốn quay trở về với ta không?"


 

Rieta mở to mắt nhìn Công tước, nhẹ nhàng gật đầu.


 

Công tước lập tức cúi đầu trước hoàng đế.


 

“Vậy thì em sẽ rời đi và nghỉ trưa ngay bây giờ đây.”


 

"Chúc em có những giấc mơ ngọt ngào, Công tước."


 

Khoảnh khắc ông được cho lui, Công tước thì thầm: “Mình có thể làm được,” nâng Rieta lên cao.


 

Từ góc nhìn của Rieta, cơ thể của cô đột nhiên bị nâng lên cao, và Rieta giật mình bám lấy cổ Công tước.


 

"….A."


 

“Bây giờ người đang đi đôi giày mới, không có gì lạ khi chân người bị đau. Tốt hơn người nên thay đôi giày hỏng khi quay lại. ”


 

Công tước ôm Rieta để cô không cảm thấy khó chịu. Cô gái này quá nhẹ. Khi nghĩ đến việc cô ấy bằng tuổi Noel, ông càng tức giận hơn. Dù sao đi nữa, ông đảm bảo rằng cô ấy sẽ khỏe hơn.


 

"Sao nữa."


 

Ông trừng mắt sắc lẹm một lúc, xoay người về phía cửa, sải bước dài dường như muốn nói rằng ông không muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây. Khi đi khỏi đó, hoàng đế khẽ sờ trán hỏi người hầu già bên cạnh, một người đã trông coi hoàng đế và công tước từ khi còn nhỏ.


 

"Em trai ta đang tức giận, phải không?"


 

Người hầu lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc.


 

"Không. Ngài không chỉ là vô cùng tức giận. "


 

"Haa, làm sao ta có thể làm hài lòng nó đây?"


 

"Trên thực tế, người đang giúp ngài ấy bằng cách không hành động gì cả."


 

“….!”


 

Hoàng đế nhìn lại người hầu với vẻ mặt u sầu, nhưng ông đã bắt đầu nhìn sang chỗ khác và phàn nàn.


 

********


 

Thành thật mà nói, đôi giày mà Hoàng đế tặng cho Rieta rất đẹp, nhưng chúng hơi chật so với chân cô


 

Ngay khi Công tước bước ra khỏi phòng khách, ông tháo đôi giày bẩn của Rieta ra khỏi chân cô. Một vài giọt máu đỏ thẫm thấm qua đôi tất trắng của Rieta.


 

Ông cau mày và ném lại đôi giày xa hoa của Hoàng đế.


 

Tất nhiên, người hầu đi theo ông đã bắt kịp được họ.


 

Rieta hơi ngọ nguậy ngón chân đã bị mắc kẹt trong giày quá lâu, sau đó quay sang lén lút nhìn công tước. Ông ấy trông rất tập trung, như thường lệ. Ông dường như không buồn ngủ chút nào, và Rieta chưa bao giờ nghe nói về việc nghỉ trưa của ông trước đây.


 

"Đó là ... ngài nói như vậy là để đem ta rời khỏi đó sao."


 

Cô thực sự cảm thấy biết ơn. Nhưng đồng thời, cô cũng thấy xấu hổ. Giờ thì Công tước đã biết chính xác Rieta là công chúa như thế nào.


 

"C-công tước .."


 

Lời thì thầm của cô khiến ông khựng lại.


 

"….Cảm ơn ngài."


 

Trái tim của Công tước rung lên một cách kỳ lạ trước những lời nói của Rieta. Ông nghĩ đến việc đưa Rieta đi vì đó là nghĩa vụ của ông với tư cách là “người giám hộ”. Có lẽ đó là lẽ tự nhiên để được cảm ơn, vì ông chỉ làm tròn bổn phận của mình với cô. Nhưng, tại sao lòng biết ơn của cô gái trẻ lại khiến ông khó chịu? Trong khi đầu óc quay cuồng, Công tước bắt đầu hỏi.


 

“Công chúa, vì những điều nhỏ nhặt này…”


 

Cô không thể coi lòng tốt của ông là điều hiển nhiên sao?


 

Nhưng ông ngậm miệng và nuốt câu hỏi vào trong, tự khiển trách mình vì suýt mắc lỗi.


 

"….Sao cơ?"


 

"Không ta xin lỗi."


 

Tại sao ông lại thất vọng như vậy?


 

Ông không thể kiểm soát được cảm giác khó chịu kỳ lạ của mình.


 

"Có phải vì Vua Liz là một tên khốn điên rồ hơn ta tưởng không?"


 

Không, đối với ông thật quá khi nói vua Liz bị điên. Chúa ơi, lần cuối cùng đứa trẻ này được đưa đến Đế quốc chỉ với một tờ giấy ghi tên cô ấy. Ông không thể tin rằng tên khốn đó lại làm nhục cô khi gửi một lá thư như vậy vào lần này.


 

Làm sao ông ta có thể đối xử với cô ấy như một người cha, một con người như vậy?


 

"Thằng chó đó."


 

Công tước nghĩ, nhưng nhanh chóng xin lỗi tất cả những con chó trên thế giới. Chó là loài động vật thông minh và thân thiện, thực sự xuất sắc.


 

Vua Liz là một loài côn trùng.


 

Ông lại phải xin lỗi lũ côn trùng. Chúng chưa từng làm điều gì sai trái.


 

Công tước đến xe ngựa, không thể tìm được từ nào để miêu tả về Vua Liz. Sau khi người hầu mở cửa, ông đặt Rieta ngồi lên chiếc đệm êm ái. Chân cô ấy đung đưa trên không, quá ngắn để chạm đất. Ông ngồi đối diện với Rieta và gõ vào thành xe.


 

Sự im lặng bao trùm khắp cỗ xe đang chạy êm đềm.


 

“… ..”


 

“….”


 

Rieta ước cô không phải đối mặt với ông ấy.


 

Cô sợ nếu Công tước hỏi về cha mình, những cảm xúc mà cô dồn hết vào một góc nào đó sẽ tràn ra, tuôn trào theo dòng nước, không bao giờ dừng lại, tất cả những gì cô giữ trong lòng từ khi được sinh ra trên thế giới này đều tràn ra ngoài.


 

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.




 

Bạn đang đọc:TÔI TRỞ THÀNH BẠN THỜI THƠ ẤU CỦA NAM PHỤ BỊ ÁM ẢNHChương 24
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.