Bạn đang đọc:TÔI TRỞ THÀNH BẠN THỜI THƠ ẤU CỦA NAM PHỤ BỊ ÁM ẢNHChương 161

CHƯƠNG 161

 

“ Dù sao thì, việc tôi đi lại giờ này, ông hãy giữ bí mật đấy.’

 

“Tất nhiên. Tôi thề với lòng trung thành của mình.”

 

“Tốt.”

 

Noel cẩn thận đến phía trước phòng gia đình, cẩn thận để không bị phát hiện.

 

Trong tay anh là lá thư được trả lại từ Nài Jenkins.

 

Đó là một lá thư vô lễ mà Noel viết một cách tùy ý.

 

Thực ra, anh có kể cho cha và anh trai về lá thư này, nhưng lại không nói chính xác anh đã viết những gì.

 

Bởi vì anh xấu hổ và nhục nhã.

 

Vì thế, Noel quyết định giấu lá thư ở một nơi mà không ai có thể nhìn thấy nó nữa.

 

Tất nhiên là sau khi giữ lời hứa của anh với ông nội.

 

[Đi đi và đọc bức thư của cháu cho Victoria. Nó sẽ cười đau đến đau cả bụng.]

 

Mẹ sẽ thực sự cười sao?

 

Ban ngày, Noel nghĩ rằng tiếng mưa rơi trên mặt đất giống tiếng cười của mẹ anh.

 

Nhưng vào buổi đêm, mưa rơi xối xả không còn giống tiếng cười.

 

Nó giống tức giận hơn.

 

Nghĩ vậy khiến Noel có chút gì đó sợ không dám bước vào phòng gia đình.

 

Anh cứ chần chừ đi loanh quanh trước căn phòng.

 

Vào lúc đấy, anh nghe thấy tiếng bước chân xuống sảnh đường từ phía xa.

 

Noel giật mình và nhanh chóng bước vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

 

Căn phòng không chút ánh sáng nào thật tối.

 

Anh lần theo trí nhớ rồi mở tấm rèm che cửa sổ.

 

Ánh sáng từ ngọn đuốc được thắp trong vườn len lỏi vào căn phòng khiến căn phòng trở nên dễ nhìn hơn.

 

Noel nhìn quanh phòng một cách chậm rãi.

 

Anh đang ở một mình trong một căn phòng tĩnh lặng.

 

“Chốt cửa!”

 

Không, không phải.

 

Một bóng đen như mực xuất hiện trên ghế sofa.

 

Noel mở to mắt nhìn vào người đang nằm kia.

 

Ai mà lại ngồi đây giờ này?

 

“M….mẹ?”

 

Người ta nói rằng nếu mình tha thiết cầu xin cái gì, nó sẽ được ban tặng. Mẹ anh đến thăm anh sao?

 

Trái tim Noel đập nhanh hơn một chút.

 

Đó không phải vì sợ. Có lẽ là một dự đoán.

 

Anh ngừng thở và chậm rãi đi đến gần bóng đen.

 

Anh thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng mưa.

 

‘....’

 

Nhưng, khi anh tiến gần hơn, bóng đen dần dần hiện ra giống một hình dáng quen thuộc.

 

“...Công chúa?”

 

Anh nhìn vào Rieta, người đang ngồi trên sofa.

 

Anh tự hỏi tại sao cô lại ở đây, ngủ cũng rất sâu nữa.

 

Anh cúi xuống và nhìn xuống mặt Rieta.

 

Hơi thở đều đặn phả vào mặt anh và nó hơi nhột.

 

Cô ấy trông có vẻ đã ngủ rất sâu.

 

“Sao em lại ở đây thay vì ở trong phòng của mình?”

 

Noel cầu nhàu rồi đi tới bức chân dung của mẹ được treo trên tường.

 

“Mẹ có biết Công chúa cũng ở đây không?”

 

Anh hỏi mẹ nhưng không có câu trả lời.

 

Nhưng anh đột nhiên nghĩ tới một thứ.

 

Rieta cũng có mặt trong lúc anh đọc lá thư ông ngoại bảo đọc cho mẹ.

 

Cô ấy biết Noel sẽ đến đây nên chờ anh sao?

 

Anh nhìn Rieta người vẫn đang ngủ.

 

Công chúa nghịch ngợm này.

 

Không quên nói nhỏ lại thay vì nói to.

 

“ Đừng nghe mấy thứ anh viết. Thật xấu hổ mà.”

 

Sau khi Noel nói vậy. anh lặng lẽ đọc thuộc lòng nội dung bức thư anh viết.

 

May thay, bức thư ngắn nên không tốn nhiều thời gian.

 

“Ông ngoại nói mẹ sẽ rất thích nó. Mẹ có vui không.?”

 

Noel chắp tay cầu nguyện.

 

“Vậy thì hãy để trời mưa thật nhiều. Vì như vậy, Cha sẽ không bao giờ có thể nghỉ ngơi như mẹ muốn.”

 

Noel dám dùng lời thư của mẹ để cầu xin.

 

Đây là đáp lại cho lời cầu nguyện sao. Trời mưa to hơn một chút.

 

Có lẽ là Noel hiểu nhầm.

 

Noel gấp bức thư gọn gàng rồi để trong túi và đi về phía Rieta.

 

“Dậy đi, Công chúa. Em nên về phòng mình rồi ngủ tiếp.”

 

Noel nói với giọng khá to nhưng Rieta vẫn nằm nguyên.

 

Cô ấy ngủ ngon đến mức nào đây?

 

“Nếu em mà bị cảm nữa…”

 

‘...’

 

Anh không để ý mà nhìn mặt Rieta ở khoảng cách gần.

 

Giống như anh đã làm một lúc trước.

 

Nhưng lúc này anh lại nghĩ tới một điều khác.

 

Không phải những lời trong thư của mẹ.

 

Mà là nụ hôn nhẹ trên má.

 

Thật kì cục.

 

Nụ hôn chỉ là cái chạm nhẹ tức thời nhưng mẹ anh lại nói bà sẽ làm nó trở thành mãi mãi.

 

Có thể Rieta cũng thế.

 

“Cô sẽ giữ nó mãi mãi sao?”

 

Anh đột nhiên nghĩ như vậy nhưng nhanh chóng lắc đầu.

 

Sau anh lại nghĩ mấy điều ngớ ngẩn vậy?

 

Đấy là bởi vì má Rieta mềm như bánh mì vậy.

 

Như kiểu có bơ bên trong?

 

Ugh

 

Anh không thể ngừng nhìn Rieta chăm chằm, người vẫn đang ngủ, mặc dù anh đang càu nhàu về cô.

 

Cảm giác…. kì lạ.

 

Rất tuyệt nhưng cũng khá nóng.

 

Những cảm giác kì lạ xuất hiện cùng một lúc, anh chần chừ không biết nên làm gì với cô gái trước mặt.

 

…”Mình đang chần chừ sao? Vớ vẩn”

 

Rieta là bạn thân nhất của anh. 









Bạn đang đọc:TÔI TRỞ THÀNH BẠN THỜI THƠ ẤU CỦA NAM PHỤ BỊ ÁM ẢNHChương 161
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.