Bạn đang đọc:TÔI TRỞ THÀNH BẠN THỜI THƠ ẤU CỦA NAM PHỤ BỊ ÁM ẢNHChương 145

CHƯƠNG 145

 

Khi anh cẩn thận bước lên bệ cửa sổ, một cơn gió nóng đột ngột thổi vào.

 

Có một chút sợ hãi, nhưng Noel cắn môi và vượt qua nó.

 

Đi nào!

 

Với suy nghĩ đó trong đầu, anh duỗi thẳng chân và đứng dậy.

 

Bây giờ mình sẽ không nhìn lại!

 

Nhưng thời điểm anh quyết định làm như vậy. . .

 

Có tiếng sột soạt sau lưng.

 

Cơ thể anh run lên trước âm thanh quen thuộc.

 

“. . . ”

 

Tự nhiên, Noel quên lời hứa không thèm ngoảnh lại quay đầu về phía cửa.

 

Cửa vẫn đóng chặt.

 

Nhưng anh nhìn thấy một tờ giấy trắng bị đẩy qua khe hở nhỏ giữa sàn và cửa.

 

Cái đó . . .

 

Một ngày nọ, khi Rieta bị ốm, họ không thể gặp nhau.

 

Đó là cách Noel dùng để giao tiếp với cô ấy.

 

Noel nhìn xen kẽ giữa cửa sổ và mảnh giấy.

 

Để làm gì chứ?

 

Anh nên rời đi ngay bây giờ và ở đó.

 

Nhưng mặt khác, anh tự hỏi Rieta đã viết ra những gì.

 

Mình có nên kiểm tra nội dung một chút không?

 

Đúng vậy. Mình sẽ làm việc đó.

 

Noel bước xuống từ bệ cửa sổ, rón rén đi về phía cửa.

 

Trên mảnh giấy cô ấy đã viết và gửi bởi Rieta, cô ấy đã viết Anh ngủ chưa?’ Bằng nét chữ có chút xấu xí.

 

Noel phải cố gắng ngậm chặt miệng để không cười.

 

Anh biết Rieta thiếu sáng tạo, nhưng anh không ngờ nó lại tệ đến thế này.

 

Câu này không giống với câu đầu tiên anh ấy đã viết cho Rieta lần trước sao?

 

Mình cũng cảm thấy có lỗi với em ấy.

 

Việc học tiếng Đế quốc với cái đầu cứng nhắc của cô ấy hẳn là khó khăn biết bao.

 

Anh quên mất quyết định chỉ kiểm tra nội dung, lấy ra một cây bút và một lọ mực, rồi nằm xuống sàn.

 

Bởi vì anh hơi có lỗi vì đã khiến Rieta tội nghiệp phải lo lắng cho mình.

 

Từ biệt. Anh đi đây.

 

Anh viết nguệch ngoạc bằng những dòng chữ rất đẹp và vội vàng đẩy nó qua khe cửa.

 

Anh đã chuyển lời tạm biệt của mình tới Rieta, vì vậy không có gì phải hối tiếc.

 

Anh đứng dậy, nghĩ quay lại bệ cửa sổ.

 

Tuy nhiên, ngay sau khi tờ giấy một lần nữa được đưa vào phòng, anh đã không thể làm được.

 

Anh đứng ngây ra đó, chăm chú nhìn vào tờ giấy Rieta đã gửi lại.

 

Trên đó có viết, "Anh có đau nhiều không?"

 

“. . . Đúng là một kẻ ngốc."

 

Noel lầm bầm điều đó mà không hề hay biết.

 

Đó có lẽ là một âm thanh nhỏ, vì vậy ngoài cửa sẽ không nghe thấy được.

 

Lý do anh gọi Rieta là một kẻ ngốc rất đơn giản.

 

Câu hỏi ‘Anh có đau nhiều không?’ Là câu thứ hai Noel đã viết cho Rieta lần trước.

 

Anh không biết tại sao cô lại tiếp tục ví von những lời của Noel.

 

Nếu cô ấy nghe nói rằng Noel sẽ đi, thì tất nhiên là bình thường để nói ‘đừng đi’. hoặc ‘Anh sẽ đi đâu vậy? Đi ra ngoài rất nguy hiểm. "

 

Noel mím môi và lại cầm bút lên.

 

Anh chỉ định đi, nhưng anh  không thể vì Rieta.

 

‘Công chúa có phải là kẻ ngốc không? Em không có gì để nói với tôi? Tại sao  chỉ sao chép những gì anh nói? '

 

Anh nhét những dòng chữ nguệch ngoạc, dài và thô ráp vào khe cửa.

 

Anh gõ nhẹ xuống sàn bằng một chân, chờ đợi câu trả lời của Rieta.

 

Nhưng không giống như lúc trước, lần này chưa có câu trả lời.

 

Cái gì, tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy?

 

Cô ấy đã viết ra câu trả lời tuyệt vời nào vậy?

 

. . . Hay đã trở về phòng rồi?

 

Cô ấy có bị tổn thương khi Noel sử dụng từ 'ngốc nghếch' không?

 

Ờ. . . Nhưng đó chỉ là vì Rieta đã bắt chước Noel quá nhiều, anh không thực sự cố ý.

 

Anh ghé tai ra cửa đứng lặng người với tâm thế bất an.

 

Em có ở đó không, Công chúa? Có không?

 

Trong khi lặp lại câu hỏi trong đầu.

 

Nhưng bên ngoài hành lang, nó chỉ yên tĩnh một cách đáng sợ.

 

Noel không thể nào chịu được nữa.

 

Anh mở toang cánh cửa.

 

* * *

 

Anh không thể nhìn thấy ai trong hành lang với ánh sáng mờ ảo.

 

Nhưng Noel không hề thất vọng.

 

Khi anh đẩy cửa ra, có tiếng "Ầm ầm!" từ ngoài cửa.

 

Anh nghe thấy tiếng khóc của Rieta.

 

Noel nhanh chóng đóng cửa lại và chỉ hé đầu ra.

 

Rieta đang ôm đầu bằng cả hai tay và hơi cau mày.

 

Cô ấy vẫn ở đây

 

“. . . Thật là nhẹ nhõm ”.

 

Noel nói mà không nhận ra thì thở phào nhẹ nhõm.

 

“. . .  Anh nhẹ nhõm khi em bị đập vào đầu với cánh cửa sao? ”

 

Tuy nhiên, anh nhanh chóng xua tay trước giọng nói không hài lòng của Rieta.

 

"Không! Ý của anh không phải như vậy!"

 

Noel nhanh chóng bước ra khỏi hành lang và đi vòng quanh Rieta.

 

Anh nhìn quanh xem có vết thương nào không.

 

"Em có ổn không? Có đau không?"

 

“Ý em là, nó rất đau . Có lẽ đầu em sẽ chảy máu ”.

 

Đầu cô đang chảy máu! Điều đó quá đáng sợ đối với anh.

 

"Đến đây!"

 

Noel nhanh chóng nắm lấy cổ tay Rieta và kéo cô vào phòng của mình.

 

Sau khi đặt Rieta lên chiếc ghế sofa dưới ánh trăng, anh nhìn kỹ giữa mái tóc của cô.

 

May mắn thay, cô ấy có vẻ ổn. Tuy nhiên, anh không thể chắc chắn điều đó.

Bạn đang đọc:TÔI TRỞ THÀNH BẠN THỜI THƠ ẤU CỦA NAM PHỤ BỊ ÁM ẢNHChương 145
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.