Bạn đang đọc:Tôi Là Tuyệt Thế Cao Nhân Bị Tần Thủy Hoàng Phát HiệnChương 31

Sau nhiều lần quan sát, Sùng Trinh mới phát hiện những thứ trước mắt hình như đều là thật, vậy mà ông ta lại thật sự đi vào thế thới thần tiên.

Ba người Tần Thủy Hoàng nhìn qua có vẻ cũng không giống kẻ lừa đảo.

“Ba người, các người nói nơi này là tiên cảnh sao, vậy chắc các người nhìn thấy tiên nhân rồi nhỉ?” Sùng Trinh hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng hỏi.

Vương Bí gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Tinh thần Sùng Trinh rung lên, sau đó hơi sốt ruột nói: “Vừa rồi các người nói ta là quân vương mất nước, còn nói Lý Tự Thành sẽ đánh tới kinh đô Đại Minh của bọn ta. Chuyện này, là thật sao?”

Tần Thủy Hoàng khinh thường nói: “Điều này đương nhiên là sự thật, đây là lời của tiên nhân, Chúng ta thật may mắn khi nghe được lời bình luận bất hủ về vị anh hùng ngàn năm này của Hoa Hạ, Sùng Trinh ngươi là hoàng đế cuối cùng của Đại Minh, trái lại làm ta rất ấn tượng.”

“Nếu như ta ở đây, làm sao trên đời này còn tồn tại Lý Tự Thành quả thực mất hết thể diện đế vương.”

Bộ dạng Tần Thủy Hoàng tức giận nói với Sùng Trinh, trong lòng Sùng Trinh cũng vô cùng buồn bực, nhiều lần ông ta muốn phản bác, nhưng lại không tìm được lý do gì, nên chỉ có thể rầu rĩ nói: “Chuyện này không thể, vận mệnh quốc gia Đại Minh đã bắt nguồn, chảy dài từ xưa, sao có thể đơn giản mà bị hủy diệt. Mấy tên phản tặc này chẳng qua chỉ là gà vườn chó xóm thôi, các hạ không cần xoắn lên làm gì đâu.”

*土鸡瓦狗: Gà vườn chó xóm – Ý chỉ những thứ râu ria vặt vãnh không quan trọng.

Mặt Tần Thủy Hoàng đầy vẻ đồng tình nhìn Sùng Trinh: “Ngươi không tin à, sao tiên nhân có thể ăn nói hàm hồ được chứ. Nếu không phải vì chuyện trúng mục tiêu thì sao chúng ta biết được.”

Sùng Trinh cười lạnh nói: “Ha ha, vậy chẳng lẽ tiên nhân chưa từng nói với các ngươi Đại Tần nhị thế sẽ chết, nếu như Tần Thủy Hoàng nói, vậy ngươi có tư cách gì mà cười ta?”

Phù Tô lập tức hít một hơi: “Đại Tần nhị thế chết sao?”

Cách nói của ông ta đúng là chưa nghe qua bao giờ, ngược lại Tần Thủy Hoàng và Vương Bôn lại vô cùng bình tĩnh, vì chuyện này bọn họ đã biết từ lâu rồi.

Sùng Trinh là người đời sau, nên có thể ông ta biết những chuyện này từ ghi chép lịch sử, vì vậy không nằm ngoài dự đoán của Tần Thủy Hoàng và Vương Bôn.

“Vận mệnh của Đại Tần, tiên nhân đã nói cho chúng tôi rồi, thậm chí ta còn biết ta sẽ chết bất đắc kỳ tử ở tuổi bốn mươi chín. Nhưng này là thế nào, tiên nhân đã ban cho ta kim đan, có thể cho ta duyên thọ trăm năm, thân thể khỏe mạnh.”

“Hơn nữa ta còn ban cho trăm thạch thần lương, bảo bối xe chở nước, ngài đích thân chỉ bảo Đại Tần phát triển, xoay chuyển vận mệnh quốc gia của Đại Tần.”

Tần Thủy Hoàng khí phách nói làm Sùng Trinh trợn mắt há hốc mồm.

Trong lời nói của hắn ta nói ra, càng làm Sùng Trinh vô cùng khiếp sợ.

Nếu nhị thế mà chết thì vận mệnh của Đại Tần sẽ thay đổi, Tần Thủy Hoàng biết mình sẽ chết bất đắc kỳ tử sao?

Hắn ta còn ăn kim đan nữa? Chuyện gì đang xảy ra vậy.

“Không, chuyện này không thể được, là giả.”

“Chắc chắn ta đang nằm mơ, tuyệt đối là đang nằm mơ.”

Sùng Trinh kiên quyết không muốn tin, Tần Thủy Hoàng thấy vậy thì cũng lười nói mấy lời vô ích với tên này.

Không tin thì cứ không tin, nhưng ông ta sẽ tin tất cả là sự thật nhanh thôi, không ai lừa ông ta cả.

Lúc này Sùng Trinh ngẩng đầu nói: “Tiên nhân đâu, tiên nhân trong miệng các người đang ở đâu?”

Vương Bôn lập tức cười nói: “Tiên nhân là người ngươi muốn thì có thể gặp được chắc, hiện tại lão nhân gia có việc phải ra ngoài, ngươi vẫn nên thành thật chờ xem. Còn không thích nói thì ngươi cứ rời đi, không ai ngăn ngươi lại đâu”

Sùng Trinh cười lạnh: “Ha ha, quả nhiên chuyện này là giả, có bản lĩnh thì các ngươi kêu người gọi là tiên nhân đó ra đây.”

“Ngươi đúng là tìm đường chết!”

Mặt Tần Thủy Hoàng đầy tức giận, đúng là gặp phải một tên ngốc.

Qủa nhiên tên này rất cố chấp, ông ta vẫn cho rằng mọi người đang lừa mình.

Lúc này không khí ở hiện trường hơi kì quái, rốt cuộc Trần Viễn cũng trở lại từ trong núi, anh vân đạm phong khinh đi tới phía trước, tướng quân đi theo phía sau, còn có mấy vạn con ong mật dày đặc.

*风轻云淡的: Vân đạm phong khing - mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo – ý chỉ bước đi nhẹ nhàng như mây gió

Ở phía sau, có hai con chật vật không chịu nổi, là lợn rừng vương có thân hình rất lớn, bên cạnh chúng là mười mấy lợn rừng con xinh xắn.

Ánh trăng chiếu xuống làm Trần Viễn giống như tiên nhân từ trên chín tầng trời bước đến.

“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng trở lại.”

Ba người Tần Thủy Hoàng thấy bóng dáng này thì vội vàng đứng dậy nói.

Với việc ong mật theo bên cạnh Trần Viễn nhiều như vậy, tuy bọn họ hơi kinh ngạc, nhưng sớm đã thành thói quen rồi.

Vì trong ấn tượng của họ, Trần Viễn chính là tiên nhân, không gì anh không làm được, cai quản chút dã thú không phải là chuyện bình thường sao?

Cảnh trước mắt làm Sùng Trinh trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi ông ta còn nói thật ra chẳng có tiên nhân trên thế giới này.

Nhưng hiện tại, Trần Viễn thì tính là gì đây?

Chẳng lẽ đúng có người có thể chỉ huy nhiều dã thú và côn trùng trên thế giới này vậy sao? Loại người này không phải tiên nhân thì còn là gì được?

Lần đầu tiên Sùng Trinh nghi ngờ tín niệm của mình.

Lời vừa rồi Tần Thủy Hoàng nói, nháy mắt ông ta đã tin rồi.

“Các ngươi nhiều quá vậy, ôi, bên này còn có một người à.”

Trần Viễn cười chào hỏi bọn họ, sau đó anh cũng phát hiện Sùng Trinh đang đứng cạnh Tần Thủy Hoàng, không nhịn được mà hơi kinh ngạc.

Anh vội vàng xem lại đầu óc mình, quả nhiên nên nhắc nhở nhiều hơn nữa.

Sùng Trinh sao?

Không ngờ lại là người này.

Lúc này ông ta mặc long bào, vừa thấy đã biết là hoàng đế Minh triều.

Trần Viễn không chủ động mở miệng, mà sắp xếp đám lợn rừng trước.

Lúc đi ra ngoài quả nhiên anh phát hiện trong núi có một hang lợn rừng.

Trong đó có hai con thể trọng còn hơn một ngàn cân, một cha một mẹ, phía sau tụi nó còn có mười mấy con lợn rừng con.

Tính tình chúng cũng không tốt gì, sau khi tướng quân bị bọn nó ức hiếp, Trần Viễn mới mang ong mật đến giết.

Bằng chiến thuật ong mật vô khổng bất nhập mà đã nhẹ nhàng thu phục được một ít lợn rừng.

Cuối cùng Trần Viễn dựa vào thân phận ngự thú sư mà mang bọn nó về, rồi gặp phải Sùng Trinh ở đây.

Trong lòng Trần Viễn biết, ấn tượng đầu tiên vẫn rất quan trọng.

Lần đầu tiên Sùng Trinh xuất hiện ở đây, lúc đó anh phải lừa ông ta một chút, nhưng để lừa thì khó hơn Tần Thủy Hoàng một chút.

Lúc này đúng lúc anh mang theo nhiều dã thú trở về, không lấy bọn nó ra giở vờ chút thì thật sự không thể nói nổi.

Trần Viễn cố ý đá lợn rừng vương: “Mang vợ con ngươi đến nông trường phía tây cho ta, không có gì không được chạy loạn khắp nơi, cũng không được gây họa cho đồng ruộng, biết chưa. Nếu không ta sẽ thu phục ngươi đấy.”

“Éc éc!”

Lợn rừng vương cười gật đầu rồi quay đầu mang vợ con mình rời đi.

Dáng vẻ thuần hóa của người này làm lòng Sùng Trinh âm thầm khiếp sợ.

 “Các ngươi cũng về đi!”

Trần Viễn vung tay lên, mấy vạn con ong mật bay tản ra rồi nhanh chóng trở lại ổ của mình, nhất cử nhất động đều giống như binh lính.


 

Bạn đang đọc:Tôi Là Tuyệt Thế Cao Nhân Bị Tần Thủy Hoàng Phát HiệnChương 31
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.