Bạn đang đọc:Cuộc sống của ác nữChương 7

Lucas bị bỏ lại. Hắn cứ chằm chằm nhìn vào đám người đã bỏ hắn lại mà đi.

 

Ngài công tước và quý phu nhân của ngài.

 

Hiển nhiên là hai người đó đã đề nghị với Lucas là hắn sẽ chăm sóc cho nàng ấy. Hai người họ không muốn cảm thấy lo lắng vì vậy hắn đồng ý.

 

Thế nhưng làm sao mà tiểu thư cũng biết được điều này?

 

Hắn nhìn mái tóc xanh ngọc bích đang rung rinh của nàng. Nàng quay lưng lại và hắn ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú đang ở trước mắt mình.

 

“Hãy ngưng vở kịch này đi. Thật giả tạo. Ta thấy rất khó chịu.”

 

Lucas, tất nhiên, rất sốc và gần như á khẩu. Hắn chậm chạp rời đi.

 

“ Tiểu thư không chỉ mất trí nhớ, mà cả tính cách cũng thay đổi nữa …”

 

Nàng không còn ngu ngốc như trước nữa.

 

Trái lại, giờ đây nàng sống một cuộc sống thực thụ và là một người rất thú vị.

 

Hắn lúc nào cũng sẵn lòng chăm sóc nàng kể cả khi Aaron và phu thê ngài công tước không yêu cầu đi chăng nữa.

 

 

***

 

“Aiden.”

 

“Vâng, thưa tiểu thư”

 

Aiden có vẻ rất khó chịu lúc đó, nhưng mà anh không thể hiện ra ngoài.

 

Sau chuyến bộ hành, anh ngồi ngay ngắn trên ghế rồi thưởng thức mấy món ăn nhẹ để giải tỏa căng thẳng giúp Lucas (mặc dù đó là đồ dành cho phu thê ngài công tước).

 

 

Người hầu đi theo tôi cuối cùng cũng được ban cho cái tên là Aiden.

 

“Thần sẽ đi theo hầu hạ người mỗi chuyến bộ hành và ngự thiện từ giờ trở đi.”

 

“Gì cơ?”

 

Tôi giữ lại anh ấy vì anh không biểu lộ sự khó chịu gì hết, nhưng bây giờ lại thấy dường như anh không hiểu ý tôi.

 

“ Tiểu thư xin hãy giữ lại thần. Những người khác đều đối xử không tốt với thần.”

 

“Điều đó… Ta không giỏi đến thế đâu, vậy nên nếu có điều gì xảy ra với nhà ngươi, ta …”

 

“Thay vào đó chúng ta có thể ăn bánh mỗi ngày.”

 

“Thôi được, ta sẽ cố hết sức”

 

Đúng như trong cuốn tiểu thuyết kia vậy, anh rất thích những thứ vật chất.

 

Và trong những thứ ấy, anh mê nhất là thứ bánh dâu tây. Vậy nên khi nghe lời đề nghị của tôi, anh lấy làm hài lòng, gật đầu lia lịa.

 

À mà, thứ bánh dâu tây này ngon thật. Lần đầu tiên tôi được thử ăn thứ bánh ấy.

 

Kiếp trước tôi chưa bao giờ tự mua bánh và ăn cả.

 

Bánh sôcôla là loại duy nhất tôi từng ăn vì em trai tôi thích nó.

 

Cái lần mà sinh nhật em ấy ở bệnh viện thì em ấy mua một chiếc bánh sôcôla rất bự và cho tôi ăn cùng nữa.

 

“Chắc đó là lần duy nhất mà mình từng được ăn thử bánh kem. Ừm, ít nhất thì đó là những gì mình có thể nhớ.”

 

Đột nhiên, suy nghĩ rằng tất cả mọi thứ trong cuộc đời tôi đều thuộc về em trai tôi lóe lên trong đầu.

 

Ngay cả khi chết cũng chết cùng nhau.

 

Tôi cứ xúc động mãi, bần thần xúc bánh nhét vào miệng thì lúc này Aiden lên tiếng.

 

“Thưa tiểu thư.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Không, không có gì đâu ạ. Thần cáo lỗi.”

 

Anh vừa nói vừa lắc đầu.

 

“Ta xin lỗi. Nhà ngươi muốn ăn chút bánh không?”

 

“Dạ có.”

 

“Okay.”

 

***

 

Tâm trí của Aiden rối ren vì tiểu thư

 

Nhẽ ra anh nên ngừng ăn lúc ấy, nhưng khoảng thời gian này, dường như công chúa không biết giận, khá là thờ ơ, tốt bụng, và hành xử cũng khác thường.

 

Nỗi sợ dần dần biến mất đi.

 

Đó chính xác là suy nghĩ của Aiden về công chúa.

 

Anh cảm thấy kỳ lạ khi thấy công chúa ăn bánh mà mặt cứ vô hồn, nên hắn vô tình mà gọi công chúa. Dù vậy, hắn cũng không biết nên hỏi công chúa về mối lo lắng của cô thế nào.

 

Nếu như là hồi trước, ắt hẳn anh đã bị mắng rồi.

 

Thế nhưng ngày mà công chúa tỉnh dậy, cô bắt đầu hành xử rất lạ.

 

Ngày hôm đó, cô bắt đầu nói về ma thuật.

 

Làm cách nào mà tiểu thư lại biết bí mật Aiden có khả năng sử dụng ma thuật…

 

Không thể, ngay cả tiểu thư có biết, sao lại có thể nói về điều đó đường đột mà lại nhẹ nhàng vậy.

 

Nhưng cũng chỉ có vậy.

 

Cũng chẳng ai nói gì nữa cả.

 

Anh thật sự rất rối trong mấy ngày liền, nhưng vị công chúa chẳng bao giờ nhắc lại chuyện đó hay để ý đến anh nữa.

 

Sau đó, anh đoán ngay ra rằng đã có tai nạn gì đó vài ngày sau khi tiểu thư tỉnh dậy.

 

Anh không biết chính xác điều gì đã xảy ra, nhưng ngài công tước đã ép Anh vào phòng của công chúa.

 

Công tước đã chọn Anh thay vì người hầu gần gũi với tiểu thư nhất. Điều này thật lạ thường.

 

Phải chăng tiểu thư cần một người khỏe mạnh để bảo vệ cô khỏi tai nạn?

 

Hơn nữa, cái biểu cảm vô hồn đó cứ khiến anh băn khoăn. Cái biểu cảm ấy không đáng sợ, nhưng nó mãi ám ảnh anh.

 

“Ngày hôm đó, người đã hỏi thần rằng liệu thần có thể giết người mà không làm người đau.”

 

Aiden nhìn sang Selena - cô đang ăn bánh mà cứ như người trên giời xuống - và y bắt đầu cúi gằm mặt xuống ăn cái bánh thứ hai.

 

‘Tập trung ăn bánh vậy.’

 

***

 

Aiden nhìn tôi với ánh mắt khác lạ nhưng lại đảo nhanh sang chiếc bánh thứ hai.

 

“Đúng thế, mình thích anh ấy. Anh thực là rất đơn giản.”

 

Tôi gõ đĩa bánh một vài lần và nhìn Aiden trong khi tay đang tự nâng cằm mình. Sau đó tôi nhắm mắt. Tôi ngủ thiếp đi.

 

***

 

“Thưa ngài, ngài không cần phải đi theo ta đâu.”

 

“Ta muốn theo tiểu thư.”

 

“Ta không muốn ngài làm vậy chút nào.”

 

“Có những việc mà ta nên làm kể cả công chúa không thích đi nữa.”

 

Lucas cười mỉm với tôi.

 

“Vậy ngài hãy cứ làm những gì mình muốn.”

 

Khi tôi nói với hắn đừng diễn kịch nữa, thực là hắn không làm thế nữa. Dù vậy, cái vị Lucas mà không diễn kịch nữa lại còn gây cho tôi nhiều phiền toái hơn. 

 

Mỗi khi tôi tản bộ cùng Aiden, hắn lại xuất hiện bất thình lình và nhập hội không biết xấu hổ.

Hắn không diễn kịch nữa nên không còn nói với tôi những lời lịch sự đến sáo rỗng, nhưng thực là còn phiền phức hơn.

 

Thay vì giả bộ quan tâm đến tôi và cố gắng đạt được mục đích của mình, hắn chỉ đi theo tôi. Hắn thay đổi như vậy đấy.

 

Hắn quả quyết hơn hẳn, nên cũng khó để mà thuyết phục hắn.

 

Tôi không muốn bị liên lụy tới hắn, nhưng kết quả khác so với những gì tôi nghĩ.

 

Hắn thở dài và đưa cho tôi một chiếc bánh sôcôla. Chiếc bánh này khác chiếc bánh sôcôla tôi ăn bữa đầu một chút, nhưng tôi không muốn ăn cho lắm.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

“Ngài ăn đi. Ta không thích bánh sôcôla.”

 

Tôi định ăn nhưng liền lắc đầu.

 

“Nói đến bánh sôcôla thì, ta chưa bao giờ nghĩ bánh sôcôla ta được ăn là ngon cả.”

 

Tôi từng ăn một miếng chỉ vì em trai tôi thích. Tôi buộc phải nhai và chịu đựng cái ngọt gắt.

 

À… Thật ra thì tôi ghét bánh sôcôla, chỉ là tôi không thể nói ra thôi.

 

Tôi buộc phải ăn dù có thích hay không.

 

Tôi muốn gia đình mình được hạnh phúc, nên tôi chỉ mỉm cười, và như một cỗ máy được lập trình, tôi xắn bánh ăn để có cảm giác như thuộc về gia đình này.

 

Thật là ngu ngốc khi nhập hồn vào Selena tôi mới nhận ra.

 

Tôi chẳng biết gì về chính mình cả.

 

Trái lại, tôi còn hiểu rõ về nhân vật tiểu thuyết hơn cả bản thân.

 

Aiden thích bánh, Lucas là loại người toan tính mà sẽ lợi dụng bất cứ ai với sự giả tạo của mình, và Ariel, người trong gia quyến của Selena mà sẽ có tình ý với Lucas.

 

Ồ, tôi suýt thì quên mất về Ariel và Lucas.

 

Dù sao thì tôi thật sự chả biết gì về bản thân mình cả.

 

 

Chưa bao giờ tôi cảm thấy mạng sống này là của mình. Như thể tôi là một công cụ chứ chẳng phải một con người.

 

Nếu có người viết tiểu thuyết về tôi thì tôi có hiểu hơn về mình không nhỉ?

 

Không đời nào. Chẳng ai lại đi kể chuyện về cây ATM, máy hút bụi, và những thứ đó một cách chi tiết cả. Dù sao thì tôi cũng chỉ là một công cụ mà thôi. Có gì đáng để viết về tôi chứ?

 

Tôi giống như là một đồ vật hơn là một mạng người.

 

‘Đủ rồi. Đủ rồi. Chẳng cần phải hồi tưởng lại làm gì.’

 

“Aiden, lễ đính hôn của anh trai ngươi là vào ngày kia phải không?”

 

“Vâng.”

 

“Hừm… được rồi.”

 

Khi tôi thấy Aiden đang ăn hai miếng bánh sôcôla, tôi gục đầu lên bàn.

 

Ngày kia là lễ đính hôn… Nghe thật là nhẹ nhàng, đơn giản.

 

À mà, chuyện gì sắp xảy ra ở khúc này nhỉ? Hình như là cuốn tiểu thuyết sắp kết thúc nhỉ?

 

A, thực khó mà tồn tại.

 

***

 

Lễ cưới đến sớm hơn tôi nghĩ.

 

Dường như thú vị hơn so với tưởng tượng của tôi khi nhìn những đám người tấp nập bận rộn.

 

Ngài Lucas còn chẳng thèm đến thăm tôi hôm qua, tôi đoán là hắn rất bận.

 

Chắc chỉ có tôi với Aiden là hai người duy nhất thong thả trong căn nhà lớn này. Nhưng mà ngày hôm đó, tôi cũng không thong thả như ngày thường.

 

Tôi phải dậy sớm để ngâm mình trong một bồn tắm xa hoa, sau khi thoa lên mái tóc một lớp dầu dưỡng. Người hầu chải tóc cho tôi ít nhất là hàng trăm lần cho mỗi sợi tóc.

 

Tôi đã phải đầu hàng vì sự chăm chỉ và tỉ mẩn của đám người hầu. Phải đến vài ba tiếng trôi qua rồi mất.

 

“Selena, để thần giúp tiểu thư sửa soạn ngăn nắp.”

“Được.”

 

Lần này tôi lại để mặc cho đám hầu muốn làm gì thì làm. Thật tình thì tôi chưa bao giờ trải nghiệm thứ gì giống cái này cả.

 

Cảm giác được ai đó chải tóc, trang điểm, và bỏ công sức để khiến tôi thật xinh đẹp, tôi chưa bao giờ được cảm nhận nó.

 

Khuyên tai bạc cùng nữ trang xanh lục hay tím gì đó. Tôi chẳng biết có thứ gì đẹp hơn thế.

 

Tôi chưa từng chiều chuộng bản thân như thế.

 

“Món nào cũng được hết.”

 

“Vâng, thưa tiểu thư.”

 

Chiếc khuyên tai tím lủng lẳng trên tai tôi ở trong gương. Tự dưng làm tôi nghĩ,

 

‘Selena thường hay biểu cảm thế nào nhỉ?’

 

Tôi ép khóe miệng mình nở một nụ cười mỉm, thật kỳ cục. Tôi liền không cười nữa khi nhìn đám hầu có vẻ sợ sệt.

 

‘Selena, cô cũng thật là xinh đẹp.’

 

Tôi nhẽ ra chẳng cần phải cố mỉm cười.

 

Cuốn quanh người tôi là một chiếc đầm xanh da trời, cổ thì đeo một chiếc vòng tím và trên tai là khuyên tai cũng tím nốt.

 

Tôi xoay tròn một vòng. Chiếc đầm đẹp tuyệt và còn hợp với mái tóc xanh ngọc bích của tôi nữa.

 

“Rất đẹp. Tốt lắm, các người hầu.”

 

Đám hầu đứng đơ ra một hồi và sau đó cúi đầu.

 

Mặt họ vẫn lộ rõ sự sợ hãi. 

 

Sau khi tôi nhập vào thân xác này, tôi thường chỉ ở trong phòng, nên cũng ít cơ hội nhìn thấy đám hầu này.

 

Tôi để đám hầu đang hoang mang đó lui ra ngoài và lại đứng ngắm nghía một hồi lâu trong gương.

Thân xác thật của mình nhìn thế nào nhỉ?

 

Tôi không nhớ được vì thân xác đó chết rồi.

 

‘Đúng vậy. Những thứ đã chết nên được chôn vùi đi.’

 

 

 

Bạn đang đọc:Cuộc sống của ác nữChương 7
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.