Bạn đang đọc:Cuộc sống của ác nữChương 14

Tôi liếc ra sau nhìn xem thế nào, nhưng Lucas, lúc cô gái tên Vivian kia tiến tới đã cúi chào tôi xin lùi, giờ đang ngồi ở một chỗ ở góc tường đối diện và nhìn về phía tôi. Giá như tôi mới là người đang ngồi đó.

 

 ‘Anh ta giành lấy chỗ tốt nhất và bỏ mình lại nơi chiến trường...’

Tuy tôi chẳng biết chút gì về hộ tống, nhưng tôi dám chắc là không phải thế này.

Tôi quay ngoắt đi sau khi thấy Lucas nhẹ nhàng nâng li đáp lại cái lườm của tôi. Chẳng còn ai trên đời có thể cứu tôi được nữa rồi.

Nếu giờ mà chạy trốn thì bọn họ thế nào cũng hoảng và đuổi bắt tôi ngay.

‘Mình có nên chạy không nhỉ...?’ Khi tôi đang đăm chiêu nhìn xuống đôi giày dưới chân, Mia bắt chuyện.

“Giờ chỉ còn lại hai đứa mình thôi đấy Selena.”

“À, vâng.”

“Thật là... Sao cậu vẫn còn khách sáo quá vậy? Làm tớ buồn quá...”

Chân mày Mia rũ xuống cứ như là đang buồn thật rồi cô ngó nghiêng xung quanh. Mọi người đều đang chú ý đến chúng tôi, nhưng lại giả vờ như không.

Dường như hài lòng khi được mọi cặp mắt đổ dồn về phía mình, quý cô Mia thích được chú ý mỉm cười rồi ghé sát vào tai tôi.

“Vậy... cậu mất trí nhớ thật à? Hay đang đang âm mưu chuyện gì hay ho vậy?”

‘A... thì ra quý cô đây là người đa cảm...’

 

Dù đang đứng giữa mùa giông bão, cô vẫn nghĩ bản thân chính là trung tâm của cơn bão ấy. Phần lớn những người đứng nhìn chúng tôi có lẽ cũng nghĩ về bản thân họ như thế. Nhưng họ đâu biết rằng họ chỉ là những chiếc lá bị cơn bão cuốn đi.

Xong, thuận theo ý kiến số đông lại khiến đời dễ dàng hơn nhiều.

‘Nếu thấy một pha tắc bóng khó chịu, cứ việc đẩy đồng đội đang đứng kế bên ra làm lá chắn.’

Thế thì tôi chỉ cần thích nghi với nơi này là được.

‘Được, cô muốn làm cơn bão hay học sinh mới thích bắt nạt thì tùy... Miễn là đừng động vào tôi.’ Nghĩ thế, tôi bước lùi lại.

Thấy thế, đôi mắt đỏ giật liên tục vì ngạc nhiên và nhìn theo tôi. Tôi giơ tay ra trước để giữ khoảng cách

‘Chừng này là ổn rồi.’

“Có vẻ nhưng trước đây chúng ta khá thân thiết... Nhưng mà lúc này tôi không nhớ được gì cả.”

Mia há hốc mồm nhìn tôi, rồi nhìn quanh, biểu cảm cứng đờ. Mới nãy trông cô ta còn vui vẻ thoải mái, nhưng giờ thì hai mắt đảo tròng liên tục như thể vừa nghe thấy báo động thiên tai.

“Có chút... phiền phức nhỉ.”

* * *

Mọi người ai nấy đều phấn khởi nhìn xung quanh. Lúc này, có rất nhiều nhóm người đang tập hợp ở đại sảnh.

 

Có những người đang háo hức muốn được nhìn thấy thái tử xuất hiện đại diện cho hoàng đế. Có những người đến để lấy lòng ngài công tước và phu nhân. Và có những người đến để lấy lòng nhân vật chính của ngày hôm nay, tiểu thư và ngài lãnh chúa trẻ tuổi...

Còn có cả những người đang nghĩ cách kết thân với cô tiểu thư nhỏ bị bệnh mất trí nhớ và thành người khá thú vị.

Nói chung, khách khứa trong bữa tiệc này chẳng khác nào những cây lau gió thổi chiều nào nghiêng chiều đó. Trong số đó, có những tiểu thư đang bận rộn tìm kiếm những người đàn ông tuấn tú để có thể gả cho họ, nhưng tất cả đều đã nhìn trúng chàng hiệp sĩ đã hộ tống bên cạnh tiểu thư,con gái của công tước đến rồi biến mất.

Nhưng suy cho cùng, đáng tiếc thay, cô gái trẻ với mái tóc xanh biển đã thất bại bước đầu tiên trong kế hoạch kết thân với tiểu thư mất trí nhớ, cũng chính là mục đích của cô khi đến đây.

Tiểu thư có mái tóc xanh biển đó chính là Vivian Jonas, con gái của Bá tước Jonas nổi danh trong giới thời trang.

Việc kinh doanh của giới quí tộc thường thông qua các thương hội, nhưng phần lớn trước hợp, các nhà quý tộc vẫn là người đứng sau giật dây thông qua các khoản đầu tư hay tương tự.

Gia đình Bá tước Jonas cũng thế. Hầu hết các cửa hàng thời trang ở thủ phủ đều có vốn đầu tư của ông, nên Vivian hiển nhiên trở thành người dẫn đầu trong ngành thời trang.

Vivian, người sở hữu danh hiệu tiểu thư dẫn đầu xu hướng mà ai cũng hằng mong ước, từ khi mới ra mắt năm ngoái đang tìm kiếm một nhóm để tham gia. Nói cho đơn giản, cô đang tìm bạn, một nhóm bạn có thể cùng tham gia tiệc trà và cùng đến các bữa tiệc.

Tất nhiên, mục đích chính không phải là tình bạn chân chính, mà là quan hệ làm ăn, mai mối, thu thập những tin đồn thú vị và hữu ích,v.v...

Vivian muốn kế thừa việc kinh doanh của cha, sau một năm tìm kiếm đã chọn ra được một nhóm cô muốn tham gia.

Nhóm đó tất nhiên là nhóm của tiểu thư Selena White.

‘Tôi nghe nói tính khí tiểu thư Selena rất thất thường. Ai cũng bảo cô ấy rất khó chiều.’

 

Dẫu vậy, những người xung quanh vẫn không hề rời xa cô ấy. Lí do là gì?

‘Vì họ có thể lợi dụng mối quan hệ bạn bè với tiểu thư.’

Sự thật là bọn họ không dễ dàng chấp nhận người ngoài và cư xử như thể họ mang danh Selena, nên Vivian đã bỏ cuộc giữa chừng...

Nhưng đột nhiên, tiểu thư bị mất trí nhớ.

Chẳng ai biết chứng mất trí nhớ đấy nặng mức nào, nhưng nếu công quốc đã tung tin rằng bệnh của tiểu thư có thể gây độc tố thì có lẽ họ đang muốn ngăn chặn những tin đồn xấu lan ra xa.

‘Cô ấy hẳn đã quên hết phép tắc xã giao và có thể còn chẳng nhớ nổi cách giao tiếp bình thường. Chính là lúc này.’

Đây chính là cơ hội dành cho Vivian. Và những người xung quanh cô đều có cùng suy nghĩ.

Nếu lúc này cô có thể chiếm lấy cảm tình của Selena, không những có thể gia nhập nhóm, mà cô sẽ còn có địa vị cao trong nhóm nữa.

Vivian mỉm cười nhìn con búp bê màu xanh da trời ở xa. Những tiểu thư xung quanh cô đều đang tìm cơ hội để đến bắt chuyện với tiểu thư.

Tuy nhiên, Vivian biết hai thứ quan trọng nhất trong kinh doanh chính là nắm bắt thời cơ và sự tự tin quyết đoán. Nếu cứ chần chừ mà không làm gì thì đã lỡ mất cơ hội kiếm tiền rồi.

‘Người xinh đẹp ư...? Không! Mình muốn trở thành người có cực kì nhiều tiền.’

Vivian tiến về phía trước, hình dung ra một tương lai thành công.

 

Và cô đã sớm bị tạt cho một gáo nước lạnh.

Dựa vào những kinh nghiệm cô học được khi làm việc với cha từ bé, Vivian nhận ra Selena không hề có hứng thú với cô.

Không! Hoàn toàn không! Một tí xíu~xiu cũng không.

Cô ấy rõ ràng chỉ đáp lời theo phản xạ vì Vivian là người bắt chuyện trước.

Xong, khí chất của Selena khá khác với người mà Vivian đã gặp ở bữa tiệc lần trước.

Trước đây, cô ấy không hề như vậy. Cô ấy đơn giản hơn... có hơi... đa cảm hơn... Thế nên Vivian mới định sẽ khen cô ta đến mỏi miệng mới thôi...

Tuy nhiên, Selena của hôm nay lại không có vẻ gì là đa cảm hay nông cạn cả.

Trông cô ấy cứ như đang sởn gai ốc trước mấy lời khen, nên Vivian đã chuyển sang nói chuyện phiếm trong bầu không khí.

‘Gì thế này? Mất trí nhớ có thể khiến tính cách thay đổi luôn sao? Mình có nên thử mất trí nhớ để kiểm chứng không nhỉ?’

Khi cô nghe Selena lặp lại câu trả lời duy nhất của cô ấy đến lần thứ hai mươi mốt, Vivian nhận ra sự chú ý của mọi người đã không còn dồn vào họ.

Cộp, cộp, cộp.

‘Trong khi mọi người đang cố bước đi thật nhẹ, chỉ có duy nhất một người dám xuất hiện và muốn gây nhiều sự chú ý... Mia Rashapel.’

Dù cho Vivian có nói với Selena về bất cứ chủ đề gì, cô cũng bắt đầu phát bực khi chỉ nghe thấy một tiếng ‘À...’ thờ ơ đáp lại. Dẫu vậy, toàn thân cô vẫn muốn gào lên rằng ‘Tôi chính là bạn thân nhất của tiểu thư Selena, cấm ai xen vào.’ Nhưng không, nhìn cô ấy khiến lòng cô sôi sục.

‘Hôm nay không phải ngày của mình rồi.’

Mia dùng kính ngữ với Vivian nhưng lại nói chuyện thân thiết với Selena, bảo rằng họ thân nhau như thế. Cô ta còn gọi đầy đủ tên và tước hiệu của Vivian để xác định lại địa vị của hai người. Thấy thế, Vivian chỉ đành rụt đầu lùi lại.Cô không cảm thấy quá thất vọng.

Bởi vì... khi nói chuyện với Selena, Vivian cứ mãi băn khoăn, ‘Mình đang nói chuyện với người hay búp bê vậy...?’

‘Ha! Cứ thử đi Mia!’

Vivian dám chắc rằng Mia cũng sẽ bị đối xử như thế.

‘Này, cô cũng phải nếm mùi thất bại chứ.’

Vivian mệt mỏi cầm lấy một ly nước và uống cạn. Tuy làm thế không mấy tao nhã, nhưng quan trọng nhất là phải hạ hỏa trong người.

Và quả đúng như Vivian dự đoán... Mia cũng sớm bị làm cho sững sờ.

‘Chuyện gì-‘

Một cô gái luôn nói năng suồng sã với tất cả mọi người, dù là thân quen hay mới lần đầu gặp, giờ lại đang dùng kính ngữ hết sức lịch sự...

‘Và cô ấy vừa nói gì cơ? Cô- cô ấy cảm thấy phiền ư?!’

 

Mia lướt nhìn xung quanh. Tuy không rõ ràng, nhưng chắc chắn những tiếng xì xầm kia chính là đang bàn tán về cảnh tượng bẽ mặt này.

‘Ha!’

Mặt cô đỏ bừng bừng.

‘Khó biết mấy mình mới giành được vị trí bạn thân nhất của cô ấy, nhưng chỉ vì cô ấy bị mất trí mà vị trí của mình... Không thể nào.’

...Phải rồi, bản chất của cô ấy vốn rất xảo quyệt. Mia biết rõ điều đó. Vì là bạn thân nên cô có thể cảm nhận được. Cô ấy là một đứa xấu xa, một con kh*n đúng nghĩa. Người xấu thì luôn muốn làm việc xấu.

Chỉ vì cô ấy đang giấu đi móng vuốt không có nghĩa là báo sẽ hóa thành mèo.

Hơn nữa, cô biết rõ lúc bản chất xấu xa của Selena bộc lộ rõ nhất. Nếu cô tái hiện chính xác tình huống ấy, bản tính của cô ấy sẽ lại bộc phát và giúp cô ấy nhớ lại. Sau khi nghĩ xong, Mia lại nhoẻn miệng cười. Mọi chuyện chắc chắn sẽ xảy ra đúng theo ý cô.

“Này, ý cậu là sao? Tớ tổn thương đấy~ tụi mình thân nhau lắm mà!”

Những tiểu thư xung quanh thấy Mia cư xử như thế chỉ biết câm nín. Dù bị làm cho bẽ mặt nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, quả nhiên Mia mới là kẻ thù đáng gờm.

Cuối cùng, bọn họ đành phải bỏ cuộc, nói chuyện với nhau và đợi một dịp khác.

Tất nhiên, thi thoảng họ vẫn liếc sang nhìn xem có cơ hội nào không.

* * *

 

Mia đối diện tôi dừng nhưng không thể chấp nhận được những gì tôi vừa nói. Không những tỏ ý muốn tránh xa cô ta vì cô ta quá phiền, tôi còn bảo cô ta ‘đi dùm’ vì tôi chẳng nhớ cô ta là ai.

Nhưng không những không đi, cô ta chỉ khựng lại một lúc rồi càng sấn tới.

Hẳn là cô ta thấy hoang mang khi có người tránh xa cô ta.

‘Cô muốn giành được sự chú ý của tất cả mọi người, nhưng còn lâu.’

Vở kịch này giống như một vở nhạc kịch hơn là kịch hàn lâm. Tôi nén tiếng thở dài.

‘Thôi, cô muốn làm gì thì làm.’

Mia đang mải mê nói về những kỉ niệm mà tôi còn chẳng nhớ nổi chứ nói gì đến rung động, đột nhiên lại im lặng mà mở to mắt. Đôi môi đỏ rực của cô ta như đang lẩm bẩm, ‘Đây chính là ác nữ.’

“Ôi, khát nước quá. Tớ đi lấy gì đó uống đây.”

Tôi chẳng nghĩ nhiều mà chỉ đứng nhìn xem cô bạn đáng thương kia định giở trò gì.

‘Nếu đây là một vở nhạc kịch thì có lẽ nhạc sắp sửa nổi lên rồi nhỉ...’

Cô ta giậm chân đùng đùng đi ngang qua tôi. Mia đang đi về phía một người tôi khá thân thuộc.

‘Aiden.’

Hừm... Đơn giản thế thôi à... Thật khờ khạo.

Nếu nhân vật phản diện chỉ là một tên ngốc nông cạn thì có khi còn khiến người ta thương hại nữa. Thế nên Mia mới không thể sắm vai ‘phản diện chính’ mà chỉ là tùy tùng thôi.

Cả màn độc diễn của tôi bị mọi người cười nhạo còn hay hơn thế này.

Đã hạ hỏa, tôi quan sát hành tung của Mia bằng cặp mắt lạnh như băng.

“Ôi trời, ai thế kia? Chẳng phải là người hầu trung thành của Selena đây sao? Sao lại có mặt ở bữa tiệc này?”

Đám người quý tộc hoàn toàn không có hứng thú với Aiden. Tuy ngoại hình của anh chẳng thua kém ai, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là vẻ ngoài, còn bên trong anh ấy chẳng mang dòng máu quý tộc. Chỉ ngắm nhìn thôi thì cũng không tệ, nhưng bọn họ đối xử với anh ấy còn thua cả một bức tranh.

Còn nữa, anh ấy trông cứ như ăn xin.

 

 

Bạn đang đọc:Cuộc sống của ác nữChương 14
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.