Bạn đang đọc:Cuộc sống của ác nữChương 11

"Tiểu thư Selena!"

 

"Ôi trời! Tiểu thư! Người có ổn không?"

 

‘‘Chúa ơi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?’’

 

Máu dồn hết về cái đầu choáng váng của tôi, tôi nhận ra rằng mình đã bịt miệng Aiden quá lâu.

 

‘Ta xin lỗi, Aiden. Nhưng ta đã rửa tay rồi, nên là… '

 

Một đám hầu đổ xô về chỗ tôi, nhìn ai cũng hốt hoảng. Tôi đang ngồi trên sàn với Aiden đang đỡ lưng… Tôi nhẹ nhàng vỗ vào vai y để bảo y đi ra chỗ khác.

 

‘Rốt cuộc, người ta cũng khó mà quên trải nghiệm tự tử của mình.’

 

Aiden, người nhận được tín hiệu của tôi, vòng tay y ra sau lưng tôi và nâng tôi lên.

 

"Ta không sao. Ta chỉ chóng mặt một chút nên xém bị ngã thôi. Ta không bị thương vì Aiden đã đỡ ta. Aiden, cảm ơn nhà ngươi.”

 

"…Không có gì thưa tiểu thư. Thần chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi”.

 

Aiden cứng nhắc mà cười cười đáp lại. Dù nhìn thế nào thì trình độ diễn kịch của y dường như đã tệ đi rất nhiều.

 

May mắn thay, dường như không ai nhìn thấy tôi trượt chân lại và rơi xuống từ cầu thang. Ngày hôm đó bận rộn như vậy, hầu hết người hầu đều ở tại sảnh tiệc và tập trung chuẩn bị cho lễ đính hôn.

 

Tôi đứng dậy, nói rằng chẳng có gì phải làm ầm ĩ cả, và sai đám hầu tiếp tục làm việc. Nhưng ngay cả khi xung quanh chẳng còn ai, Aiden vẫn vòng tay qua vai tôi và đỡ lấy tôi.

 

Nhìn thấy y cố gắng hết sức muốn giúp tôi mặc dù chẳng còn ai xung quanh, tôi đoán y thường sử dụng kỹ năng diễn xuất của mình một cách rất bài bản.

 

‘Mình vừa nghĩ rằng kỹ năng diễn kịch của y đã giảm thì ... Thôi được rồi, mình sẽ rút lại những gì đã nói."

 

Đúng như tôi nghĩ, một kẻ chuyên diễn kịch thì lúc nào diễn cũng mượt hết.

 

Tôi đi đến trước cửa, tự nghĩ rằng mình nên thả lỏng chân một chút để hợp hơn với màn diễn của Aiden.

 

“Vậy thì, thưa tiểu thư. Thần sẽ cử người hầu đi sắp xếp lại quần áo cho công chúa. Đến lúc đó, xin công chúa hãy nghỉ ngơi một chút.”

 

Aiden mở cửa và cúi chào tôi. Lúc nãy y nở nụ cười ngượng nghịu, nhưng giờ khuôn mặt y lại cứng đờ, không thèm cười nữa.

 

"Aiden."

 

"Vâng?"

 

"Ta sẽ cắt lưỡi của nhà ngươi nếu ngươi lại sử dụng pháp thuật lần nữa."

 

“A…” Aiden thầm than nhỏ một tiếng, vẻ mặt tái nhợt, cứng đờ của y dần cắt chẳng còn giọt máu.

 

‘Đúng như mình dự đoán, khuôn mặt của y dường như đã cứng lại vì điều này."

 

Tôi hài lòng vì đã xác nhận được linh cảm của mình, liền tiến đến gần Aiden một bước, gật đầu.

 

“Nhưng lần này ta sẽ bỏ qua. Thay vì cắt đứt lưỡi của ngươi, ta yêu cầu ngươi phải giữ bí mật về vụ tai nạn hôm nay. Nếu có người hỏi thì chỉ cần nói ta có hơi chóng mặt."

 

"Vâng thưa người…?"

 

'Cuộc sống là vậy. Nó vốn đã như vậy từ lâu rồi. Nếu người bề trên yêu cầu, thì phải cứ làm theo. Cho dù họ yêu cầu ta làm gì đi chăng nữa. '

 

Thực ra, ý tôi là, chẳng phải cũng giống như việc yêu cầu ai đó đưa cho bạn một chai nước khác mặc dù họ vốn mua chai nước đó cho bạn? Không, còn hơn cả thế nữa. Giống hệt như việc đe dọa ai đó với một khẩu súng rồi nói rằng 'Đưa ta cả chai của ngươi luôn'.

 

"Hứa đi."

 

Tôi giơ ngón út của mình thay vì một khẩu súng. Aiden, người đang thất thần nhìn xuống ngón tay tôi, y nhanh chóng mỉm cười trở lại, đan ngón tay y vào ngón tay tôi.

 

"Thần xin hứa."

 

‘Được rồi, nếu y không làm vậy, mình sẽ cắt đứt lưỡi y. Mặc dù, thực ra mình không thể làm được vì mình sợ… '

 

Dù sao thì, sau một khoảng lặng ngắn ngủi, tôi gật đầu hài lòng và bảo Aiden ra ngoài. Nghe lời tôi, Aiden cúi đầu và đóng cửa lại… rồi lại mở ra.

 

'Hử? Gì vậy nhỉ?'

 

Aiden đứng bên ngoài cánh cửa đang mở. Vẻ nóng nảy và lo lắng kỳ lạ lại xuất hiện trên mặt y.

 

‘Không lẽ là có bọ? Theo như tiểu thuyết thì Aiden rất ghét bọ.’

 

Tôi thử nhìn xung quanh, tự hỏi sẽ làm gì nếu bắt được con bọ kia, bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở hành lang ngoài cánh cửa mà Aiden đã mở. Thấy tiếng bước chân ngày càng lớn, dường như đang hướng về đây.

 

"Ngươi đang làm gì vậy?"

 

Giọng của người đó rất quen thuộc.

 

‘Ah ... Mình nghĩ mình lại bị chóng mặt rồi.’

 

"Thưa ngài, không có gì cả. Vậy, thần sẽ cho gọi người hầu đến. Xin người hãy chờ ở đây."

 

Trước sự xuất hiện của vị khách không mời, những băn khoăn lo lắng trên mặt Aiden liền biến mất. Trái ngược với tâm trạng không bình tĩnh chút nào của tôi, Aiden lại điềm nhiên chào người kia rồi bỏ đi như thể y đã bị đuổi.

 

"Tiểu thư Selena."

 

Aiden kia đã để lại tên đàn ông phiền phức này cho tôi.

 

"Vâng, thưa ngài Lucas."

 

"Đang có yến tiệc đó... Sao công chúa lại vận y phục như vậy?"

 

‘Như vậy? Nghe châm biếm thật. Mình tự hỏi mình đang trông như thế nào… Ừm, nhìn… tệ thật.’

 

Ảnh ngược của tôi trong gương đã không còn gọn gàng như trước nữa. Rõ ràng là váy xống rất khó mặc cũng rất khó sửa lại sau khi đã mặc. Có lẽ đó là do tôi bị ngã trước đó, nhưng viền áo lại bẩn, và hình thù rất kỳ lạ. Đến cả mái tóc được chải chuốt kỹ càng cũng rối tung hết cả lên.

 

‘… Đám hầu à, ta xin lỗi,.’

 

Tôi xem thời gian, thầy chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là đến lễ đính hôn.

 

"Đúng vậy. Nhìn ta thật không đẹp chút nào."

 

"Ta hiểu rồi, thảo nào vừa nãy tên kia nói rằng y sẽ cử người hầu tới."

 

‘Ồ, đúng vậy, Aiden đã nói rằng y sẽ cử một người hầu đến.’

Ngay cả Aiden cũng biết, tôi cần người hầu sửa soạn lại.

 

Tôi không phải chủ động ra lệnh cho ai đó, thế nên tôi chỉ việc cứ đứng đờ ra.

 

Nhưng cảm giác tội lỗi và không biết phải làm sao với chiếc váy cứ dâng trào trong tôi, vậy nên điều tốt nhất có lẽ là nên đứng yên và chờ người hầu đến giúp.

 

"Tiểu thư không định ngồi xuống sao?"

 

“Nhìn vào chiếc váy đi, ta không dám ngồi. Ồ, xin người hãy an vị.”

 

"Vậy thì ta sẽ ngồi xuống."

 

Sau câu trả lời của Lucas, tôi nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu trong gương của hắn đang nhanh chóng kéo ghế bàn trà ra phía sau và ngồi xuống. Rõ ràng là Lucas đã rất kiên quyết sẽ không diễn kịch trước mặt tôi.

 

‘Không, chắc hắn không phải là đang làm quá lên đi? Sao hắn lại làm thế? Mình chưa từng đọc câu chuyện nào mà lại có một hiệp sĩ lại ngồi trong khi phu nhân của mình đang đứng cả.’

 

Chà… Những cuốn tiểu thuyết khác thì vậy… Nhưng cuốn này… Chờ đã, Lucas có làm như vậy với nữ chính không nhỉ? Rõ ràng, Lucas cũng đã ngừng ‘giả vờ’ trước mặt nữ chính, nên…

 

 “Ta có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra với chiếc váy của ngài không?”

 

"Nếu ta không nói thì sao?"

 

Lucas nhún vai không trả lời. Khóe môi hắn nhếch lên, trông hắn như kẻ xấu vậy.

 

‘Hà ... mình mệt quá …’

 

Hắn không có hành động tính toán đối với nữ chính. Nghĩa là hắn rất "tử tế" mà không cần giả vờ. Lucas thì thầm những lời yêu thương với Ariel và âu yếm cô một cách trìu mến không so đo bất cứ điều gì hay hy vọng thu được lợi lộc nào đó.

 

Tất nhiên, tôi không muốn điều đó xảy ra…

 

Tôi đã yêu cầu hắn ngừng diễn kịch vì tôi không thích có người toan tính, nhưng giờ đây lúc hắn ngừng diễn kịch và thể hiện rõ bản chất mưu mô của mình. Thay vì mất công lừa dối mọi người, hắn lại phơi bày hết những nước cờ của mình.

 

‘Ờ… Có lẽ… mình nhớ nhầm cốt truyện chăng?’

 

Tôi liếc nhìn Lucas khi hắn vẫn đang cười với tôi, nét mặt rất thoải mái.

 

Chắc thế rồi, tôi có lẽ đã nhớ nhầm sang cốt truyện của cuốn tiểu thuyết khác. Tôi đã đọc hơn mười cuốn tiểu thuyết khá giống như vậy cho em trai mình… Nó là cái đứa mà chỉ đỡ ốm nếu tôi đọc thật nhiều sách về thể loại nó cuồng đến khi cổ họng tôi khô rát. Điều duy nhất khiến tôi nhớ đến cuốn này chính là việc nó là cuốn ngôn tình cuối cùng tôi đọc, và cuốn này chỉ có một tập thôi. Chẳng có gì cả ngoài một cuốn sách vô tích sự với đầy những lời ngụy biện. 

 

Chà, cũng may nhờ cuốn ngôn tình tẻ nhạt này, em trai tôi nói rằng nó sẽ không đọc cuốn nào nữa, đúng là vị cứu tinh cho cái cổ họng tội nghiệp của tôi…

 

‘Không, đến lúc này thì so với cái cổ họng được cứu rỗi cũng chẳng có gì quan trọng. Điều quan trọng là có thể mình đã hiểu nhầm người này, người mà mình đã yêu cầu hắn hãy ngưng diễn kịch, với người khác.’

 

‘Nếu không phải vậy ... Hẳn hắn ta là một người rất sự trung thực trong tình yêu và các mối quan hệ của mình …’

 

Chẳng hạn như tình bạn…

 

'Tình bạn sao?'

 

"Ngài Lucas."

 

"Ta đây."

 

Tôi vừa xoay người vừa rướn mắt nhìn phía đằng sau mình trong gương. Liền bắt gặp đôi mắt màu tím đang mỉm cười kia.

 

"Ta chỉ muốn hỏi, chúng ta có phải là bạn không?"

 

"Gì cơ?"

 

"Ta với ngài là bằng hữu phải không?"

 

Nhắc đến tình bạn, tôi lại nhớ đến một cuốn tiểu thuyết về tuổi thanh xuân mà tôi từng đọc cho em trai mình ngày xưa. Tình bạn của họ là một thứ gì đó trên cả sự trung thực… Chà, có lẽ ngày nay, có thói vũ phu là lẽ đương nhiên. Tôi thấy sự mưu mô của hắn cũng y hệt như vậy.

 

‘Nếu đó thực sự là tình bạn… liệu Lucas có có coi mình là bạn không nhỉ?’ Rất có thể. Sự thẳng thắn đến lạ lùng của hắn không thể giải thích theo cách khác được.

 

 

Trước câu hỏi của tôi, Lucas im lặng như thể đang suy nghĩ gì đó rồi lại nhìn chỗ khác. Tôi có thể thấy hắn vỗ đùi bằng một tay trong khi tay kia đang vuốt cằm. Ngay sau đó, như thể hắn vừa suy nghĩ xong, mắt hắn quay lại nhìn tôi.

 

"Ta nghĩ là gần như vậy."

 

'Gần như vậy sao?'

 

“Bằng hữu… Ta nghĩ là có thể na ná như thế. Tất nhiên, chỉ cần đó là nguyện vọng của tiểu thư. ”

 

Lucas với bàn tay hắn vừa giữ cằm của mình nắm lấy tay tôi.

 

Bàn tay của tôi, nằm gọn trong tay hắn, từ từ đưa lên, rồi đôi mắt hắn, chầm chậm đưa xuống nhìn tôi; đôi môi của Lucas lại thoắt chạm vào mu bàn tay tôi rồi đưa ra.

 

Tôi không cảm thấy hào hứng chút nào. Và vấn đề lớn nhất ở đây chính là…

 

"Ta không mong như vậy."

 

Tôi không cần phải làm bạn với Lucas. Tôi không định xây dựng một mối quan hệ nào hơn thế.

 

Không phải vì tôi thù dai. Chắc chắn không phải. Dù sao thì tôi cũng sẽ từ chối làm bạn với Lucas.

 

‘Quan trọng là, mình không có ý định làm bạn với ai hết. Dù sao thì mình cũng sắp chết rồi. "

 

Có hai điều ngay từ đầu tôi định là sẽ làm cho Selena.

 

1. Khi tôi chết vì bệnh ở tuổi 23, tôi sẽ tìm cách khiến mọi người đều đau buồn.

 

2. Tôi thà chết trước còn hơn là chết một mình vì bệnh tật.

 

Sau khi nhanh chóng KO, tôi đã chọn cách thứ 2. Bấy lâu nay tôi đều luôn tuân thủ nó. Và nếu chọn cách thứ 2, tôi không cần phải kết bạn với ai cả.

 

"Tiểu thư đang ăn miếng trả miếng với ta sao?"

 

Lucas buông tay tôi và mỉm cười.

 

Trả thù.

 

‘Hắn sẽ nói đúng nếu mình thực sự cần làm thế.’

 

"Ngươi muốn hiểu sao cũng được."

 

“Vậy thì ta xin từ bỏ tình bạ––”

 

Cộc cộc.

 

"Tiểu thư Selena, nô tỳ đến để sửa soạn lại trang phục cho tiểu thư."

 

Giọng hầu gái ngoài cửa cắt ngang lời của Lucas. Hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vuốt phẳng lại áo đuôi tôm của hắn rồi đứng thẳng người hết cỡ.

 

Hắn mang phong cách của một quý ông lịch thiệp và tốt bụng.

 

‘Ừm, mình có thể đợi hắn được thăng vị. Ai mà biết được việc tôn kính người đàn ông này sẽ quan trọng đến mức nào chứ? "

 

Mặc dù vậy, việc đi ra ngoài trong lúc phải chờ đợi cũng khá là thú vị, vậy nên tôi thong thả bước ra cửa. Khi vừa đến cửa, tôi nhìn lại để xem tư thế lịch sự của Lucas có trở lại bình thường hay không nếu tôi để tay nắm lấy nắm cửa. Ngay lúc đó, một giọng nói có vẻ vui, thì thầm trong phòng, nhỏ đến nỗi chỉ có Lucas và tôi mới nghe thấy.

 

“Nếu vậy… với tư cách là bằng hữu thân quý của anh trai ta… chúng ta hãy cứ làm vậy đi.”

 

Cạch!

 

Nghe vô lý đến mức mà tôi không nhận ra mình đã dồn quá sức vào tay mình khiến tay nắm cửa đã quay từ lúc nào tôi cũng không hay.

 

Tôi mất thăng bằng vì cánh cửa đột ngột mở ra, thành ra người tôi lại sắp ngã xuống sàn. Tôi cảm thấy như mình đang nhào xuống đất với tốc độ nhanh chưa từng có. May mắn thay, tôi không bị ngã, tôi chỉ bị vấp và tay ấn vào bức tường đối diện…

 

‘Chậc, thà bị ngã còn ngon hơn.’

 

Một đám hầu gái đứng cạnh cửa mở to mắt nhìn tôi, lại đồng loạt phát ra tiếng ‘Hi hí hí’, cong lớn môi lên lại lẩm bẩm.

 

‘… Mình sẽ nói lại lần nữa…’

 

Điều tuyệt vời về quyền lực chính là bạn có thể hành động liều lĩnh và cười thành tiếng như người đàn ông đang lớn tiếng cười sau lưng tôi…

 

Trái lại, những người không có quyền lực phải nhắm mắt nín cười giống như đám hầu tội nghiệp trước mặt tôi đây.

 

Có lẽ họ cứ nên cười thì tốt hơn.

 

 

Bạn đang đọc:Cuộc sống của ác nữChương 11
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.