Bạn đang đọc:Cuộc sống của ác nữChương 10

Tôi dừng bước trước cửa lớn, trong lòng lại bồn chồn không yên.

 

Nếu là một căn phòng khác, có lẽ tôi đã dễ dàng gõ cửa và bước vào một cách thật tự nhiên, nhưng căn phòng này lại không như vậy.

 

Cha mẹ Selena luôn nhìn tôi với ánh mắt trìu mến nhưng cũng đầy thương hại. Ánh mắt của họ khiến tôi cảm thấy ngại ngùng và khó xử.

 

Có lẽ vì vậy mà tôi không đủ dũng khí để bắt chuyện với hai người họ.

 

"E hèm."

 

Tôi đưa tay thử hắng giọng, nỗi niềm bất lực cứ mãi dâng trào. Nhưng nếu tôi đã đến tận đây rồi, thì tôi cần phải gặp mặt họ.

 

Cốc cốc.

 

"Là con.Selena đây ạ. ”

 

Tôi cắn môi, gõ cửa bằng một tay.

 

Tôi đã can đảm gõ cửa nhưng không có ai ra mở hết. ‘Sao vậy nhỉ?’ Tôi nên gõ lại, hay là tiếp tục đợi? Sau một hồi, tôi lại đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong khi đắn đo việc quay về.

 

Tôi lo lắng nuốt nước bọt.

 

Ngay sau đó cánh cửa đột nhiên mở ra rồi mẹ của Selena, với đôi mắt run rẩy, xuất hiện.

 

Tại sao mắt mọi người lại run lên khi thấy tôi nhỉ?

 

Rõ ràng là Selena thực sự có yêu thuật của Medusa.

 

Hoặc có thể tất cả bọn họ đang học cách nhảy múa với con ngươi.

 

"Con chào mẹ."

 

“S… Selena!”

 

Với giọng nói tràn đầy niềm vui, mẹ của Selena vươn bàn tay run rẩy của mình ra và ôm lấy tôi.

 

‘Chờ một chút, thưa quý bà. Người ngoài sẽ tưởng rằng chúng ta ở đây đang hội tụ gia đình đấy.’

 

Chúng tôi mới gặp nhau hôm qua.

 

Tôi thấy bố của Selena cũng đang đến gần.

 

Ông ấy ban đầu nhìn khá thận trọng, lo lắng, sau đó tôi lại thấy khuôn mặt ông ấy lại tràn đầy vẻ hạnh phúc.

 

Một khuôn mặt thật hạnh phúc.

 

Đó là những gì mà trước đây tôi chưa bao giờ có được.

 

Thật là một cảnh tượng kỳ lạ khi những người xa lạ lại đi đối xử với tôi như vậy. Nó khiến tôi cảm thấy hơi không quen.

 

‘Thân thể là của Selena, bình tĩnh lại nào. Ta cũng đâu phải là Selena đâu.’

 

Tôi đã thầm tự nhủ điều này rất nhiều lần rồi. Thứ họ ngóng trông là tiểu thư Selena, không phải tôi. Tất cả yêu thương đó cũng không dành cho tôi.

 

Tôi biết thân phận hiện tại của mình.

 

Trong khi tôi đang cứ nghĩ mãi về điều đó, họ đã ôm tôi thật chặt khiến tôi như thấy được an ủi.

 

Chỉ lúc đó, tâm trí tôi mới thấy thoải mái.

 

"Mẹ, cha."

 

Đến mức mà tôi có thể nói những điều vô liêm sỉ mà không thấy cắn rứt này. Tất nhiên, tôi vẫn luôn gọi họ là mẹ và cha bất cứ khi nào tôi gặp họ.

 

Tuy nhiên, đôi lúc tôi cũng khó tránh khỏi sự do dự.

 

Đôi mắt của cha mẹ Selena đỏ hoe vì sự việc đang xảy ra.

 

Chắc hẳn họ đã rất xúc động vì việc chính tôi đã đến căn phòng này. Họ rất đa cảm, không giống như những gì tôi hình dung ở một công tước và nữ công tước.

 

"Ôi! Con gái tôi. Nào, hãy vào trong đi. ”

 

Mẹ tôi, thấp hơn Selena một chút, nắm lấy tay tôi, chớp chớp mắt để giữ cho nước mắt không trào ra.

 

Tôi nhìn xuống tay cô ấy rồi ngẩng đầu lên.

 

‘Selena, sao cô lại ghét họ vậy chứ?’

 

"Hôm nay trông con rất lộng lẫy đấy."

 

Cô đã ghét điều gì đến mức phải quay lưng với bậc thân sinh của cô, tự xa lánh anh trai mình và mọi người, rồi tự đưa mình đến bước đường cùng không có lối thoát chứ?

 

"Con cảm ơn, cha."

 

Cô đã ghét điều gì đến vậy?

 

Đó cũng chẳng phải là sự oán giận.

 

“Selena, cô muốn gì?” Ồ không, tôi không mắng cô ấy đâu.

 

Đó đơn giản chỉ là tò mò thôi.

 

Cô ấy sống trong hoàn cảnh khác một trời một vực so với tôi, cô ấy sống cuộc sống lý tưởng mà tôi hằng mơ ước khi còn nhỏ.

 

Cô ấy được yêu thương, được ôm ấp, được ở trong những căn phòng ấm cúng, được nghe những lời nói ấm lòng, và có cả một gia đình đầm ấm.

 

Tôi muốn biết suy nghĩ của chủ nhân thân thể này, người đã tự hành hạ chính mình mặc dù cô ấy luôn có những thứ tuyệt vời kia.

 

Selena, tại sao tôi lại nhập vào cơ thể của cô nhỉ?

 

Lại thêm một câu hỏi quan trọng nữa đập vào tim tôi. Tôi luôn tự hỏi mình kể từ ngày đầu tiên tôi nhập vào cơ thể Selena.

 

Nó đè nặng lên người tôi.

 

 

***

Sau khi kết thúc cuộc hàn huyên của Selena với bố mẹ, tôi đi dạo một mình với Aiden, có hơi lạc lõng hơn bình thường một chút.

 

Đột nhiên, tôi cảm thấy hành lang này rất lạ lẫm.

 

Từ lúc tôi đến đây, tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Nhưng tại sao bây giờ tôi lại đột nhiên cảm thấy thế nhỉ?

 

'Mình bị làm sao vậy?'

 

"Aiden."

 

"Vâng thưa tiểu thư?"

 

"Lần đầu tiên ta gặp nhà ngươi là trên con phố phải không?"

 

Aiden trố mắt trước câu hỏi của tôi.

 

Ngay sau đó y nở một nụ cười gượng gạo, dù vậy tôi cũng có thể nhìn thấy trên mặt y có vẻ gì đó không hài lòng.

 

 u cũng là phản ứng tự nhiên khi ai đó được hỏi về quá khứ tồi tệ của mình.

 

"Đúng thưa tiểu thư."

 

‘Xin lỗi, Aiden. Nhưng tôi phải biết chắc rằng·.’

 

‘Thế giới này là thế giới mà mình đã từng đọc trong kiếp trước. Quá khứ của y cũng sẽ y hệt như những thứ tôi đã biết.’

 

Tôi đang ở trong cơ thể của Selena trong cuốn tiểu thuyết, và thế giới này cũng không phải của tôi.

 

Khi tôi nhắm mắt lại và mở ra, ở đây chẳng có gì quen thuộc cả.

 

Không chỉ hành lang này, mà cả không khí, tiếng bước chân, mọi thứ trên đời.

 

Nhưng giờ tôi lại thích mọi việc cứ như vậy.

 

‘Đừng cố phải quen. Mình không thuộc về nơi này.'

 

Thôi được rồi.

 

Lẽ ra tôi sẽ không gặp khó khăn gì khi bày ra kế hoạch cho cái chết của mình. Lẽ ra tôi đã có thể nhảy xuống nơi nào đó thật dễ dàng.

 

Nhưng dường như tôi không thể làm được.

 

Bởi vì nó rất phiền phức. Thế giới này thật phiền phức.

 

Thật khó khăn vì những thứ xa lạ, vì chúng khiến tôi thấy lo lắng.

 

"Rõ ràng là ... ý mình là ... chắc chắn rồi ..."

 

"Tiểu thư!"

 

Aiden nắm lấy cổ tay tôi lúc tôi thấy như sắp ngất đi. Chắc tôi mất trí rồi.

 

Đôi khi lúc tôi trầm ngâm suy nghĩ thì lại xảy ra chuyện này.

 

Không, chuyện này thường xảy ra khi tôi suy nghĩ quá nhiều thôi.

 

Tôi lắc đầu và nhìn Aiden lúc y đưa tay về phía tôi.

 

Đôi mắt xanh lục đang run rẩy của y nhìn thẳng vào tôi.

 

Mái tóc vàng bạch kim của y thật đẹp.

 

Nhưng y có vẻ rất tức giận. 'Sao vậy nhỉ?'

 

Nghĩ lại thì, tôi thấy mình đang ở một nơi thật xa lạ. Dưới chân cũng không có sàn nhà hỗ trợ.

 

Cơ thể của tôi, đang lơ lửng trên không, lại đang từ từ ngã xuống, và Aiden, người đang ở dưới, ôm lấy cơ thể của tôi.

 

Lưng tôi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Aiden đang đỡ lưng tôi. Sau lưng y, tôi còn có thể nhìn thấy một cầu thang xoắn ốc rất cao.

 

‘Ồ, nghĩ mà xem, cầu thang trung tâm có thể trực tiếp đi lên lầu ba. Cầu thang này cũng là cầu thang trong vụ tai nạn của Selena.’

 

Nếu tôi ngã từ đó, chắc cơ thể tôi sẽ tan nát. Và rồi sẽ rất đau.

 

Selena đã lăn mất bao nhiêu vòng vậy? Cầu thang dài đến nỗi tôi có cảm giác như sẽ không dừng lại, giống như bánh xe đồ chơi cho chuột lang vậy.

 

Chẳng phải sẽ giống như chạy trên bánh xe cho chuột sao? Sẽ thật xấu hổ nếu bị ai đó bắt gặp.

 

Sau đó, Aiden thì thầm không dứt bên tai tôi.

 

'Gì vậy? Y đang nói gì thế?'

 

Mà, sao y lại tức giận như vậy chứ?

 

Tôi đưa tay lên và bịt miệng Aiden lại. Tôi cảm thấy bàn tay của y trên lưng mình cũng đang dần nắm chặt lấy.

 

Giờ thì mọi thứ đã yên tĩnh. 'Ổn rồi.'

 

“Ta không biết ngươi đang nói gì. Ta cũng không nghe rõ nhà người nói. Vì vậy, chỉ cần trả lời một câu thôi”.

 

Aiden, miệng vẫn còn bị tay tôi bịt kín, gật đầu.

 

"Có phải ta đã suýt ngã xuống những bậc thang này không?"

 

Y gật đầu.

 

"Là ngươi đã cứu ta?"

 

Y lại gật đầu tiếp.

 

'Cảm ơn ngươi.'

 

Đáng lẽ tôi đã nên làm điều này từ lâu rồi, nhưng tôi không có dũng khí để nói với y.

 

Tôi có thấy cảm kích không? Chắc chắn là có rồi.

 

Sẽ thật phiền phức nếu tôi ngã xuống những bậc thang này vào ngày đính hôn của anh trai tôi.

 

Mọi người có lẽ sẽ nói về tôi, rằng tôi đã phá bĩnh ngày vui của anh ấy.

 

Nhưng, ừm, nếu y không cứu tôi. Hôm nay có lẽ tôi sẽ chết ở đây…

 

‘Điều đó chắc rất là khổ nhục, phải không Selena?’

 

Thế nhưng…

 

"Tại sao?"

 

Tôi buột miệng hỏi.

 

“Tại sao nhà ngươi lại cứu ta? Aiden? ”

 

 

***

Mặt Aiden tối sầm lại.

 

Cơ thể của Selena nghiêng hẳn sang một bên. Mà y đã lơ là không để ý đến Selena.

 

Y cũng đã với tay quá muộn.

 

Aiden mím chặt môi.

 

Pháp thuật bị chi phối rất nhiều bởi cảm xúc.

 

Pháp thuật chỉ được kích hoạt bằng cảm xúc và ý nghĩ sâu lắng tận bên trong cõi lòng.

 

Tất nhiên, kích hoạt được pháp thuật chẳng hề dễ, nếu không được đào tạo bài bản như Aiden, rất khó để điều khiển được nó theo ý muốn.

 

'Làm ơn, làm ơn, làm ơn.'

 

May mắn thay, pháp thuật đã được kích hoạt trước khi cơ thể của Selena hoàn toàn nằm dưới cầu thang.

 

Y thở dài nhẹ nhõm khi nhìn vào công chúa đang lơ lửng trên không trung.

 

Thật là nhẹ nhõm. Aiden nhìn vào vị công chúa đang yên vị trong vòng tay y.

 

Tuy nhiên, trái với dự đoán của y, ánh mắt và biểu cảm của cô công chúa này lại không có chút cảm xúc nào như thường lệ.

 

Có vẻ như cô ấy không cảm thấy khủng hoảng hay lo lắng, thậm chí không ngạc nhiên gì cả.

 

Y lại cảm thấy ngạt thở khi nhìn cô.

 

Y từ từ hạ cơ thể cô xuống, còn cô thì vẫn chưa hoàn hồn.

 

Đây chính là cảm giác ôm một xác chết sao?

 

"Tiểu thư…? Tiểu thư à! Người mau tỉnh lại đi!Tiểu thư, tiểu thư à! ”

 

Selena không phản ứng gì cả, nhưng cô từ từ quay đầu về phía y.

 

Sau khi xem lại độ cao của cầu thang, Selena quay đầu lại và nhìn y một cách ngây thơ.

 

“Thưa tiểu thư, người nghĩ gì vậy? Người phải cẩn thận chứ! Suýt thì đã gặp rắc rối lớn rồi!”

 

Tức giận lắm Aiden mới dám lớn tiếng như vậy. Y cứ nói đi nói lại rằng cô nên cẩn thận dù tiểu thư chẳng đáp lại y.

 

Bỗng dưng, tiểu thư bịt miệng y lại.

 

Bàn tay nhỏ của cô ấy mềm nhưng lại lạnh ngắt.

 

Ngạc nhiên trước sự đụng chạm bất ngờ, toàn thân y liền căng thẳng.

 

“Ta không biết người đang nói gì. Ta cũng không nghe rõ nhà ngươi nói. Vì vậy, chỉ cần trả lời một câu thôi”.

 

Như thường lệ, giọng cô lại khàn đi. Nhưng ngày xưa, giọng cô vẫn rất trong trẻo mặc dù lời nói của cô lại sắt như dao.

 

Khi Aiden gật đầu, Selena tiếp tục đặt câu hỏi.

 

"Có phải ta đã suýt ngã xuống những bậc thang này không?"

 

Y gật đầu.

 

"Là ngươi đã cứu ta?"

 

Aiden ngập ngừng khi nghe câu hỏi đó.

 

Nếu ngay từ đầu y không lơ là nhiệm vụ của mình, điều này đã không xảy ra.

 

Y thực sự không thể nói rằng mình đã cứu cô, vì vậy y chỉ có thể gật đầu.

 

Selena lại như á khẩu. Nhưng còn đỡ hơn vì đôi mắt cô không còn trống rỗng như trước khi cô đối mặt với y.

 

Tuy nhiên, trái tim y lại đập rộn ràng đầy lo lắng.

 

"Tại sao?"

 

À, vâng. Thì ra đây chính là câu hỏi cô thực sự muốn hỏi.

 

Sau vụ việc đó, Selena ở trong phòng và vẫn giả vờ sinh hoạt như bình thường: đi dạo, ăn uống và ăn vặt.

 

"Ngươi có thể giết ta mà không làm ta đau không?"

 

Cô gái này vẫn không thay đổi chút nào. Chỉ cần nghe cô ấy hỏi là biết.

 

"Tại sao ngươi lại cứu ta?"

 

Từ hôm đó đến giờ, y dường như thật thà hơn…

 

Làm gì cũng thật thà hết.

 

 

Bạn đang đọc:Cuộc sống của ác nữChương 10
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.