Bạn đang đọc:Tôi là bảo mẫu của nhân vật phản diệnChương 89

 

    “Họ mất trí, có lẽ không, không nên.”

 

    Sau khi xác định Belluna và Benjamin theo cách đó, Oliven quay lại. Đầu tiên, anh ta phải làm theo lời sư phụ để xin lỗi Công tước và thiếu gia Ambrosia. Anh ta nắm lấy một trong những người hầu đang xem trận đấu của Belluna và hỏi.

 

    “Phòng của thiếu gia Ambrosia ở đâu?”

    “À, phòng của Claude-nim ở đằng kia.”

 

    Oliven nhìn lại một lần nữa khi anh ta đi về hướng mà người hầu đã nói với anh ta. Đôi mắt không che giấu sự không hài lòng của anh ta đang tập trung vào Belluna và Benjamin.

 

    ‘Có gì tốt khi cố gắng trở nên đẹp trong gia đình của Công tước Ambrosia?’



    Anh ta biết tại sao cả hai lại làm một việc không hợp nhau như vậy. Đó là để giành được sự ưu ái của họ khi được ở cùng với sư phụ của họ, người đang ở đây bằng cách nào đó. Nhưng anh ta có thể đảm bảo điều đó. Tất cả đều vô ích.

 

    ‘Công tước Ambrosia và sư phụ không muốn để chúng tôi ở đây. Có ích gì khi chiếm được trái tim của những hiệp sĩ và người hầu thấp kém? ‘

 

    Oliven ghét nơi này. Anh ta ghét nơi này, nơi anh ta cảm thấy như đang trải qua cuộc sống hàng ngày của mình một cách yên bình. Anh ta không thích những khuôn mặt rạng rỡ của những người hầu đi lại xung quanh, anh ta không thích việc họ lịch sự với họ vì họ là khách của nữ bá tước Millen, và anh ta không thích Belluna và Benjamin đi chơi với họ.

 

    “Oliven, cũng đến giúp đi.”

    “Hmph. Anh làm được mà.”



    Benjamin, người đã tìm thấy Oliven, gọi anh ta, nhưng anh ta khịt mũi và bỏ đi. Có vẻ như anh ta nên xin lỗi và làm theo ý muốn của Sư Phụ thì tốt hơn là làm những việc như vậy.

 

    ‘Cuối cùng thì tôi cũng nhìn thấy khuôn mặt của đứa nhỏ chết tiệt đó sao?’

 

    Chỉ nghĩ đến việc nhìn thấy khuôn mặt đứa nhỏ chết tiệt đó bên cạnh Sư phụ thôi đã khiến bụng anh ta sôi lên. Cậu là chủ nhân của sức mạnh mà sư phụ đang nghiên cứu, nguồn sức mạnh luôn khiến sư phụ phát ốm, và sức mạnh đã giết chết linh hồn của sư phụ ở một thế giới khác. Và trên hết, đó là sức mạnh đã đưa sư phụ rời xa Oliven. Chỉ bởi vì cậu được thừa hưởng sức mạnh như vậy đơn giản thông qua huyết thống của mình, cách cậu chiếm giữ Sư phụ như vậy gần như khiến ruột của anh ta xoắn lại.

 

    “Nó đây.”

 

    Những người hầu của Ambrosia dẫn Oliven đến phòng của Claude như thể họ đã nghe Sarah kể lại. Oliven, đứng trước cửa, liên tục đưa tay lên và thả ra, cân nhắc xem có nên gõ cửa hay không. Vào lúc đó, tiếng cười trong trẻo và ngọt ngào phát ra từ bên trong cánh cửa của Claude.



    “Claude-nim dễ thương của chúng tôi! Đứa trẻ của chúng tôi!”

 

    Chính giọng nói của cậu toát lên vẻ hạnh phúc. Nghe thấy giọng nói ngọt ngào khó hiểu đó, Oliven đứng lặng người trong giây lát. Giọng nói duy nhất của cậu mà anh ta từng nghe là giọng nói lạnh lùng đẩy anh ta ra. Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy một giọng nói tràn đầy hạnh phúc như vậy.

 

    ‘Tại sao tôi lại cảm thấy xa lạ với Sư phụ như vậy?’

 

    Oliven vừa bực bội vừa khó chịu về sự việc này. Đứa trẻ được nghe giọng nói trìu mến của sư phụ trong đó sẽ không biết mình đã may mắn đến nhường nào. Ngay cả khi ở bên cạnh sư phụ của mình như đứa trẻ đó, anh ta sẽ sống mà không cần biết mặt hay giọng nói của cô. Anh ta ghét đứa trẻ đó, kẻ đã coi thường những gì quý giá đối với Oliven.

 

    “Sư phụ, là Oliven.”

    “ Ôi trời? Vào đi. “

 

    Oliven dùng sức mở cửa đứa trẻ và đi vào trong. Anh ta co vai hết cỡ với vẻ mặt ủ rũ. Đó là một hành động mà anh ta đặt ra với hy vọng rằng sư phụ của mình bằng cách nào đó sẽ nghĩ rằng anh ta đang suy ngẫm về chính mình.

 

    “Tôi ở đây để xin lỗi như người đã nói.”

    “Hãy suy nghĩ kỹ về điều đó. Tôi sẽ nhường chỗ cho cậu, vì vậy cậu nên làm điều đó một cách đúng đắn.”

    “Vâng.”

 

    Anh ta lặng lẽ gật đầu và nhìn Claude, người đang nói chuyện với Sarah về điều gì đó. Anh ta nhỏ bé, mềm mại và mỏng manh như thể sắp tan vỡ.

    Tôi phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể kết thúc ngay lập tức sự sống của thứ mỏng manh đó?

    Một sức mạnh rất nhỏ, nhỏ và đơn giản có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của đứa trẻ đó. Anh ta thật là một sinh vật yếu đuối. Đến mức mà anh ta không thể ‘

 

    ‘Anh tachỉ đang cho Sư phụ một khoảng thời gian khó khăn. Anh ta chỉ như vậy thôi. ……. ‘

 

    Oliven biết cách nuốt lời vào trong, may mà anh ta đứng dậy, có lẽ không để ý.

 

    “Vậy thì hãy nói chuyện và tôi sẽ quay lại sau.”

 

    Nói rồi, Sarah đi về phía cửa. Rồi cô ấn vào vai trái của Oliven và thì thầm vào tai anh ta.

 

    “Đừng trừng mắt với Claude-nim.”

    “......!”

 

    Oliven nhìn chằm chằm vào sư phụ của mình một lúc rất lâu khi cô đi ngang qua anh ta và bước ra khỏi phòng. Lần đầu tiên, anh ta cảm thấy sợ sư phụ của mình, người có thể nhận ra cái nhìn thoáng qua của anh ta trong giây lát.

 

    “Người đó là ai?”

    “......”

 

    Anh ta làm một tư thế quanh co, nhìn Claude bằng đôi mắt lạnh lùng, nhếch mép cười nói.

 

    

 

    Nếu anh ta vươn tay và dùng sức mạnh của mình bất cứ lúc nào, anh ta sẽ là đứa bé duy nhất đối với chủ nhân của mình. Trong khi suy nghĩ một cách vô ích như vậy, Oliven đã đấu tranh quyết liệt với mong muốn đưa suy nghĩ đó thành hành động. Giống như trái tim của Oliven, ma lực ô liu âm u lắc lư rồi biến mất trong tay anh, lắc lư rồi biến mất.

 

    “......”

 

    Claude có chút sợ hãi bầu không khí tỏa ra từ Oliven, nhưng hắn cứng rắn ngẩng đầu lên. Sau đó anh nhớ lại những gì Sarah vừa yêu cầu anh nói trước khi cô rời đi.

 

    ‘Đừng bao giờ nản lòng, Claude-nim. Tôi đã luôn nói gì? ‘

    ‘Tôi có Cha và Bảo mẫu đằng sau tôi.’

    ‘Lại?’

    ‘Cha tôi rất khỏe và bảo mẫu của tôi cũng mạnh mẽ. Vì vậy, tôi có thể vượt qua mọi thứ. ‘

    ‘Tốt.’

 

    Người trước mặt anh ta rốt cuộc là đồ đệ của bảo mẫu anh ta và còn yếu hơn cô. Vì vậy, anh ta không cần phải sợ hãi. Claude quyết định trở thành một người rất tự tin.

 

    “Đúng vậy. Tôi là con của bảo mẫu. Tôi không chỉ là một đứa bé bình thường, tôi là một đứa bé rất dễ thương và đáng yêu.”

    “Gì?”

 

    Oliven hỏi lại như thể anh đã nghe nhầm. Rồi Claude đáp lại một lần nữa.

 

    “Tôi là đứa bé dễ thương và đáng yêu của bảo mẫu. Anh là đệ tử phiền phức của cô ấy..”



    “Tôi là một đệ tử phiền phức sao.” Chủ nhân của tôi rất yêu tôi!”

    “Nhưng đó là những gì bảo mẫu đã nói. Bác là một cơn đau ở mông.”

    “Có thật không?”

 

    Claude cảm thấy chiến thắng khi nhìn thấy khuôn mặt sững sờ của Oliven.

    Tôi đã thắng.

    Giọng nói của Sarah hiện lên trong tâm trí, nói: Quả nhiên, không biết xấu hổ là tốt nhất.

 

    ‘Tôi nghe từ bảo mẫu rằng không có gì xấu. Quả nhiên, bảo mẫu chỉ nói những điều đúng đắn. ‘

 

    Đứa trẻ một lần nữa khắc sâu chân lý cuộc sống mà nó đã học được từ Sarah trong tâm trí.

 

    “Chú, chú đến đây để xin lỗi, thật xin lỗi. Cháu sẽ tha thứ cho chú vì cháu tốt bụng.”

    “…… Tiểu tử thúi đó thật là!”

 

    Oliven đã phát điên lên vì sự táo tợn của Claude.

    Đúng là một đứa trẻ trơ tráo!

    Anh ta quyết tâm tiết lộ bộ mặt thật của thằng nhóc khi Sarah trở về, nhưng Sarah, người quay lại sau đó, đã nghe thấy mọi tình tiết và khen ngợi Claude rất nhiều. Và,

 

    “Tôi yêu cầu cậu xin lỗi Claude-nim. Cậu đã đánh nhau với Claude-nim sao? Tôi thực sự thất vọng.”

 

    Oliven bị mắng.

 

  • * *

 

    Lần này anh ta đến làm theo chỉ dẫn của sư phụ để xin lỗi Ethan Ambrosia. Oliven trong lòng thở dài, cảm thấy hôm nay một ngày quá dài.

 

    “...... Vậy em có chấp nhận không?”

 

    Oliven ngồi vào bàn làm việc, nhìn Ethan chăm chú vào đống giấy tờ và từ từ lật hết trang này đến trang khác. Từ nãy đến giờ anh chỉ im lặng lắng nghe Oliven mà chưa đưa ra câu trả lời xác đáng.

 

    “Nếu ngài chấp nhận lời xin lỗi của tôi, tôi muốn đi ra ngoài, và nếu bạn không chấp nhận nó, tôi muốn bạn nói cho tôi biết nhanh chóng.”

    “Xin lỗi. Cậu đang nói rằng cậu muốn xin lỗi bây giờ?”

 

    Trước hành động mở miệng mà không thèm giao tiếp bằng mắt của Ethan, Oliven nắm chặt tay trong giây lát rồi thả chúng ra.

 

    “Vâng’

 

    Anh ta đang giữ một nụ cười gượng gạo để bù đắp lỗi lầm mà anh đã gây ra trước đó. Bây giờ nó có cảm giác như co rút ở khóe miệng.

 

    “Có chấp nhận hay không là tùy thuộc vào tôi, nhưng có vẻ như cậu đã quyết định câu trả lời của riêng tôi rồi.”

    “...... Có thể nghĩ như vậy.”

 

    Sau khi nghe những lời của Oliven, Ethan cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và nhìn anh ta.

 

    “Nhưng tôi phải làm sao đây? Tôi không có ý định chấp nhận một lời xin lỗi.”

    “......!”

    “Chỉ khi đó, Sarah mới thất vọng về cậu và tống cổ cậu ra khỏi đây.”

 

    Trước những lời tiếp theo của Ethan, khuôn mặt tươi cười của Oliven sụp đổ thảm hại.



Bạn đang đọc:Tôi là bảo mẫu của nhân vật phản diệnChương 89
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.