Bạn đang đọc:Tôi là bảo mẫu của nhân vật phản diệnChương 81

 

    “Khi tôi ở đây, tôi nghĩ đến mẹ tôi, người đã thủ thỉ với tôi rằng hãy có những giấc mơ đẹp, chứ không phải người mẹ đã nguyền rủa tôi trong giấc mơ của tôi.”

    “......”

    “Vì vậy, tôi đã quên mẹ của tôi trong giấc mơ của tôi ở đây.”

 

    Đôi mắt Sarah từ từ chớp khi nghe Ethan kể chuyện. Rồi những giọt nước mắt chực trào tuôn rơi trên má.

 

    “Tại sao, tại sao cô lại khóc?”

 

    Chính Ethan đã hoảng sợ khi Sarah khóc. Anh nâng nửa thân trên của mình lên tường và lấy ngón tay lau đi những giọt nước mắt chảy trên má Sarah.

 

    “Bởi vì công tước-nim, măc dù ngài không khóc nhưng khuôn mặt của ngài trông giống như ngài sắp khóc ……, đó là lý do tại sao tôi đang khóc.”

    “Tôi làm sao?”

 

Ethan nhíu trán và sờ soạng trên mặt. Rồi anh nhận ra khóe mắt mình ươn ướt.

 

    “Ah.”

    “Ý của ngài là ‘A’ ...... Ngài cứ khóc đi!”

 

    Anh đã quên cách khóc rồi sao? Khóe mắt đỏ hoe của anh đang rưng rưng lên một cách buồn bã dưới ánh sáng của những quả cầu mà Sarah đã dùng ma lực của mình đúc ra. Sarah có thể cảm thấy trái tim mình rung lên một cách kỳ lạ khi cô nhìn vào khuôn mặt của anh.

 

    “Tại sao lại làm ra vẻ mặt như vậy? Thật khiến người ta cảm thấy kỳ quái......”

    “Có gì kỳ lạ sao?”

    “Tôi muốn ôm cô một cái. Cô có muốn ôm tôi không?”

 

    Sarah làm vẻ mặt như sắp khóc và mở rộng vòng tay với Ethan. Ethan mở to mắt trong giây lát, rồi mỉm cười và ngả đầu vào vòng tay của Sarah.



    “......!”

 

    Sarah, người không biết rằng Ethan sẽ thực sự ôm cô, cứng người trong tư thế tương tự với cánh tay dang rộng. Anh gục đầu vào vai Sarah thì thầm, mỉm cười nhẹ nhàng.

 

    “Không phải ngài nói sẽ ôm tôi sao? Vậy thì càng phải dồn sức đi.”

 

    Sarah ôm Ethan trong một tư thế không tự nhiên và vỗ nhẹ vào lưng anh với một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai anh. Sau đó cơ thể anh thả lỏng nhẹ nhàng, thêm một trọng lượng vừa phải lên vai cô.

 

    “......”

 

    Không lâu sau đó, cô bắt đầu nghe thấy tiếng thở đều đều của Ethan. Anh ngủ thiếp đi. Sarah có thể nhấc bổng anh lên một cách thần kỳ và đưa anh vào phòng ngủ, nhưng cô đã không làm vậy.

 

    ‘Tôi làm gì?’

 

    Tim cô đập như điên.

 

  • * *

 

    “Haam.”



    Sáng sớm, Sarah dụi mắt với vẻ mặt mệt mỏi đi xuống căn phòng bí mật của biệt thự Ambrosia cùng với Veron.

 

    “Cô có mệt không?”

    “À không, tôi không sao. Hôm qua tôi không ngủ được một chút.”

    “Tôi sẽ bảo Ronda dùng một loại thuốc tốt để phục hồi mệt mỏi.”

    “Cảm ơn.”

 

    Khóe mắt của Veron, người nhìn Sarah đang từ từ chớp mắt và bước đi, nhuốm màu lo lắng. Sarah hồi phục sức khỏe nhanh chóng sau khi cô gục ngã trong Cung điện Hoàng gia, nhưng những người trong gia đình Công tước Ambrosia vẫn còn nhớ rất rõ về cô, người đã đến trong vòng tay của Ethan mà không có bất kỳ sức mạnh nào. Ngay cả Sarah cũng nhận thức được những lo lắng của những người trong gia đình công tước.

 

    “Tôi thực sự không sao, vì vậy đừng lo lắng. Tôi sẽ đi một mình từ đây.”

    “Các kỵ sĩ không thể ở xung quanh sao?”

    “Tất nhiên. Họ là đệ tử của tôi. Họ không thể làm tổn thương tôi, và ngay cả khi họ làm vậy, tôi sẽ thắng.”

    “...... Được.”

 

    Veron có vẻ hơi khó chịu trước câu trả lời đầy tự tin của Sarah, nhưng sau đó gật đầu và lùi lại. Sarah thì thầm với khuôn mặt tươi cười khi nhìn lại Veron.

 

    “...... Đã lâu rồi tôi không được đối xử như thế này.”

 

    Những người duy nhất đối xử với cô, một pháp sư vĩ đại, như một bông hoa trong nhà kính là người của gia đình Công tước Ambrosia, ngoại trừ các đệ tử của cô. Hoàng đế cũng nhìn thấy cô nôn ra máu, ngã quỵ, nhưng không phải tùy tiện thương lượng sao? Không giống như những người ở Ambrosia, những người run rẩy như thể Sarah sẽ chết ngay lập tức, ông có thái độ không thể nghi ngờ đó vì ông tin rằng cô sẽ ổn. Đó là bình thường.

 

    “Nó không tệ.”

 

    Mặc dù sự bảo vệ của họ là quá mức, nhưng nó không phải là xấu. Với một nụ cười nhỏ, Sarah mở cửa căn phòng bí mật nơi các đệ tử của cô đang ngủ.

 

    “Chào, đồ đệ đáng yêu của tôi.”



    Sarah nhìn các đệ tử đang ngủ say trên giường với nét mặt ôn hòa. Benjamin, Oliven, Belluna. Trong mắt cô, họ là những người đáng quý, những người đã hình thành một mối quan hệ do hoàn cảnh riêng của họ. Những đệ tử như vậy bắt đầu ám ảnh cô vào một lúc nào đó, và cô biết ngày này sẽ đến khi cô nhận ra điều đó.

 

    ‘Không có đệ tử nào ở bên sư phụ cả đời. Một ngày nào đó, họ sẽ phải học cách tự làm mọi thứ. ‘

 

    Như thể anh ta lo lắng về sự chia ly, Oliven đã lên cơn co giật khi không thể nhìn thấy cô. Benjamin bằng cách nào đó đã đi theo cô bất cứ nơi nào cô đi. Và cả Belluna, người đã lặng lẽ hợp tác mà không ngăn cản họ cho đến khi họ giữ được Sarah. Cả ba người đều giống nhau.

 

    “Tôi dạy sai mấy đệ tử của tôi rội ủy.”

 

    Sarah, nhớ lại vụ tai nạn mà tất cả những điều to lớn đã xảy ra, một lần nữa vùi mặt vào lòng bàn tay, quẫn trí.

 

    “Fuu.”

 

    Cô hít thở sâu một lúc rồi thở ra. Bây giờ đã đến lúc phải đánh thức họ và mắng mỏ họ. Dòng ma thuật màu xanh từ đầu ngón tay của Sarah từ từ bắt đầu quấn lấy cơ thể của các đệ tử. Cô đợi một lúc cho ma lực ngấm vào từng người rồi búng ngón tay.

 

    “Heok!”

 

    Oliven là người đứng dậy đầu tiên, thở hồng hộc. Và sau đó, Benjamin và Belluna cuối cùng cũng mở mắt.

 

    “Dậy hết chưa?”

 

    Khuôn mặt của Belluna và Oliven đanh lại vì căng thẳng khi người lạ khoanh tay nhìn xuống họ. Benjamin, người duy nhất nhìn thấy khuôn mặt của cô, đưa ánh mắt vô hồn lên và nhìn Sarah. Sau đó, anh ấy đưa tay tới Sarah bằng một bàn tay rất chậm rãi và cẩn thận. Bàn tay không rời của anh ấy lang thang trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo cô.

 

    “......Sư là.”

 

    Khi Benjamin nói với giọng run rẩy, mắt Oliven và Belluna mở to.

 

    “Là sư phụ sao?”

 

    Oliven nhìn Benjamin và Sarah với vẻ hoài nghi. Người phụ nữ có vẻ ngoài nhỏ bé, mỏng manh đó chính là sư phụ của anh ta. Oliven cứng người như thể bị sốc khi thấy cô không quen. Belluna cũng vậy. Cô ấy đã nghĩ rằng cô ấy chắc chắn có thể nhận ra sư phụ của mình, nhưng cô ấy không thể tin rằng tình hình hiện tại mà cô ấy không thể nhận ra cô ngay cả khi cô đang ở trước mặt cô ấy.

 

    “Ha.”

 

    Sarah thở ra một hơi ngắn, nhìn các đệ tử đang do dự, và một lần nữa đánh thức ma lực của mình. Khi lượng ma thuật màu xanh bốc lên từ cô, Belluna và Oliven nhận ra rằng Sarah chính là sư phụ của họ. Bởi vì đó là ma thuật của sư phụ của họ. Với một cái búng tay của Sarah, cô mặc một chiếc áo choàng dài và một tấm vải che mặt, giống như cô đã ở trong tòa tháp ma thuật.

 

    “...... Sư phụ đến rồi.”

 

    Oliven lẩm bẩm với giọng như thể bị thứ gì đó ám vào. Sarah lấy cây trượng dài mà cô luôn mang theo khi ở trong tháp ma thuật, và chính cây gậy đó đã đập vào đầu Oliven, người đang ngủ khi cô dạy phép thuật, không biết bao nhiêu lần.

 

    “Sư phụ !!”

 

    Cuối cùng khi nhìn thấy người sư phụ mà mình biết, Oliven đã lao đến với cô trong nước mắt. Sarah quay lại và nhẹ nhàng né tránh Oliven, và anh ta ngã với cái mũi của mình bị xô xuống sàn.

 

    “Hic ......, thật là sư phụ rồi.”

 

    Oliven cứ thế ngồi xuống sàn và lấy hai tay che miệng, cảm thấy xúc động. Belluna hỏi Sarah bằng một giọng gấp gáp như thể việc Oliven có ngã hay không không phải việc của cô ấy.

 

    “Của người, thân thể của người khôi phục sao?”

 

    Cô ấy nghe nói rằng sư phụ của họ đã chặn viên đá ma thuật mà Oliven đã kết hợp khi nó bị vỡ. Khi nghe tin, Belluna ngoan ngoãn để mình bị bắt bởi các hiệp sĩ đến từ Ambrosia. Chỉ sau đó, cô ấy mới có thể xác nhận tình trạng của sư phụ họ. Nhưng nhìn thấy Oliven và Benjamin trên đường chạy trốn, cô ấy đã thương lượng với Công tước Ambrosia, người sẽ trục xuất họ mà không do dự. Cô ấy nói rằng cô ấy, bao gồm cả hai người đó, sẽ tự giam mình trong ‘Đầm lầy của giấc ngủ vĩnh cửu’ và chờ đợi sự xử lý của sư phụ. Ethan Ambrosia đồng ý đàm phán, và vì vậy họ chìm vào giấc ngủ sâu mà không kiểm tra chính xác tình trạng của sư phụ.

 

    “......”

 

    Sarah chỉ thở dài khi thấy các đệ tử đối xử với mình như trước. Sư phụ của họ là Đại trưởng lão của tòa tháp ma thuật, người đã che mặt và giấu giọng nói của mình. Không phải Sarah Millen. Vì vậy, những đứa trẻ này không nên ở đây. Sarah đã sử dụng ma thuật của mình để tạo ra các chữ cái trong không khí. Đó là cách cô giao tiếp khi ở trong tháp ma thuật.

 

    ―Đồ đệ yêu quý của tôi.

    “Vâng, Sư phụ.”

    “Sư phụ!”

    “......”

 

    Dáng vẻ quen thuộc khiến bọn họ tưởng rằng cuối cùng đã tìm được sư phụ, sắc mặt các đệ tử rạng rỡ hẳn lên. Nhưng khuôn mặt của họ đã chết trong những lời tiếp theo.

 

    -Tất cả phải ra khỏi đây.




Bạn đang đọc:Tôi là bảo mẫu của nhân vật phản diệnChương 81
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.