Bạn đang đọc:Tôi là bảo mẫu của nhân vật phản diệnChương 32

    “Tôi sao?”

    “Đúng …… Không phải thật không tốt với cô sao?”

    “......”

 

    Vẻ mặt của May đanh lại khi cô ấy là người duy nhất trong biệt thự của Ambrosia biết rằng Sarah đang nôn ra máu. Sarah thở dài thườn thượt và cắn chặt môi. Một lúc trước, cô nhớ lại khoảnh khắc Park Hyeyeon mở mắt trong một giấc mơ tưởng như không phải là mơ.

    Cô đã sống cuộc sống của hai người như một linh hồn đơn lẻ cho đến nay, nhưng đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm điều đó. Cô không thức dậy trong một cơ thể khác mà thay vào đó là tận mắt nhìn thấy cơ thể đang say ngủ của cô. Ngay cả khi cô vượt qua chiều không gian, quy tắc chỉ một ngày trôi qua ở chiều không gian khác đã bị phá vỡ ngày hôm nay.

 

    “...... Hẳn là như vậy. Tôi đoán mình sẽ phải chú ý nhiều hơn.”

 

    Khuôn mặt của Claude trở nên rất đẫm nước mắt trước những lời của Sarah.

    

    “Đừng để bị ốm, bảo mẫu. Tôi sẽ ghét cô nếu cô ốm.”

    “Ôi trời?”

 

    Sarah cười nhẹ, xoa đầu Claude. Cô quyết định từ từ suy nghĩ về vấn đề phức tạp sau và trấn an đứa nhỏ quý giá này trước.

 

    “Tôi không muốn bị Claude-nim ghét bỏ, vì vậy tôi sẽ không bị ốm. Đừng lo lắng.”

 

    Sarah vỗ nhẹ vào cổ mình. Theo chỉ dẫn của Công tước Ambrosia, vết thương của Đệ nhất hoàng tử vẫn chưa lành hẳn. Sarah truyền phép thuật của mình vào vết thương nơi có vảy nhỏ. Vết sẹo trên cổ Sarah biến mất với một âm thanh nhỏ và rõ ràng. Claude, người đang nhìn nó một cách hờ hững, hít một hơi dài như thể bây giờ đã nhẹ nhõm hơn.

 

    “Bây giờ, không có đau ở bất cứ nơi nào, phải không?”

 

    Sarah vừa nói vừa vén mái tóc bồng bềnh ra sau tai, để lộ phần gáy. Khi cậu tận mắt kiểm tra phần gáy trắng trẻo và thanh tú của cô có sạch sẽ không có vết sẹo hay không, một nụ cười yếu ớt cuối cùng cũng trở lại trên môi Claude ngay lúc đó.



    “Tôi không thể tin được người đầu tiên tôi nhìn thấy khi tôi mở mắt ra là Claude-nim!”

 

    Sarah bấu tay vào nách Claude, người đang tựa như đang treo cổ cậu bên giường, và nhấc bổng cậu lên. Rồi cô ôm cậu vào lòng và vuốt má mình lên mái tóc mềm mại của Claude.

 

    “Quả nhiên, Claude-nim là người duy nhất lo lắng cho tôi.”

    “Aish, bỏ tôi xuống!”

 

    Mặt Claude đỏ bừng như thể sắp nổ tung. Cậu cố gắng đẩy Sarah ra bằng cánh tay đang vùng vẫy nhưng cậu chỉ làm cử chỉ chứ không hề có chút sức lực nào. Claude đang vui vẻ nhưng giả vờ như không thích, rất dễ thương nên Sarah càng xoa má câụ mạnh hơn.

 

    “Ôm tôi như thế này. Tôi là bệnh nhân.”

    “...... Chỉ một chút thôi!”

    “Tôi sẽ không tham lam.”

 

    Claude giả vờ nhượng bộ và ôm chặt Sarah. Khi cậu nghe thấy tiếng tim của Sarah đập với một âm thanh đập dễ chịu, nét mặt của đứa trẻ giãn ra. May, người đang xem cảnh đó, nói với một hơi thở nhẹ nhõm.

 

    “Quản gia-nim và người hầu trưởng-nim ​​sẽ sớm đưa công tước-nim đến đây, vì vậy tôi sẽ đi ngay. Nếu người hầu trưởng-nim ​​biết tôi ở đây, cô ấy có thể gửi tôi trở lại gia đình Nam tước.”

    “......”

 

    Khi May chuẩn bị từ biệt và rời đi, đôi mắt của Claude, có vẻ tiếc nuối, dõi theo. Claude hơi cô đơn trong khi May không có ở đó vì hình phạt của cô ấy, và Sarah không thể thức dậy. Cha cậu luôn bận rộn, và quản gia và người giúp việc cũng bận rộn. Những người hầu của gia đình, cố ý và vô tình, nhìn Claude và nhẹ nhàng tránh cậu. Đó là lý do tại sao cậu rất vui khi gặp lại May sau một thời gian dài. May tiếp cận Claude nhiều nhất có thể mà không sợ hãi.

 

    “Ở lại đây. Tôi sẽ nói với hầu gái trưởng.”

    “......!”

 

    Như thể biết rõ tấm lòng của Claude, Sarah nắm lấy May và đôi mắt của đứa trẻ mở to trong giây lát. Sarah xoa đầu Claude với trái tim chua xót. Cô cảm thấy tội nghiệp cho đứa trẻ này, người được sinh ra với dòng máu cao quý, rằng tất cả những gì nó muốn chỉ là một sự cảm thông nhỏ nhoi.



    “Nữ bá tước Millen!”

 

    Ngay sau đó, cánh cửa bật mở và Ethan lao vào. Mái tóc vàng bạch kim bù xù của anh giống như lần đầu tiên hai người chính thức gặp nhau.

 

    “Tôi kêu ngài gọi tên của tôi, nhưng  ngài quên rồi sao?”

 

    Khi Sarah nói đùa bằng giọng nói ngọng nghịu của mình, khuôn mặt cứng đờ của Ethan cuối cùng cũng dịu đi. Ethan nhanh chóng tiến đến chiếc giường nơi Sarah đang nằm, kiểm tra nước da của cô một cách tỉ mỉ. Sarah trở nên hơi căng thẳng trước cái nhìn kiên trì của anh, và cơ thể cô hơi cứng lại. Sau đó Claude ngọ nguậy trong vòng tay cô và ôm cô chặt hơn. Anh dường như nghĩ rằng cơ thể cô đang căng cứng vì cơn đau.

 

    ‘Ah ah……’

 

    Cô bối rối không biết là do ánh mắt của Ethan khiến tai cô đỏ bừng, hay vì Claude đáng yêu trong vòng tay cô. Nhìn thấy đôi má ửng hồng của Sarah, Ethan thở dài thườn thượt như được trấn an. Sau đó anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, giao tiếp bằng mắt với cô và nói.

 

    “Tôi đã lo lắng, Sarah.”

 

    Thình thịch, cô cảm thấy một cú sốc tinh tế trong tim. Sarah cảm thấy tim mình đập thình thịch trong giây lát và đưa tay lên ngực.

    Tên, tại sao tôi lại yêu cầu anh gọi tên mình? 

    Nghe những lời đó bằng một giọng nói nặng nề, trầm thấp cùng với khuôn mặt đó, không hiểu sao, cảm giác tim cô như đang đập khá chặt. Thêm vào đó,

 

    “Tôi cũng lo lắng, bảo mẫu.”

 

    Ngay cả Claude dễ thương, giống hệt người đàn ông đó, cũng thò đầu ra khỏi vòng tay của Sarah và thu hút cô. Cô không thể kéo bản thân lại với nhau chút nào.



    “Tôi nghe nói tôi không thể thức dậy trong ba ngày. Chuyện gì đã xảy ra? Gia đình Bá tước Millen không liên lạc với tôi sao?”

    “......? Côkhông nhớ sao?”

    “Gì?”

    “Chính xác là, cô không thể thức dậy trong năm ngày. Bởi vì cô đã thức dậy một lần giữa chừng.”

    “......Ý ngài là gì-?”

    “Cô đã ngủ trong hai ngày, và sau đó cô thức dậy một lúc và lại chìm vào giấc ngủ sau khi nói với gia đình Bá tước Millen đừng liên lạc với cô.”

 

    Cơ thể Sarah cứng đờ trước những lời nói của Ethan. Cô không thể nhớ mình đã thức dậy trong một thời gian.

 

    “Sau đó, cô không thể tỉnh lại trong ba ngày nữa.”

    “......”

 

    Tâm trí của Sarah trở nên phức tạp. Khi tỉnh dậy trong cơ thể của Park Hyeyeon hoặc trong cơ thể của Sarah Millen, thường có những trường hợp cơ thể kia mở mắt. Nhưng lần nào cũng vậy, giống như một con búp bê không có linh hồn, cô chưa bao giờ ‘nói chuyện’ dù đã mở mắt.

 

    ‘Cái quái gì đang diễn ra vậy?’

 

    Rằng cô không biết giới hạn của sức mạnh mà cô có. Và cô không biết mình có thể làm gì với sức mạnh đó. Kể từ thời điểm cuộc sống của Dieline rơi vào tình trạng hỗn loạn, cô hoàn toàn cảm nhận được sự kinh hoàng mà nó mang lại. Giống như Ethan Ambrosia đến từ tương lai và Claude từ Bông hoa của bóng tối, người đã chìm sâu vào bóng tối vô tận mà không biết sức mạnh của Ambrosia có thể làm được gì.

 

    “Cô nói rằng cô ổn vì cô đang ở trong tình trạng rất tốt, nhưng cô không thể thức dậy sau đó, vì vậy tôi sẽ đợi một lúc nữa và liên lạc với gia đình Bá tước Millen.”

    “Không, không. Không sao đâu. Tuy nhiên trí nhớ của tôi ……”

 

    Sarah đặt tay lên đầu, cảm giác đau như sắp vỡ ra. Rồi bàn tay to lớn của Ethan nhẹ nhàng đặt lên trán Sarah. 

 

    “Ngay từ đầu cô đã như thế này sao? Nếu có một bác sĩ chăm sóc cô ở gia đình Bá tước Millen, vui lòng gọi cho người đó. Tôi cũng sẽ liên lạc với nhà chùa.”

    “......”

 

    Sarah không thể giấu được ánh mắt lo lắng của mình và giao tiếp bằng mắt với Ethan, người đang nhìn cô chằm chằm. Khi cô im lặng nhìn anh, mắt Ethan khẽ co giật, và một luồng nhiệt phảng phất trong lòng bàn tay anh. Một người đàn ông cứng cáp, vững chãi như lâu đài đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng như một đứa trẻ bị lạc. Có cảm giác như đôi mắt của người đàn ông điêu khắc đó đang nhìn sâu vào thứ gì đó hơn là cái đầu đau nhức của cô.

 

    “Vương tiên sinh đã xảy ra chuyện gì?”

 

    Sarah vừa đổi chủ đề. Cô đã ngang nhiên cố gắng tránh bình luận về tình trạng cơ thể của mình. Vì vậy, lông mày của Ethan nhăn lại là điều đương nhiên.

 

    “Sarah.”

 

    Một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị phát ra. Anh dường như không muốn chuyển nó nếu sức khỏe của cô có vấn đề gì. Sarah thở dài thườn thượt như thể cuối cùng cô đã bỏ cuộc.

 

“Tôi xin lỗi. Để Công tước-nim tin tưởng và giao Claude-nim cho tôi trong tương lai, tôi cần phải khỏe mạnh.”

 

    “Vậy tôi sẽ gọi bác sĩ.”

    “Được.”

 

    Sarah lặng lẽ gật đầu. Vào lúc đó, khuôn mặt cứng cỏi của Ethan liền buông lỏng ra. Bàn tay của Ethan trên trán cô cũng đi xuống. Khi cảm giác ấm áp biến mất, một làn hơi lạnh tràn vào nơi bàn tay anh đã đặt trước đó.

 

    “Tôi có chuyện cần nói với Sarah, vì vậy tất cả hãy ra ngoài.”



    Theo lệnh của Ethan, tất cả những người hầu, bao gồm cả quản gia và hầu gái, đều rời khỏi phòng ngay lập tức. Claude nhìn Ethan với ánh mắt lo lắng không biết cậu cũng phải rời đi. Đứa trẻ siết chặt vòng tay khi ôm Sarah.

 

    “Claude, con cũng vậy ... ...”

    “Không sao đâu. Vậy ngài cứ nói đi.”

 

    Sarah vừa nói vừa ôm lấy Claude, người không muốn tách khỏi cô. Ethan nhìn hai người một cách luân phiên và ngay sau đó lắc đầu thở dài. Sau đó anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường và hỏi với giọng thận trọng.

 

    “Điều này đã xảy ra ... ... bởi vì sức mạnh này?”

 

    Nếu Sarah nói đó là vì sức mạnh của Ambrosia, có vẻ như cô sẽ bị đuổi ngay lập tức.



Bạn đang đọc:Tôi là bảo mẫu của nhân vật phản diệnChương 32
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.