Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 53

Tôi nhìn lên đồng hồ. Chiếc đồng hồ này là món đồ tôi mang đến đây và là một trong số ít những món đồ thuộc sở hữu của 'Iana' . 

Tôi tự hỏi tại sao một người xuất thân quý tộc, như cô ấy, lại sử dụng một thứ cũ kĩ như vậy, nhưng nó khá hữu ích vì tôi có thể theo dõi thời gian.

Mặt sau của nó hình như được khắc gì đó, nhưng rất khó nhận ra. Tôi đoán cô ấy trân trọng chiếc đồng hồ này bởi vì đó là món quà  của 'anh trai' .

Lý do tôi mang đồng hồ đến đây là vì tôi đã định thời gian khi nào sẽ rời khỏi phòng giam của Ricdorian. Có một giờ giấc xác định của lính canh. Khoảng 4 giờ sáng lúc bình minh, ngay trước khi mặt trời mọc. Nói cách khác, đã đến lúc tôi phải ra khỏi đây.

Tôi bỏ đồng hồ vào túi và nhìn Ricdorian.

"Nhưng, tất nhiên, tôi phải đi trước bình minh."

Nghĩ lại, tôi đã chăm sóc anh ấy rất chu đáo thời gian qua, và do đó, tôi không có thời gian để thư giãn và giải trí của riêng mình.

“Tôi vẫn còn một chút thời gian nữa.

"Sao?"

"Anh đang vui vì tôi không đi, hay chỉ có tôi là người nghĩ như vậy?"

Tôi nói và liếc nhìn anh. Đôi mắt xanh biển ấy cụp xuống như một vận động viên lướt ván đang cưỡi trên những con sóng của biển xanh. 

Ngay sau đó, Ricdorian gật đầu và ngọ nguậy ngón tay, nghĩ rằng tôi không thể nhìn thấy nó. 

Trước khi tôi kịp nhận ra, tay Ricdorian đã hơi nắm lấy mép váy của tôi. Tôi quay đầu lại và giả vờ như không nhìn thấy điều đó.

Người đàn ông này đang làm gì vậy?

Tôi hơi lo lắng khi buông tay anh ấy, nhưng tôi quyết định để nó ở đó và ngả người về phía sau một chút.

"Vì chúng ta vẫn còn thời gian, hãy nói chuyện một chú."

“Về cái gì cơ?"

“Hmm, tôi vẫn chưa nghĩ ra chủ đề gì.”

Tay tôi vô thức đưa về phía anh ấy. 

Anh giật mình.

Ngay sau đó, tôi chạm vào đầu anh ấy. 

Tóc của Ricdorian bồng bềnh như kẹo bông. Tôi chạm vào anh ấy mà không cần suy nghĩ, và cũng không muốn rời ra.

<Những chú cún con thích được chạm vào và vuốt ve! Tôi đã từng nuôi một con, vì vậy tôi biết rất rõ về nó.>

"Thật ngoan."

Tôi nghĩ có lẽ sẽ rất khó để đối phó với anh ấy lúc này vì anh rất tỉnh táo. Tôi đã nghĩ rằng mình có thể gặp rắc rối khi động chạm kiểu này, nhưng vì lý do nào đó, Ricdorian vẫn đứng yên. 

Ricdorian thấp người xuống, nhưng chỉ có vậy. Không có phản ứng thêm.

Tôi bỏ tay ra khỏi đầu anh ấy khi bầu không khí giữa chúng tôi dần có vấn đề. Và một thoáng tiếc nuối lướt qua đôi mắt màu xanh của anh.

“Vậy thì tôi sẽ kể cho anh nghe những gì tôi đã nói lúc nãy. Tôi cũng xin lỗi vì đã nói với anh rằng anh có thể gặp rắc rối vì tôi ”.

Tôi đến đây vì tôi lo lắng cho anh ấy. Bởi vì mọi thứ đều là lỗi của tôi.

"Ý cô là gì?"

"Anh có nhớ chiếc dây buộc tóc mà tôi đã đưa cho anh không?"

“Chắc hẳn đã có người đến đây vì chiếc dây buộc tóc đó. Các cai ngục chắc hẳn đã cho rằng có kẻ đột nhập. ”

Hắn có thể trông giống như một người thiếu nhạy cảm, nhưng anh ta không nói. Đó là điều đúng đắn mà anh ta đã làm. Bởi vì nếu anh ta kể chuyện tôi đi vào phòng giam của Ricdorian, thì chẳng khác nào đang tự đặt mình vào rắc rối vì anh ta đã nhận hối lộ từ tôi.

"Dù sao thì,đó cũng là lỗi của tôi, thực sự xin lỗi." Ricdorian nhẹ nhàng lắc đầu. 

"…đó không phải lỗi của cô.”

“Những gì cô đã đem đến cho tôi, tôi càng ... sợ hơn vì sự trống trải của nơi này. Và chiếc dây buộc tóc đối với tôi, tôi thích nó ”.

"Ý anh là gì?"

“Cô có thể nghĩ về nó như là…” Anh ấy nói và sau đó dừng lại một lúc.

"Nếu tôi có những thứ đó, tôi sẽ không cần phải nhìn vào bức tường trống trải này." Anh ấy nói thêm.

Tôi không biết rằng một chiếc dây buộc tóc đơn thuần lại có ý nghĩa rất lớn đối với anh ấy. tôi cảm thấy xúc động với cách anh ấy coi trọng nó. 

Đối với người đàn ông này, nếu không có sự xuất hiện của tôi, sẽ chẳng có ngày nào mang tên đặc biệt. Nói cách khác, tôi là một cốc nước nhỏ bé xuất hiện trước một người đang trong cơn khát. 

Hơn nữa, để cuộc sống của người đàn ông này trở nên hạnh phúc, anh ta phải hóa giải lời nguyền, và sẽ mất khá nhiều thời gian. Và tôi không phải là người có thể giải quyết nó. 

“Mà này, hôm nay anh vẫn như mọi hôm nhỉ? Đó không phải là một kỷ lục mới sao? ”

Tôi bật cười khi nhớ rằng hôm nay anh ấy không phát bệnh. Ricdorian nhìn tôi, đôi môi hơi lắp bắp, nhưng ngay sau đó anh ấy nhìn xuống. 

“Đó là… tôi không biết. Nó chỉ…"

"Chỉ là sao?"

Môi anh hầu như không mấp máy, và vành tai đỏ bừng trông như một bông hoa đỏ. 

“Tôi… tôi muốn cô nhớ đến tôi nhiều hơn một chút… với cái nhìn như thế  này…” 

 

 


 

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 53
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.