Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 5

Có một vài chú thích hay ho trong chương này. Hãy tận hưởng nhé!

Chương 5: Tôi vì anh mà trở thành Jean Valjean (2)

“Gâu.Gâu gâu! Gâu! ”

“… Chào.”

“Grrrr. Grrrr. ”

Thay vì lời nói, anh ta gửi lời chào tới tôi bằng tiếng sủa của loài chó. 

"Grrrr!"

Tôi nghiêng đầu.

“Chẳng lẽ điều anh có thể làm chỉ là sủa và gầm gừ như vậy sao?”

Nam chính lắc đầu thay cho câu trả lời.

“Hừ. Anh có thể hiểu lời nói của tôi. Nhưng tại sao lại không trả lời câu nào thế? Hay…. anh không thể nói được? ”

Lần này anh ta gật đầu, nhưng tất nhiên vẫn giữ ánh mắt hung dữ nhìn tôi.

…Tốt thôi. Mặc dù ánh mắt thì có vẻ lườm nguýt chút, anh ta vẫn cư xử khá ngoan ngoãn.

Tôi nhìn sang anh ta, có chút bất ngờ trước ánh nhìn ấy, và sau đó lấy chiếc túi trong áo ra và đưa nó về phía anh ta. Ngay khi tôi mở túi, một mùi thơm bay ra. Ricdorian mở to mắt.

"Anh có thích bánh mì không?"

Anh ta nghiêng đầu tỏ ý lắng nghe.

“Tôi đang nói, tôi sắp biến thành Jean Valjean vì anh đấy.” 1

Tôi lúc lắc chiếc bánh mì mà tôi đã lấy từ nhà bếp, khoan đã, không phải, nói cho đúng hơn là, chiếc bánh mì tôi đã giấu trong túi trong giờ ăn, trước mặt Ricdorian. Đôi mắt xanh ngọc phát sáng của anh ta dõi theo chiếc bánh mì.

Hmm, chúng ta có gì ở đây nào.

Chiếc bánh hướng về bên phải, mắt anh ta sẽ nhìn về bên phải. Và ngược lại… cứ như vậy một lúc.

Oh. Thật dễ thương. Mặc dù tôi không nên trêu chọc anh ta bằng đồ ăn.

"Muốn một ít không?"

"Gâu!"

"Không phải như thế. Nhắc lại theo tôi nào. Có, cho tôi một ít. ”

“Gâu? Gâu gâu? ”

"Hãy cho tôi một ít."

"Gâu gâu gâu!"

“… Chính xác là ai đã dạy anh ta nói tiếng chó thế.”

Thực tế là anh ta có thể hiểu nhưng không thể nói tiếng người có nghĩa là ai đó đã dạy anh ta làm như vậy. Ặc. Chính xác thì tên khốn điên khùng nào chỉ dạy cho tên này nói tiếng chó?

Tôi dừng lại nhìn nam chính, lắc đầu bất lực.

"Được rồi, chờ đã."

Tôi đưa tay về. Đôi mắt xanh nhìn theo chiếc bánh mì trong tay tôi, với ánh nhìn ai oán 'sao cô không đưa nó cho tôi chứ'. Tôi do dự trước cái nhìn tưởng như là của một con thú bị bỏ đói.

… Nếu mà không có cái xích đó, tôi đã bỏ chạy từ lâu.

“Bây giờ nghĩ lại, nếu tôi đưa cái này cho anh, anh sẽ ngấu nghiến nó mà không cần suy nghĩ. Thế nên, hãy chờ một chút. Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi sẽ đưa nó mà, chỉ là tôi sợ anh sẽ bị nghẹn mất thôi! ”

Có lẽ anh ta không nghe thấy tôi nói, vì mỗi giây trôi qua thì ánh mắt nhìn chiếc bánh mì lại thêm phần dữ dằn.

- Lạch cạch.

Tôi kết thúc mọi chuyện bằng việc đưa chiếc bánh mì ra khi tiếng dây xích va vào nhau ngày càng kêu to hơn.

"Ăn nhiều chút."

Ngay khi tôi đưa cho anh ta, anh ta đã ngấu nghiến gần hết.

"Ăn chậm thôi. Nếu không anh sẽ bị đau bụng mất ”.

Anh ta cắn nhẹ vào tay tôi và sau đó ngậm miệng lại. Tay nhột chết mất.

“… Nó có ngon không?”

Vài vụn bánh nhỏ dính trên mép anh ta. Đôi mắt của Ricdorian sáng lên hệt như cách mọi người nhìn lên tôi.

Ah. Tôi đoán điều này có nghĩa là anh ta thích nó. … Và chính xác thì ai là người dạy anh ta hành động như một con chó chứ?

Anh ta tiếp tục liếm tay tôi ý muốn thêm bánh mì, nên tôi đưa thêm một miếng khác.

"Khụ, khụ khụ!"

Tôi đã nói rồi cơ mà. Anh ta đã ăn quá nhanh. Nam chính ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi rồi bấu chặt lấy cổ họng. Không khỏi bối rối, tôi nhanh chóng mở nắp chai nước.

… Anh ta sẽ không cắn tôi bây giờ, phải không?

Có lẽ vì cổ họng khô rát nên Ricdorian chỉ tập trung vào việc uống nước.

- ực ực ực.

Tôi thất thần trong khoảnh khắc anh ta uống nước.

Đợi một chút.

… Từ khi nào người anh ta đỏ ửng như vậy?

Dưới ánh đèn, tôi có thể nhìn thấy đôi tai đỏ ửng, má rồi cả bờ vai đang đỏ lên... của nam chính, thực ra ở cả dưới cổ nữa. Khi tôi đặt tay lên má anh ta để kiểm tra, anh ta chớp mắt và cố đẩy tay tôi ra.

“L, l, làm ơn đi, dừng lại. L, l, làm ơn, bỏ tay ra. ”

Tôi nhếch mép.

"Mới vài phút trước anh còn ăn ngon nghẻ và liếm tay tôi nữa mà."

Trước lời nói của tôi, mặt anh ta đỏ bừng như sắp nổ tung. Tôi không nghĩ khuôn mặt ấy lại đỏ đến mức tôi lần đầu thấy. Tôi nhìn anh ta, thích thú vỗ nhẹ hai má anh. Đôi mắt rưng rưng nhìn tôi chằm chằm.

Oh, có vẻ khá dễ dàng để biết khi nào anh ta thay đổi sẽ thay đổi cảm xúc.

“N-nếu cô không định chịu trách nhiệm về những gì đã làm với tôi, thì đừng-chạm vào tôi!”

… Ừm. Tất nhiên, đã có một người khác sẽ chịu trách nhiệm đó.

Nữ chính, rõ ràng là vậy. Francia xinh xắn và tốt bụng, có khả năng giải thoát cho nam chính. Cô ấy hoàn toàn hợp với Ricdorian.

Và đó là lý do tại sao tôi đến thăm anh ta mà không quan tâm đến việc 'chịu trách nhiệm' hay không. Ý tôi là, nữ chính sẽ dễ dàng xuất hiện trước mặt nam chính, vì vậy trước khi điều đó xảy ra, tôi sẽ tạo cho mình một khoảng thời gian vui vẻ khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh ta.

"Anh không còn đói nữa?"

Tôi nhìn Ricdorian sau hồi lâu suy nghĩ. Nam chính tuy đã lấy lại lý trí nhưng khuôn mặt vẫn đỏ bừng. Anh ta trông như thể đang bị tôi bắt nạt.

"K, k, không phải, không đói-"

- Goreureuk. 2

Chà, chắc chắn đó không phải là bụng của tôi.

Tôi không nghĩ rằng mặt anh ta có thể đỏ hơn nữa.

"Pfft-"

Tôi nhìn thẳng vào mặt nam chính, người có vẻ sẽ bật khóc bất cứ lúc nào.

“Đói không phải là điều gì đó đáng xấu hổ. Liệu mấy tên lính canh không cho anh ăn cơm sao?”

Tôi chắc chắn rằng anh ta được ăn uống đầy đủ. Dẫu sao thì, Ricdorian là người thừa kế duy nhất của Đại công tước Áo. Anh ta chỉ bị giam ở đây vì không thể kiểm soát sức mạnh của mình, vì vậy tất nhiên anh ta sẽ được chăm sóc đàng hoàng.

Mặc dù bữa ăn không phải đầy đủ sơn hào hải vị. Tôi nhìn bát thức ăn trông bẩn và cũ, thở dài. Nghiêm túc mà nói, đó là cái gì chứ, họ đang cho lợn ăn à. Làm sao quản giáo có thể để anh ta ăn mấy thứ kiểu này.

“Qua đây ăn đi. Còn rất nhiều. ”

Tôi đã mang đủ bánh mì. Rốt cuộc, các tù nhân đều là quý tộc, việc có nhiều đồ ăn là chuyện bình thường. Theo như Nam tước Paladis nói, mặc dù chúng tôi là tù nhân, nhưng nếu chúng tôi không được cung phụng đầy đủ, các quản giáo sẽ gặp rắc rối lớn.

Dù sao cũng vì thế mới có nhiều bánh mì cho vào túi đeo lủng lẳng trước mặt nam chính bây giờ chứ.

Huh. Hai mắt anh ta nhấp nháy, tại sao thế?

“Tôi có được qua bên đó không? Tôi có thể cho anh ăn- ”

"Tôi đi, đi, đi!"

Anh ấy miễn cưỡng đến gần tôi, nhưng một cách chậm chạp.

"Được rồi, để tôi làm."

Tôi lách người sang gần anh ta. Khi tôi đến gần anh ta, có chút giật mình.

Thôi nào. Đâu phải anh ta là kiểu một chú mèo con lần đầu tiên mạo hiểm ra ngoài, tại sao anh ta lại phản ứng mạnh mẽ với mấy hành động kiểu này thế.

Nó rất dễ thương, mặc dù vậy.

“Cứ ăn đi."

“… Nh, nhưng tôi muốn tự mình ăn.”

***

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 5
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.