Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 47
Chương 47: Anh trai đến thăm


 

[Em gái yêu quý của anh.]

Đó là nét chữ gọn gàng mà tôi luôn thấy.

[Thay vì không gặp anh ngày hôm nay, em sẽ nhìn thấy cái này? Một bông hoa đẹp như em, một lần trong đời. Một bông hoa sẽ không úa tàn.]

Tôi đã bị cuốn vào ảo tưởng của mình rằng những bông hoa này mag hương thơm nồng nàn mặc dù chúng không hề có. 

[Có lẽ em sẽ thất vọng nếu những bông hoa héo.]

Tôi cảm thấy tiếc vì bức thư này được viết sau khi anh ấy biết rằng không thể gặp tôi. Lenag cũng nói với tôi rằng bức thư này được viết gấp ngay lúc anh chuẩn bị rời đi.

[Anh không muốn thấy em thất vọng. Anh chỉ muốn em có tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này.]

Tôi dừng lại ở đoạn cuối cùng.

[Anh sẽ đón em sớm.]

Tôi ngạc nhiên đến đứng hình. 

Nhưng….Tôi có thể mag viên ngọc này về phòng giam của mình không?

Tôi nhìn vào bó hoa và liếc sang Lenag. 

Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận được một thứ đặc biệt vậy, và thứ hiếm nhất tôi có thể gọi là hoa ngọc quý. Và nhận được một cái gì đó như thế này hẳn là không phải phép.

Tuy nhiên, tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.

"Tôi có thể mang cái này về phòng của tôi không?"

Như tôi đã nói trước đây, phòng giam trong cuốn tiểu thuyết này rất đơn giản như những gì chúng ta thường thấy trong thực tế. Một chiếc giường xập xệ, một chiếc bàn làm việc, cửa sổ và rèm cửa. Nhưng ở đây, rèm cửa cũng mang vẻ quý phái như những người tù.

Từ phòng y tế đến từng phòng giam, mọi thứ không khác gì phòng giam bình thường.

Dù sao, nếu tôi giữ những bông hoa này trong phòng của mình, nó chắc chắn sẽ nổi bật vì đó là thứ duy nhất trông tuyệt đẹp bên trong cái nơi tồi tàn đó.  

"Có thể." Lenag nhẹ gật đầu. 

Tôi hiểu rồi

Khi tôi định gật đầu, tôi tròn mắt ngạc nhiên vì không ngờ anh ta sẽ nói thêm điều gì đó. 

“Tôi sẽ không để ai chạm vào nó vì nó là của cô.”… Không. Tôi không lo lắng về việc sẽ bị cướp mất.

Anh ta có một đôi mắt vàng tuyệt đẹp.

Chờ chút. Cặp kính đó…? Tôi không nghĩ anh ta thực sự cần cặp kính đó để nhìn rõ hơn. Có vẻ như nó chỉ ở đó cho mục đích thời trang. Tôi không nghĩ anh ta cận thị hay gì đó đâu.

“Tôi biết là câu hỏi này có chút vô phép, nhưng sao anh lại đeo kính thế?”

Tôi không nghĩ rằng trong sách nói về tầm nhìn của Lenag đâu. 

Anh ta ngừng lại. Hẳn là bất ngờ lắm

“Không hẳn. Tôi sử dụng cái này vì một lý do khác ”.

Lý do khác? Cố gắng trông thật ngầu? Để trông đáng sợ hơn? Hừ! Nhưng tôi nghĩ nếu Lenag không đeo kính sẽ trông bạo lực hơn.

“… Tôi nghĩ rằng tôi sẽ trông đẹp hơn khi đeo kính.” 

Ngược lại, cặp kính dường như thay thế sự dữ tợn trong đôi mắt của anh bằng sự lạnh lùng. Nhưng nhìn kỹ lại, ánh mắt anh ta không thực sự dữ tợn như vậy. Nó tỏa sáng rực rỡ như ánh sáng mặt trời.

Tôi mỉm cười vo thức

“… Những bông hoa đó quá lớn. Sẽ khó đi lại nếu bị nó che mất tầm nhìn”. Anh ta nói. “Tôi sẽ giúp cô mang nó về phòng. Để tránh mọi rắc rối. ” Anh ta nói thêm.

" Ồ vậy ư? Cảm ơn anh.."

Chắc chắn, nó quá cầu kì để mang theo. Tôi nghĩ mình là người duy nhất mang những thứ này về phòng. Tất nhiên sẽ tốt hơn nếu có ng mang hộ.

Nhưng, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ thận trọng như vậy.

"Anh thật tốt"

"Thật sao? Đó là điều mà tôi chưa bao giờ nghe nói đến đấy ”. Sau đó anh ta bật cười.

Một kiểu cười mà tôi sẽ không bao giờ muốn nghe. Tôi cũng không biết. Có vẻ như việc cười khiến anh ta trở nên đáng sợ hơn.

Hm, nếu không cười vậy, tôi có thể khen anh thường xuyên hơn đấy

Trong cuốn tiểu thuyết, nhiều tù nhân đã bị giết dưới thanh kiếm của anh ta đã quá mười đầu ngón tay. Anh ta tham gia vào âm mưu của Chaser với tư cách là phụ tá, và anh ta cũng không ngần ngại thực hiện những chiêu thức tra tấn tàn ác. 

Khi nhớ lại những cảnh đó, tôi không thể thoải mái nữa.

Trong tiểu thuyết, anh ta nói rằng kiếm thuật cũng tốt như quản lý lính canh. Lenag trở thành một người đàn ông hung dữ. Rốt cuộc, anh ta không phải là một người bình thường nữa. 

Tôi  đột nhiên cảm thấy muốn xoa đầu anh ta ; tuy nhiên, tôi nghĩ sẽ không phù hợp nếu làm như vậy ngay bây giờ. Anh ta có thể hiểu lầm.

Tôi biết rằng thái độ thân thiện của anh ta đối với tôi là do anh trai và cha tôi yêu cầu, nhưng có vẻ đã quá giới hạn mất rồi. Vốn dĩ anh ta đâu có như thế,

Tôi bắt đầu tự hỏi về gia đình của mình… .

“Tôi muốn hỏi cô một câu,” Lenag nói, cúi đầu xuống. “Cô không thắc mắc tại sao anh trai cô lại nhốt cô ở đây chứ? Tôi nghĩ thật kỳ lạ khi không hỏi cô điều này một lần. ”

Vâng, tôi cũng đang băn khoăn về điều đó đây.

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 47
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.