Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 43
Chương 43 - Đây cũng là của tôi sao?

Tôi tiến về phía Ricdorian và nhanh chóng nắm lấy vai anh ta. Nóng tan! Toàn bộ cơ thể của anh ta . 

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Và người đàn ông ướt sũng trước mặt trông cáu kỉnh hơn. Tôi sờ trán anh. 

“Arrghh, đau quá….”

“Anh ổn chứ? Anh bị đau ở đâu? Có thể nói chuyện không?"

“Nóng quá…”

Jair đã bắt tôi làm cái quái gì thế này? Anh ta nói với tôi rằng chỉ cần nói mỗi câu thần chú.

Tôi nghiến răng. 

Trong cuốn sách, anh ta là người đã thề rằng sẽ trung thành với Ricdorian. Tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ làm bất cứ điều gì có hại cho Ricdorian. Nếu đây là một phần của quá trình, thì có vẻ quá đau đớn đối với anh ta.

Tôi cắn môi, lau đi những giọt mồ hôi và nước mắt trên đôi mắt anh.

"Chỉ cho tôi chỗ nào bị đau." 

Sau đó, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào tôi - đôi mắt ánh lên màu nước biển sâu, có lẽ vì đau đớn. 

"Thật kì lạ. Ở đây… không có ai đến chăm sóc tôi… ”

Anh ấy nắm lấy tay tôi và vùi mặt vào lòng bàn tay tôi. Tôi muốn xoa má anh ta Những lời nói đó đủ khiến tôi cảm thấy có lỗi với anh. 

"Cái này có phải của tôi không?"

Thứ anh ấy chỉ vào là chiếc bánh quy còn lại. Tôi gật đầu. 

Nó là của anh, Ricdorian.

Nhưng, câu hỏi đột ngột đó là gì? Đúng vậy, điều đó không quan trọng ngay bây giờ.

“… Vậy, cái này cũng là của tôi?”

Thứ tiếp theo anh ấy chỉ vào tay tôi. 

Tất cả đều là của anh, Ricdorian. Chờ đã, không! 

Sao lại là tay tôi. Anh ta đang nghĩ gì vậy?

Tôi cau mày nhìn anh khi môi anh áp vào cổ tay tôi. Tôi có thể cảm thấy hơi thở nóng hổi của anh ấy trên đó. 

Soạt. 

Đột nhiên, tôi rùng mình, hy vọng anh ta sẽ không nhận ra bàn tay đang run rẩy của tôi. 

“Tại sao cái này là của anh? Đó là bàn tay của tôi mà. ”

Đôi mắt ngây thơ của anh ngước lên, và những giọt nước mắt lăn dài, nở một nụ cười dã thú dưới vẻ mặt đau khổ đó. 

"Vậy, tôi nên làm gì?"

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, rút ​​tay ra và che mắt anh ta lại. Ricdorian nên làm gì khác?Đi ngủ!

Anh ta đã không còn chút sức lực nào rồi. Vì vậy, không khó để thoát ra khỏi tầm tay của anh ta. Hơn nữa, tôi luôn nghĩ đến việc để anh như vậy vì tôi không còn nhiều thời gian. Tôi quyết định lau mặt và thân người đang đầy mồ hôi của anh bằng khăn tay. Tôi lục túi.

"…giữ cái này."

Giờ tôi muốn rời khỏi nhưng không thể vì lương tâm cắn rứt. 

Tôi cài dây buộc tóc vào tay anh và đứng dậy, kéo một tấm chăn cũ và đắp lên cho anh ta. Lúc này, anh mới để ý đến chiếc dây buộc tóc mà tôi đưa cho anh, ôm chặt vào tay như thể nó là bảo bối của mình mà ngủ một giấc ngon lành.

“Không… cái này còn nữa…”

Mái tóc ướt đẫm mồ hôi, đôi má phồng rộp rám nắng, quần áo sờn rách, vân vân đã sớm biến mất.

Ricdorian đã trở lại như cũ.

Trước khi tôi nhận ra điều đó, tôi đã nhắm chặt mắt sau khi nhìn vào bàn tay nhỏ đầy mồ hôi của mình… Iana, hãy nghĩ rằng điều này là một điều tốt… Một điều tốt.  

Tôi đặt tay vào túi và quay lưng lại. 

Đó là một đêm dài.

Tất nhiên, tôi không thể ngủ ngon sau ngày hôm đó.

Sáng sớm, khi tôi bước xuống sảnh, người bảo vệ đang nhìn tôi từ phía bên cạnh, nói. 

“Iana, cô ổn chứ? Nếu ốm, cô có thể đến trạm xá ”.

"Không. Không, tôi muốn đi dạo. Tôi muốn hít thở không khí trong lành ”.

Sau sự việc đó, tôi bước ra ngoài đi dạo với khuôn mặt cứng đờ. Khi tôi trở lại giường, bình minh đã gần đến, chỉ còn ít thời gian để ngủ. Hơn nữa, tôi không gặp vấn đề gì khi quay trở lại phòng giam của mình. 

Tôi chỉ mất chưa đầy 10 phút để ra khỏi phòng giam của Ricdorian, khóa cửa, giải bùa chú cho Hans và quay trở lại. quay lại phòng giam không hề khó khăn. Chỉ là tôi không thể ngủ đủ giấc. 

Ai có thể ngủ thoải mái sau khi trải qua chuyện như vậy?

Thành thật mà nói, tôi rất bối rối. Tôi không biết phải làm gì khi thấy Ricdorian đau khổ. Anh ta trông giống như đang mang nỗi đau và sự thống khổ của cả thế giới này. Ngược lại, có vẻ như tôi đã đánh giá thấp phép thuật của Jair. Tôi nghĩ tác dụng phụ sẽ chỉ là một cơn đau nhẹ. Tôi không biết nó sẽ hành hạ Ricdorian như vậy.

Tôi gạt suy nghĩ của mình sang một bên khi cảm thấy một biểu hiện lạ đến từ người bảo vệ phụ trách lối đi vừa nói chuyện với tôi. 

“Iana? Mặt cô đỏ lắm. hãy đến phòng bệnh ngay đi. ”

“Không, chắc do tôi chạy bộ đó. Tôi rằng mình đã chạy hơi quá sức"

“… Tập thể dục quá sức à?”

tên lính liếc nhìn tôi, đang ngồi trên băng ghế, thay vì đi dạo… Vâng, tôi biết lời bào chữa của mình là tào lao. Nhưng cuối cùng, tên lính đó không làm gì nữa và đến chõ một tù nhân khác.

Tôi ngoảnh mặt đi và thở dài thườn thượt. Hôm nay, tôi sẽ tự hứa với bản thân sẽ chỉ nghỉ ngơi và không làm gì cả. 

Sau đó, đột nhiên khi tôi xoa bóp thái dương, một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi. 

"Ồ!"

Một ý kiến ​​hay!

Xa xa, một nhóm nữ tù nhân đang tụ tập. Sally, tù nhân cạnh phòng giam của tôi, đang trò chuyện với họ. Tất cả họ đều cười như thể họ không có vấn đề gì. nếu như là ngày thường, tôi sẽ tham gia cùng, nhưng tôi đã nhắm mắt và quyết định không nhập cuộc vì khả năng không cho phép. 

Đã ba ngày kể từ lần cuối tôi gặp Jair. 

“Tôi cảm thấy phép thuật đã được kích hoạt. Có lẽ tôi đã thành công? ”

Những lệnh mới xuất hiện, và tôi bị cấm đi dạo với Ricdorian. Nhờ vậy mà hôm nay tôi có thể đi một mình. 

Ngay sau đó, tôi nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến.

"Ồ, xin chào."

Oh, thôi nào, tôi đã đợi cô trong ba ngày. 

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 43
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.