Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 23
Chương 23: Ricdorian yếu ớt xoay chuyển tình thế(4)

 

Tôi kiệt sức, ngồi xổm xuống, cách anh ta một khoảng cách xa, ánh mắt chân thành.

"Tôi xin lôi."

Tôi không thể ngăn cảm giác áy náy. Tôi không biết ngờ răng chuyện này sẽ xảy ra khi yêu cầu Lenag. 'Mọi thứ sẽ ổn thôi', tôi đoán vậy. Nhưng lại nhận ra sức mạnh tối cao của anh ta, khi mà không ai dám làm trái lệnh.

Tôi không hề thích đọc cuốn sách, với chi tiết nam chính bị trói như thế này. Tôi bắt gặp mình đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta, chợt nhớ ra điều gì đó, trán cau lại.

Tôi đâu có đòi hỏi gì. Tôi đâu có muốn xuyên vào cuốn tiểu thuyết này ... bên trong nhà tù này, ngay từ đầu! Tâm trí tôi trống rõng.

Than thở, mấy đầu ngón tay khẽ chạm vào đầu sợi dây chuyền.

“Nhưng… tôi không cảm thấy vui khi làm việc này.”

Ricdorian, gầm gừ nhe hàm răng ra, dừng lại và trố mắt nhìn tôi.

“Liệu điều này là đúng? Tôi thực sự hy vọng vậy. "

Ricdorian: “…”

Đôi mắt anh ta trông có vẻ hung hãn, trong nháy mắt, trở nên u ám.

Đôi mắt như màu đá saphie mà tôi từng thấy sự hung bạo và hoang dã trong đó… giờ đây, lại truyền tải sự điềm tĩnh như ngọn lửa xanh đáng cháy sáng.

Tôi từ từ vươn tay ra, mặc dù nỗi sợ bị cắn vẫn có, nhưng tôi tin rằng mọi thứ sẽ ổn.

Đúng như dự đoán, anh ngẩng đầu để tôi có thể chạm vào. Mái tóc bạch kim của anh ta cọ vào lòng bàn tay tôi, và cả làn da mềm mại của anh ấy.

Tôi vẫn không thể tin được làn da của anh ta lại có thể mịn đến vậy,dù ở trong tù. Cuộc đời quả là bất công!

Tôi định nhéo má, nhưng đột nhiên anh ta dừng lại.

Nhưng không, đúng hơn là đứng hình. Chỉ trong nháy mắt, hai tai anh ta dần đỏ lên, má như phát sốt… .cổ đỏ như một con búp bê elmo.

"Anh đã tỉnh rồi, phải không?" Tôi hỏi, "Sao anh không tránh tôi?" Tôi nói thêm và giữ tai anh ấy.

Ngay sau đó, anh ta lập tức lùi lại. Tôi đã chứng kiến điều này trước đây, nhưng vẫn giật mình với tốc độ của anh ta.

Anh ta đâu cần phải chạy trốn như thể đang nhìn thấy một kẻ độc ác chứ… mặc dù những lúc nghịch ngợm như thế này không thích hợp.

"Tại sao, tại sao, ah, cô vẫn ở đây?"

"Anh muốn tôi đi ngay bây giờ?"

Tôi vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ anh ta. Đôi mắt anh ta rung lên như trả lời cho câu hỏi của tôi.

“Đừng như vậy. Thật là xấu hổ. Tôi là người đã ngăn chặn cơn giận dữ bất ngờ của anh ngày hôm nay. ” Tất nhiên, một phần trách nhiệm về những gì đã xảy ra có thuộc về tôi.

Tôi chọc vào cổ anh ta. Chỉ nhìn hai cái dây buộc ở cổ thôi cũng thấy nặng nề rồi, người đeo nó thì còn gì bằng.

Trong khi tôi không thể rời mắt khỏi chiếc vòng cổ bất chợt cảm thấy có lực kéo lại. Khi tôi nhìn xuống, thì Ricdorian mơ hồ kéo gấu váy của tôi, mím môi.

“… Anh không cần phải xin lỗi tôi.” Tôi nói với một chút do dự. "Anh nhớ tất cả mọi thứ chứ?"

"Phần lớn thời gian. Tôi không .. Tôi không nhớ rõ chúng, nhưng chúng là một phần trong giấc mơ của tôi. ”

Hầu hết những người như anh ta không có ký ức về việc biến thành quái thú. Với tôi đó là một điều rất tàn nhẫn đối với họ. Tuy nhiên, khi nghĩ về nó, đó vẫn là một điều tốt vì Ricdorian không hề nhớ. Anh ta dường như không xấu hổ về sự bộc phát của mình.

“… Tôi thích nó… được ra ngoài.”

“Anh vẫn muốn đi dạo sao?” Anh ta gật đầu.

Tôi khẽ cúi đầu. Anh ta dường như không quan tâm đến sự đối xử mà anh ta chịu khi biến thành một con quái thú.

Anh ta không thể thuần phục sao? Tôi cho là vậy. Cuốn tiểu thuyết này dường như không quan tâm đến vui buồn của anh ta.

"Tôi rất vui vì không mắc sai lầm."

Hmm, cảm thấy nhẹ nhõm khi làm anh ta vui? Thật quá đáng khi bắt anh ta giam mình nơi căn phòng tăm tối này và chờ đợi Francia hơn bốn năm.

Tôi mỉm cười dịu dàng, hai má anh ta phồng lên và hình như, anh ta lại đang cố tránh giao tiếp bằng mắt với tôi.

Điều này thực sự đáng quý. Không thể tin rằng một người sẽ hóa hung ác vào một ngày nào đó lại có thể được hạnh phúc với sự giúp đỡ của tôi. Nếu xem xét kĩ, anh ta vẫn đang trong quá trình trở thành một người trưởng thành.

Mắt tôi đập vào bộ quần áo sắp rách của anh ta.

"Anh sẽ cảm mất."

Tôi vội lấy chăn đắp lên người anh. Hmm, tôi mang nó đến cách đây không lâu, nhưng nó đã bị bẩn rồi.

Tôi nghĩ mình nên mua cho anh ấy một cái mới.

Anh ta đỏ mặt. Nhưng ngay sau đó, lại nhăn mặt khiến tôi giật bắn mình.

Đôi mắt của anh ta dường như đang hét lên, “Đồ vô duyên!”…Đắp cho chiếc chăn cũng bị ghét à?

"Hmm, anh ghét nó à?"

Phòng giam này lạnh, thực tế là nó nằm sâu dưới lòng đất. Mặc dù anh ta mạnh hơn con người bình thường, nhưng, tôi thậm chí không biết liệu anh ta có thể bị cảm lạnh hay không.Tốt nhất vẫn nên đắp chăn này.

Ricdorian: “…”

"Được rồi. Tôi sẽ không chạm vào anh nữa ”.

Đột nhiên nhớ đến thời gian Hans ấn định đã gần hết. Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nghĩ đến việc quay lại phòng mình.

Hôm nay đã quá mệt mỏi, tôi nên đi ngủ mà không để tâm đến bất cứ điều gì khác.

Giá như anh ta không bắt tôi phải bực bội.

 

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 23
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.