Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 17
Chương 17 - Cuộc sống xa hoa trong tù (4)

 

Chưa kể, thời gian biểu của lính canh đã có những thay đổi nhỏ, khiến tôi càng khó đến thăm anh ta hơn. Tôi đang đợi đến lượt Hans giám sát bên này của nhà tù.

Thành thật mà nói, vì Hans và tôi đã giao dịch và thân thiết hơn trước nên anh ta hay bỏ qua những sai sót của tôi hơn những lính canh khác. Hơn nữa, anh ta dễ bị mua chuộc bởi những loại xì gà cao cấp.

“Nhìn kìa, mặt đất khô không khốc. Ôi trời ơi! Làn da tôi sẽ chết vì ánh mặt trời này mất ”.

“Thôi nào Sally, làn da của cô đã đủ trắng rồi mà.” Tôi nói và mỉm cười với cô ấy, người đang đi bên cạnh tôi. Cô ấy là tù nhân đang ở sống tại một căn phòng gần đó.

"Hmm." Cô ấy cười toe toét. Mái tóc đỏ cùng vài đốm tàn nhang trên khuôn mặt khiến cô ấy trông thật quyến rũ và dễ thương.

"Vào những ngày thế này, tôi rất muốn đánh anh trai của mình, người đã khiến tôi như vậy."

"Anh ta xứng đáng bị vậy."

Anh trai của Sally biển thủ thuế, nhưng anh ta không thể ngồi tù vì anh ta là trụ cột của gia đình, vì vậy gia đình anh ta quyết định gửi một người cùng huyết thống thay thế, và đó là em gái anh ta, Sally.

“Tôi sợ rằng nếu tôi quay trở lại, anh ấy sẽ không thể giữ được cái chân còn lại đấy. Chắc chắn tôi sẽ chặt đứt nó”.

“… Hmm, Sally, nghĩ mà xem, mặc dù cô đang ở đây, nhưng cô được tiếp xúc nhiều với những kỵ sĩ. Cô ở đây cũng không tệ như vậy. ”

Lời nói của cô ấy mang đầy sự tức giận. Chính do người anh trai bất ngờ gặp nạn, cô tiểu thư sắp lấy chồng đã phải giữ lại họ của mình thay vì đổi theo họ chồng. Có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy tức giận vì bị bỏ tù.

Tôi định quay lại thì cô ấy nắm lấy cổ tay tôi. Ôi trời ơi, lính canh lại phàn nàn vì chúng tôi đã ra ngoài được hai tiếng đồng hồ.

"Cái gì vậy?"

Cô mở to đôi mắt tròn xoe như thể vừa nhìn thấy một điều kinh khủng. Tôi tự hỏi có chuyện gì, hướng theo ánh mắt của cô ấy, và ngay lập tức mở to mắt ngạc nhiên.

Một nhóm người đang đi phía bên kia của khu vườn.

"Đó không phải là hộ vệ trung cấp sao?"

Trong số các vệ binh, màu xanh lam là đồng phục của lính canh bậc trung.

Ở Kambrakam, một số tù nhân không được phép tụ tập trong khi đi bộ để ngăn chặn việc bỏ trốn. Hơn nữa, các tù nhân không có bất kỳ sự quan tâm nào đối với những tội phạm nhỏ hay quý tộc lười biếng, đó là lý do tại sao hiếm khi thấy nhiều tù nhân chen chúc như vậy.

Tôi phát hiện ai đó quen thuộc trong đám đông.

Đó là Ricdorian.

“Ơ, cái khăn đó…” Anh ta đang giữ chiếc khăn choàng tôi đã để lại trong chuyến thăm lần trước. Anh ta trông giống như một chú chó con sợ hãi lúc này.

"Họ đang đi dạo à?"

"Tôi nghĩ vậy."

Tôi khá ngạc nhiên trước hành động của Lenag. Anh ấy nói rằng khi trời tạnh mưa, Ricdorian có thể đi dạo. Bất ngờ là tôi không nghĩ anh ta sẽ làm điều đó sớm như vậy.

Tôi nhìn chằm chằm vào Ricdorian với đôi mắt ngớ ngẩn… Đó là kiểu đi dạo nào vậy? Thật điên rồ!

Tôi nghe thấy những tiếng xì xào từ những tù nhân khác. Xung quanh có vô số lính canh phòng trường hợp anh ta làm điều gì ngu ngốc.

Những người đàn ông quanh Ricdorian trông rất nam tính và rắn rỏi, haha. Mặc dù anh ta có thể chất khác thường khi ở độ tuổi 16, nhưng có cần quá nhiều lính canh như thế. Khi chỉ đơn thuần là đi dạo?

"Đó đâu phải đi dạo đâu, chỉ là hít thở không khí trước bữa trưa thôi."

Tôi nhìn họ, cau mày nhẹ.

"Um, đúng vậy."

Tôi thầm chửi Lenag khi nhìn cảnh này. Anh ta thực sự không quan tâm đến Ricdorian. Chứng sợ hãi không gian ngột ngạt có thể phát triển trong Ricdorian, và đó là lý do anh ta hành động như vậy.

Nhưng mà, tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta bên ngoài kể từ khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết này. Có lẽ đây lần đầu tiên ra ngoài mà anh ta có khi ở Kambrakam, nhưng mọi thứ lại diễn ra như một buổi biểu diễn khỉ đi dạo.

Tôi không ngừng nguyền rủa Lenag trong đầu nhưng chợt nhận ra, anh ta cũng thực hiện yêu cầu của tôi. Anh ta đã để Ricdorian đi ra ngoài nhưng… theo một cách lố và khó chịu. Tôi không thể chịu đựng được điều này.

Tôi đoán rằng, Lenag và Chaser đã bắt tay chống lại trong mối quan hệ với Ricdorian. Điều đó quá dễ thấy.

Có rất nhiều tù nhân xì xào cố gắng bắt lỗi Ricdorian. Tôi cố nghĩ cách để tiến lại gần nam chính, nhưng chợt nhận ra có thể có rắc rối, tôi chần chừ.

Tôi nửa muốn đến gần anh ta, nửa lại không. Tôi không tự tin để đi qua đám đông đó. Hơn nữa, anh ta hiện tại, là người hay là quái thú đây. Nhìn đám đông, tôi không biết phải nghĩ gì nữa.

Bất chợt, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Đôi mắt xanh ngọc bao lấy tôi, và tôi có thể thấy nó rung động, ngay cả khi tôi đứng ở phía bên này của khu vườn, cách anh ta một khoảng xa.

"Này Iana, Iana, kia là một sợi dây chuyền, phải không?"

"Um. Có vẻ vậy”

Anh ta nao núng… tôi biết điều đó! Không phải quái thú, mà là con người.

“… Hoàn toàn bị kiềm chế và đàn áp.”

Trên cổ anh ta có chiếc vòng đặc biệt, dây xích còng quanh cổ tay và chân. Sợi dây xích trên cổ được lính canh giữ lại. Trông không hề giống đi dạo.

"Tôi vừa hỏi người lính canh về tù nhân đó, nghe nói anh ta là một tội phạm ma thuật đấy."

"Ah." Tôi trả lời một cách trống rỗng.

Những tù nhân đang tụ tập lúc đó lần lượt rời đi. Có lẽ Ricdorian sẽ cảm thấy khá hơn khi không còn nhiều người bao quanh.

Sally, kéo tay tôi, đi về phía một tù nhân khác tên là Aegean khi tôi mải nhìn về phía nam chính. Tôi bị bỏ lại đó một mình khi cố gắng đến gần anh ta.

Cái quái gì vậy!

Gì chứ? Làm thế nào anh ta có thể?!

Ricdorian quay người về phía tôi.

"Cái gì…"

Tôi nhìn chằm chằm vào Ricdorian, đang bước nhanh.

“A, tù nhân! Này! Đứng lại…"

Lính canh theo sát những bước đi của anh ta và gần như ngã xuống khi cố đuổi theo. Họ yếu ớt đi hẳn.

Ngay khi mắt tôi chạm vào mắt anh ta, Ricdiorian vội vã chạy đi.

“… Tại sao anh ta lại bỏ chạy chứ?”

Tôi bối rối. Thật đáng ghét. Sao anh ta lại làm thế với người đã xin xỏ để anh ta ra ngoài là tôi chứ?!

Đó là cơ hội duy nhất mà  kẻ phản diện chấp nhận, để anh ta tận hưởng sự tự do của mình và hít thở không khí trong lành bên ngoài phòng giam.

Anh ta bị sao vậy? Tôi ngoái lại nhìn. Đầy bối rối.

Tôi không biết tại sao điều này lại xảy ra. Chắc chắn tôi sẽ tra hỏi anh ta về điều đó.



Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 17
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.