Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 12
Chương 12 - Em là lần đầu tiên của tôi! (1)

 

“Ồ… vụn bánh ngọt.”

Đúng rồi! Khi tôi đưa cho anh ta chiếc bánh trước đó, có vài mẩu bánh ngọt còn sót lại trong lòng bàn tay tôi.

Tôi ngây người nhìn anh ấy, cái người đang điên cuồng liếm bàn tay tôi. Giờ thì tôi hiểu tại sao anh ta lại nắm tay tôi rồi. Kể từ nay, tôi sẽ không mang bánh cho anh ta nữa, dù anh ta có thích nó đi chăng nữa.

Chuyện này không vui chút nào. Tôi thấy ác cảm với hành động của anh ta dù thực sự anh ta không điều khiển được hành vi của mình.

Liếm. Liếm.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, kiềm chế thứ gì đó mà chính mình cũng không nhận ra… Anh ta trông thật đứng đắn chút nào.

Argh!

Tôi đã nghĩ gì thế này! Tôi gạt bỏ suy nghĩ đó. Nhưng sau đó, tôi thực sự không thể làm được gì cả. Tôi chẳng thể ngăn lại sức mạnh của cái siết tay này. Tôi dùng cánh tay còn lại của mình, choàng chiếc khăn lên đầu anh ta khi anh ta đang mải mân mê bàn tay tôi. Bất ngờ, khuôn mặt ấy lại sát gần thêm một lần nữa.

Giống như…

"Đợi chút. Một giây thôi…"

Chiếc chăn trong lòng anh ta bỗng rơi xuống vũng nước, ướt đẫm. Nhìn chiếc chăn tội nghiệp bị ướt đẫm, tôi từ từ quay lại phía anh ta. Có vẻ như anh ta đang lo lắng về khoảng cách ngày một gần của chúng tôi.

“A…” Ricdorian giật mình, anh ta lập tức bỏ tay ra và gần như ném tôi bằng tất cả sức mạnh anh ta có. Tôi đã mất cảnh giác!

"Ay." Kết quả là tôi ngồi bệt xuống sàn nhà bẩn thỉu, ướt sũng bùn.

“Uầy, tại, tại sao tất cả đều như vậy! Tay và mặt của tôi! Ặc! ” Tôi không thể tin được điều này!

"Chính anh là người đang liếm tay tôi mà."

"Ah, ah, liếm, hmmph!"

"Đúng vậy đó, anh đã liếm nó mà!" Tôi nhanh chóng nói thêm trước khi anh ta biến tôi thành kẻ xấu. Sao lại là lỗi của tôi khi anh ta là người bắt đầu trước? Muốn tức.

Sợi dây xích va vào nhau kêu leng keng, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Lưng anh ta dán vào bức tường.

Bất chợt, anh ta quay lại nhìn tôi với chiếc khăn choàng trước ngực. Anh ta cố gắng giữ chặt sợi dây xích. Khóe mắt anh ta rơm rớm nước… Sao giờ lại là lỗi của tôi rồi? Trông tôi giống kẻ bắt nạt thế à?

"Tôi, tôi, tôi, thức dậy, và cô-"

"Ồ, vậy bây giờ anh đã nhớ chưa?" Có thể anh ta đã tỉnh táo hơn.

Tôi chưa bao giờ thấy ai có cánh tay đỏ bừng như thế. Hệt như một luống hồng đỏ. Khắp nơi trên cơ thể, không chỗ nào là không đỏ.

"L ... lần đầu tiên .."

"Đừng có nói về mấy cái lần đầu tiên nữa đi." Anh ta không cảm thấy mệt mỏi vì cứ lặp lại mấy chuyện đó sao?

“Bá… bánh quy ngon, tại sao, tại sao, tay của cô…”

"Ý anh là gì? Ah .. Tay tôi có vị giống như một cái bánh quy à? Tất cả điều anh nghĩ được sau khi tỉnh táo hơn là chuyện này sao? Ngấu nghiến tay của tôi như thể nó là một cái bánh quy vậy. ” Tôi nói một cách mỉa mai.

Có chút thú vị. Nhân cơ hội này, tôi cố tình làm tay mình giống hình thù chiếc bánh để trêu anh ta chút .

Bộ quần áo thấm nước khiến những vết đỏ trên người anh ta càng thêm rõ.

"Anh đã nhớ tất cả mọi thứ?"

Anh ta gật đầu.

Nếu ai đó nhìn thấy anh ta, có thể sẽ nghĩ rằng anh ta trông khá dễ thương khi màu da chuyển đỏ. Và sau đó sẽ đổ lỗi cho tôi vì đã làm tổn thương anh ta .. Rồi kết tội tôi. Rằng tôi đã làm điều gì đó tồi tệ với anh ta. Thật là bất công mà!

"Đó là một điều bất khả kháng." Tôi có tội không? Tôi chỉ đưa cho anh ta bánh quy thôi mà. Nào có ý định gì xấu.

“Ha, nhưng…” Anh lắp bắp, lấy mu bàn tay che mặt. Chắc thấy xấu hổ.

“Đó thực sự là lần đầu tiên của, của tôi…”

“Suỵt! Tôi xin lỗi." Tôi nói, muốn dỗ dành anh ta.

Chẳng nhẽ anh ta còn nghĩ rằng tay tôi không sạch sẽ sao? Tôi chưa bao giờ trải qua điều gì tổn thương như thế trong đời luôn.

Nhưng mà, mọi thứ sẽ tệ hơn nếu tiếp tục nói về mấy lần đầu tiên. Rốt cuộc, tôi chọn im lặng.

Tôi đứng lên.

Thời gian sắp hết. Mọi thứ chắc chắn sẽ ổn theo thời gian. Tôi liếc nhìn anh ta đang đặt mặt mình lên chiếc khăn choàng, nhưng tỏ ra khó chịu khi toàn thân khi bị xích. Sợi dây xích ngày một kéo lên theo tốc độ tay của anh ta. Cổ tay anh ta như muốn đứt lìa.

Anh ta không đau sao?

Những giọt nước mắt trên khóe mắt chuẩn bị rơi xuống. Có chuyện gì với tên nam chính của cuốn tiểu thuyết này vậy?

Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt chán chường và lắc đầu. Chắc anh ta không nhìn thấy biểu cảm của tôi đâu, vì đôi mắt đã bị chiếc khăn choàng che mất.

Tôi thoát khỏi những suy nghĩ của mình và vũng bùn kia. Tự hứa với lòng lần sau đến đây nên đảm bảo khoảng cách an toàn. Điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

“Tất, tất cả…” Tôi quay đầu lại lần cuối và bắt gặp khuôn mặt của Ricdorian hé ra ngoài tấm khăn, giống như một con rùa đang cố chui ra khỏi mai. Hai má anh ta vẫn đỏ như trái táo.

"… Tên cô là gì thế?" Anh ta hỏi, chỉ có đôi mắt là xanh biếc giữa khuôn mặt ửng đỏ. Giống như những vì sao tỏa sáng trong buổi bình minh, hay một viên ngọc quý giữa những viên đá cuội, đôi mắt của anh ta luôn tuyệt đẹp.

"Iana."

Tôi tự hỏi, anh ta tò mò sao? Tôi đã đến thăm anh ấy hai lần. Tôi quay lưng lại và bật cười. Thật là một con người kỳ dị.

Hẹn gặp lại, 'Mr. Ngốc ' .

Ngay sau khi ngọn đèn dời đi, sắc mặt đỏ bừng của anh ta dần dần biến mất.

Mưa tiếp tục rơi.

Tí tách. Tí tách

Những hạt mưa rơi mạnh xuống trần nhà. Tôi có thể nghe thấy tiếng nó rơi. Tại sao mùa hè lại có mưa nhỉ?. Có lẽ do tự nhiên thôi. Biến đổi khí hậu cũng nên nằm trong cuốn tiểu thuyết này chứ. Tôi đoán vậy.

Lúc đầu, tôi thực sự không biết rằng đó là mùa hè. Có một tin tốt là nhiệt độ nhà tù thì mát mẻ hơn so với bên ngoài. Ít nhất là nó không nóng.

Lính canh nói với tôi rằng họ đã nhận lệnh gì đó, nhưng không cho tôi biết cụ thể. Tôi muốn nói với các tù nhân khác về những gì họ đã làm, nhưng tôi không muốn tung mấy tin lá cải kiểu này.

"Cô có thể trốn thoát." Lính canh nói, và không tiết lộ gì thêm về điều đó.

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 12
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.