Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 11
Chương 11 - Đây là tiến trình gì chứ?! (2)

Trong cuốn tiểu thuyết, có một lần Ricdorian đã không thể kiểm soát sức mạnh của mình và làm Francia bị thương, để lại nhiều vết bầm tím. Tất nhiên, đấy là câu chuyện xảy ra khi họ đang làm tình, nhưng vẫn không khác với những gì vừa xảy ra với chiếc dây buộc tóc và chiếc chuông đó.

Anh ta không hề được học về cách tránh làm tổn thương người khác. Mặc dù tất cả mọi thứ anh ta làm không phải cố ý, nhưng việc kiềm chế là cần thiết. 'Giáo dục sớm là một điều bắt buộc.' Nhưng nếu không ai dạy thì sao anh ta học được.

Tôi từ từ đưa tay lên và ánh mắt của Ricdorian cũng chuyển hướng theo, nhưng thay vì cố bắt lấy tay tôi như trước, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào nó một cách vô hồn.

"Bây giờ, là lau người bằng chiếc khăn này." Tôi lấy chiếc khăn khác trong túi để đưa cho anh ta xem vì khăn choàng của tôi đã ướt đẫm.

“Bình tĩnh ngồi đó, tôi sẽ cho anh xem. Anh hiểu chứ?"

Có vẻ như anh ta hiểu hành động của tôi, nhưng tôi nói vậy để anh ta có thể nằm yên cho tôi lau khô người. Bất chợt Ricdorian cúi đầu xuống để tôi lau khô tóc. Việc tôi làm giống như đang sấy khô một chú cún, nhưng anh ta khác ở chỗ là đang bị còng tay.  

“Được rồi, đợi chút, tôi sẽ cho anh cái này. Nhưng mà, không được liếm tay tôi đâu đấy ” Tôi lấy đồ ăn từ túi còn lại và đưa cho anh ta, đang ngồi bình thản một góc. 

Một huấn luyện viên nổi tiếng từng nói rằng thành công của việc tập luyện đến từ cà rốt và cây gậy. Nhưng tôi phải dạy anh ta như thế nào? Bằng cách dùng cà rốt và mấy cây gậy sao? Tôi thầm hỏi và cũng chưa có câu trả lời.

Tôi thở dài nhìn ​​cảnh anh ta ăn ngon lành. Có vẻ tốt hơn khi được ăn uống đầy đủ. Để xem nào, có lẽ những vết bầm tím của nữ chính sẽ ít đi nếu anh ta chịu học tập.. 

"Ngon, phải không?"

"Ruff!" anh nói và gật đầu. Đợi đã! Sao tôi có thể không nghe những điều này chứ? 

Tôi khá ngạc nhiên. Quay đầu lại nhìn thì thấy anh ta đang chén sạch phần thức ăn còn lại.

Một trò lừa gạt mà.

Tôi hơi thất vọng, vì nghĩ anh ta đã trả lời. 

"Được rồi, ăn nhiều lên chút." Tôi cười và tiếp tục lau khô tóc cho anh ta. 

Trong lúc đó, con quái vật bé nhỏ đã nhét toàn bộ số bánh quy còn lại vào miệng. Trông thật dễ thương! Hai má phồng lên, trông hệt một con sóc tham ăn. Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra rằng mình đã cho anh ta tất cả những gì lấy được từ nhà bếp và nhìn anh ta ngấu nghiến mọi thứ.

Tôi mỉm cười nhìn anh ta.

Đây có phải là cảm giác của mọi người khi xem mukbang không? Ăn hết tất cả rồi vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Sau khi ăn xong, anh ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt sáng lấp lánh không chút giận dữ.

"Huh? Thêm nữa sao? Tôi hết bánh quy rồi ”. Anh nghiêng đầu. 

“… Hành động này không đáng yêu đâu. Không. Đừng lại gần. Đi ra nào!" Tôi nói, ái ngại trước hành động đáng yêu và cũng đáng thương của anh ta.

Tôi nhìn anh chằm chằm, ánh mắt vô thức đập vào cơ ngực anh ta. Tấm áo bạc dính chặt vào người càng lộ rõ làn da trần cùng đường cong cơ thể tuyệt đẹp. 

Một khuôn mẫu hoàn hảo! Hình xăm mặt trăng đỏ trên ngực biểu tượng cho 'jangma - mùa mưa' cùng một bông hồng đỏ rực. Bông hồng đỏ tượng trưng cho gia tộc Anguish, nhưng hơn cả, nó chính là lời nguyền. 

Như đã nói, nam chính thoát khỏi việc bị giam cầm khi gặp được 'đối tượng kết hôn' và khoảng thời gian chờ đợi 'người đó’ cũng không hẳn là dài vô tận. 

Nếu họ không gặp nhau vào một thời điểm định sẵn, cả hai sẽ chết. Thời gian còn lại được tính bằng bông hồng khắc trên cơ thể anh ta. Khi mới sinh ra, sẽ mang hình hoa hồng nở rộ. Những cánh hoa lần lượt biến mất khỏi bông hồng cho đến khi gặp được 'người đó' . Nếu không gặp nhau, họ sẽ chết khi cánh hoa cuối cùng biến mất. Gặp nhau có nghĩa là ở bên nhau, đó là lý do tại sao khoảnh khắc đó được liên kết lại.

Nhưng mà, cuốn tiểu thuyết này vẫn đứng thứ 19 mà. Dù sao Ricdorian vẫn còn đang gặp khó khăn, anh phải đợi Francia tận 4 năm. 

"Oh tôi phải đi rồi." 

Sắp đến lúc Hans gọi rồi. Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, buông chiếc chăn mỏng trên đầu gối của mình nhưng chợt dừng lại. 

"..em"

Tôi quay đầu sang Ricdorian, người vừa thu hút sự chú ý của tôi. Anh ta đang nhìn tôi à? Nhưng tại sao?

Bất chợt, sống lưng tôi hơi lạnh.

"Sao thế?!" Tôi giật mình khi người con trai không kiểm soát được sức mạnh của mình cứ vô cớ túm lấy tôi, rồi kéo tôi sà vào ngực.

Chúa ơi! Thật xấu hổ mà, mặt tôi đang dính chặt vào ngực anh ta. Không, tôi không muốn nhìn rõ đâu. 

“Uh ..” Chuyện này thật kinh khủng. Đó là lỗi của tôi khi quá bất cẩn và buông lỏng, trong khi bản thân hoàn toàn nhận thức được sự nguy hiểm của Ricdorian.

Tôi nén cơn buồn nôn lại… Tôi đã nghĩ anh ta thật dễ thương khi nói mấy điều đó. Nhảm nhí đủ rồi! Tôi nên tập trung giải quyết chuyện này. Nên làm gì bây giờ?

Tôi bắt đầu thấy lo lắng.

Ngay lập tức, tôi cố gắng để giữ được bình tĩnh. Tôi không nên xấu hổ khi anh ta chỉ là một con thú đang mất kiểm soát. Ngay lúc này, tôi đang suy nghĩ tại sao mình lại coi nam chính như một con thú chứ. 

Tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của anh ta và sau đó tôi bắt gặp đôi mắt xanh lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự hung dữ và bạo lực từ anh ta.

Chính vào lúc này, khi sợi dây xích kêu to nhất. Khuôn mặt anh ta sát gần hơn… Nó… đau quá .. Tôi rên rỉ kêu trước cái siết tay của anh ta. Dù anh ta đã kịp dừng lại ở một khoảng cách nào đó, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng thở của anh ta và đôi mắt đang dán trên người tôi. 

Anh ta có thể dễ dàng bắt được những cử động nhỏ của tôi. Anh ta lúc này dường như là một con thú đang di chuyển theo bản năng. 

Hắt xì. Hắt xì. 

Tôi có thể cảm thấy hơi thở của anh ta phả vào cổ tôi. Gương mặt anh ta từ từ cúi xuống, nâng cổ tay tôi lên và nhìn tôi. Anh từ từ mở miệng và chuẩn bị cho tay tôi vào bên trong. Tôi liếc nhìn mấy ngón tay đang cận kề miệng anh ta. 

Tạm biệt. 

Tôi sắp trở thành bữa ăn của con thú này rồi… 

Soạt… Soạt… 

Không, đợi đã… Cái gì? Tai tôi nóng ran trước âm thanh dâm đãng của cái lưỡi ướt át đang liếm tay mình. Xấu hổ chết mất. Điều này không có trong tiểu thuyết mà!

Tiến triển quái gì thế này, hả tác giả !?

Bạn đang đọc:Tôi đã gặp nam chính ở trong tùChương 11
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.