Bạn đang đọc:Tôi Đã Chăm Sóc Chồng Mình Trong Cuốn Tiểu Thuyết Bi KịchChương 34

Trans: Olive

Beta: Meiyu



Chương 34

 

Tôi lắc đầu thở dài với ý nghĩ đối đầu với những người nơi đó cùng lúc.



‘Liệu mình có thể làm được không nhỉ?’



Liệu mình có thể đối đầu với họ không? Liệu Astell có được đền đáp về những nỗi nhục mà cô đã phải chịu đựng bao lâu nay? Nếu nhìn vào những cuốn tiểu thuyết khác, chẳng phải hầu như tính cách mọi nhân vật phản diện đều vậy? Nhưng kể cả như thế, có vẻ như sáu người này sẽ không ra mặt một lần. Và trên hết là tất cả bọn họ không phải một gia đình.



‘Có vẻ như khó khăn đã đột ngột tăng lên rồi.’



Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra khi mình gặp Julia? Nhớ lại cuốn tiểu thuyết, tôi không thể nhớ gì về gia đình Astell cho đến khi cô ấy chết. Có khi nào bởi vì tôi ở lại thủ đô? Có lẽ là vậy. Trong tiểu thuyết gốc, Bleon và Astell không hề tới thủ đô, cho nên rõ ràng chuyện này đã xảy ra vì tôi tới thủ đô. Sự tự tin của tôi gần như biết mất, và cuối cùng, ý nghĩa rằng tôi đã làm điều gì đó khiến tôi cảm thấy đỡ lo lắng hơn.



‘Mình đã không còn là Astell đó nữa rồi.’



Đúng. Tôi không phải Astell. Họ cũng không phải gia đình của tôi. Tôi không phải là người có nhận thức công lý mạnh mẽ, nhưng tôi cũng không phải dạng ngu ngốc gì.



Dù sao thì nước cũng đã tràn rồi. Tôi phải làm điều mình có thể - điều đó thể hiện tôi không còn tha thứ cho những lời lăng mạ và quấy rối nữa. Dù Astell hay tôi, vì tôi là Astell trước đây. Nên tôi phải làm gương cho họ để họ không động chạm tới tôi trong tương lai. Sau quyết định đó, tôi cố gắng sắp xếp lại ý định của mình.



Astell không biết chuyện gì xảy ra trong một thời gian dài sau khi rời khỏi nhà Heins Marquisate 10 năm. Cô không nhận ra rằng Julia đã ly hôn vài năm trước vì điều đó. Nếu Astell không biết thì tôi chưa chắc đã không biết.



Nhưng quản gia đã ở đây, tôi đã kêu ông ta lại để hỏi. Không may mắn thay, quản gia đã rời dinh thự Kren. 



‘Phải làm gì bây giờ?’



Thông tin là một thứ vũ khí để ta định hướng cách đánh. Để đối phó với những người như thế này, tôi phải cần nhiều thông tin hơn nữa về họ.



‘Chờ đã nào, chẳng phải McCain cũng biết chút ít gì đó sao?’



McCain đột nhiên nảy ra trong tâm trí tôi. McCain đã được đề cập tới rằng anh ta đã sống ở thủ đô lâu năm. Anh ta hẳn sẽ biết chuyện nhiều hơn Bleon hay Astell, một quý tộc cư trú ở thủ đô mà cắt đứt hết liên lạc với mọi người và sống ẩn dật.



‘Nhưng…’



Ý tưởng gặp McCain chắc chắn sẽ làm phiền Bleon. Nhưng trong trường hợp hiện tại, tôi phải thu thập những thứ nhỏ nhất. Nên tôi nghĩ về điều đó một lúc. Liệu tôi có nên gặp mặt McCain mà không để Bleon biết hay là nên nói với Bleon kể cả anh ấy sẽ có hơi bồn chồn nhỉ…?



‘Nói cho anh ấy tốt chắc sẽ tốt hơn là giữ kín mà?’



Tôi quyết định nói cho Bleon biết trước, nghĩ về việc tôi phải giải thích từng bước lý do tôi muốn gặp McCain, chắc Bleon sẽ cảm thấy rất buồn.

 


Khi tôi nảy ra ý tưởng này, tôi chợt nhận ra thời gian đã trôi qua nhiều hơn tôi nghĩ. Trời đã tối và đã qua giờ đi ngủ.



‘Mọi người hẳn là đã ngủ rồi.’



Vậy tôi phải chuyển qua sáng mai. Với suy nghĩ đó, tôi đứng dậy và duỗi người sau hàng giờ ngồi bất động. Tôi cảm thấy vừa mệt mỏi lại vừa tỉnh táo, rồi tôi ngay lập tức rời khỏi phòng học và trở về phòng ngủ.



Khi tôi bước vào phòng, Bleon, người tưởng chừng đang ngon giấc trên giường đã ngồi đợi tôi khi tôi không trở về trên sô pha mà vẫn chưa ngủ.



“Bleon?”



Tôi cất tiếng gọi Bleon bằng giọng khàn đặc bởi tôi đã không mở lời một lúc lâu.



“Vợ.”



Bleon nhìn chằm chằm vào tôi từ lúc tôi mở cửa bước vào.



“Đã muộn rồi mà sao anh chưa ngủ?”



“Anh đang đợi em, vợ à…”



“Em bảo anh đi ngủ trước mà.”



“Anh không ngủ được…”



“Kể cả vậy, anh chỉ cần nhắm mắt và nằm xuống, anh sẽ ngủ được thôi…”



Tôi nhăn mặt rồi ngồi đối diện Bleon. Bleon ngay lập tức chuyển sang ngồi cạnh và ôm tôi.



“Haa…”



Sau đó, anh hít vào thở ra như thường lệ.



“Anh nghĩ mình ổn hơn rồi…”



“Em bảo anh là em ở thư phòng.”



Nhìn anh ấy không muốn rời khỏi tôi dù chỉ một khắc, tôi thở dài.



‘Quá lắm rồi…’



Dù biết rằng tôi ở phòng bên cạnh, nhưng mức độ lo ngại mà anh thể hiện tệ hơn tôi tưởng. Khi tôi quan sát anh, tôi có chút lo lắng liệu mình có thể nói ra lúc này.



‘Bình tĩnh và nghĩ lại nào.’



Sau khi khiến cho bầu không khí dịu đi, tôi cảm thấy mình cần nói gì đó, nên tôi nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau và cọ đầu vào cánh tay Bleon.



“Anh nhớ em chứ?”



“Ừ… Anh rất nhớ em.”



“Nếu anh muốn gặp em, anh cứ tới thư phòng là được.”



“... Anh nghĩ mình không nên làm phiền em, vợ à…”



“Không phiền đâu, anh có thể tới bất cứ khi nào anh muốn mà.”



“Thật chứ?”



“Vâng.”



Tôi ngẩng đầu lên và mỉm cười bẽn lẽn về phía Bleon, rồi anh ấy thì thầm vào tai tôi bằng giọng nhỏ nhẹ.



“Anh muốn được hôn em…”



“Hôn?”



“Ừ. Được không…?”



“Anh đã làm sáng nay mà.”



“... Anh muốn nữa….”



Tôi nghển cổ và đắm chìm vào ánh mắt xanh của Bleon, rồi hạ thấp ánh mắt xuống đôi môi đỏ tươi của anh ấy.



“Môi Bleon không sưng lên.”



Nói rồi, tôi đặt tay mình lên môi anh và nhẹ nhàng vuốt ve nó.



“Anh sẽ thật dịu dàng…”



Bleon nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi thứ đang để trên môi anh, nhìn thẳng vào mắt tôi và hôn vào lòng bàn tay.



Ngay lập tức, tôi cảm thấy một dòng điện đột ngột chạy ngang cơ thể mình, tôi run lên mà chẳng hề nhận ra điều đó.



“Vợ à…”



Anh gọi tôi và khi tôi đến với anh, tôi đã ngấu nghiến đôi môi anh ấy một cách điên loạn.



* * *

 

Buổi sáng hôm sau, dù là chuyện gì khẩn cấp có xảy ra thì một lời mời đã được gửi đến dinh thự, nó được viết rằng chúng tôi nên tới bữa tối hai ngày sau. Họ cũng mời cả Bleon nữa.



‘Sớm hơn mình nghĩ…’



Nụ hôn tối qua đã khiến tôi quên mất rằng mình phải nói với Bleon về việc tôi có vài thứ cần hỏi McCain. Vậy nên, trong lúc tôi ăn sáng, tôi đã nói với Bleon.



“Ngài công tước.”



“Anh đây, vợ…”



“Em có vài chuyện cần hỏi ngài McCain, nên em định tới gặp anh ta sau bữa tối.”



“... Hiệp sĩ chỉ huy ư?”



Một lần nữa, tôi có thể thấy được sự không ổn trong giọng nói của Bleon.



“Vâng. Có lẽ sẽ mất một giờ.”



“Một giờ sao…?”



Ý tôi là nó chỉ kéo dài có một giờ, nhưng Bleon thì than rằng nó tốn cả tiếng đồng hồ.



“Có thể sẽ ít hơn.”



“... Anh đi cùng em được không?”



“Không vấn đề gì, cơ mà em nghĩ hai người sẽ không thoải mái cho lắm. Em có chút lo ngại về điều đó, nên em nghĩ mình sẽ đi một mình và trở về nhanh thôi.”



“... Ừ.”



Sau câu trả lời đồng tình ấy, Bleon hầu như không ăn gì nữa. Tôi sắp sửa nói thêm câu nữa khi nhìn anh ấy như vậy, nhưng tôi chỉ cắn môi.



“Em sẽ đi vào lúc đó.”



“... Vợ à.”



“Vâng?”



“Không gì đâu.”



Ôi trời, nó làm phiền tôi quá mức. Tôi thở dài và bước đến bên Bleon. Sau đó tôi hướng người tới ôm 

Bleon nhẹ nhàng.



“Xin hãy đợi em. Anh có thể đọc sách hay đi dạo trong vườn lúc trong thời gian đó, được chứ?”



Em sẽ về sớm thôi… Tôi thì thầm vào anh như thể tôi đã thêm những từ ngữ đó, Bleon gật đầu nhẹ nhàng, và tôi quay người bước đi không nao núng, tôi bước tới phòng McCain, căn phòng mà anh ta đã ở suốt thời gian qua ở Hares.



Cốc, cốc.



“Ai vậy?”



Tôi gõ vào cửa, giọng McCain cất ra từ bên trong.



“Là tôi, Astell Einer.”



Lạ thay, không câu trả lời nào được phát ra nữa. Khi tôi định nói tiếp vì tôi nghĩ anh ta đã không nghe thấy, cánh cửa đột nhiên mở ra, McCain xuất hiện.



“Thưa quý bà, à không Nữ công tước.”



Nhớ lại rằng tôi đã nhắc nhở anh ta đừng gọi tôi là quý bà, anh ta đã thay đổi tước danh.



“Có vài điều tôi cần hỏi, thưa ngài.”



Tôi lập tức đưa ra lý do mình tới gặp ông ấy.



“Mời vào.”



Anh ta đứng sang một bên. Tôi liếc nhìn McCain và bước qua anh ta để tiến vào phòng.



“Xin hãy ngồi đây.”



Tôi đi tới ghế sô pha mà anh ta đã chỉ rồi ngồi xuống.



“Tôi đã bảo người hầu chuẩn bị trà và đồ ăn nhẹ, cô ấy sẽ tới sớm thôi.”



Sẽ không mất quá nhiều thời gian, nhưng sẽ thật thiếu tôn trọng khi tới trò chuyện mà không có nổi tách trà. Khoảnh khắc sau đó tôi chợt nhận ra rằng người hầu đã tới với hai cốc trà cùng đĩa bánh quy rồi đặt chúng trên bàn.



“Cô cần hỏi gì về tôi sao?”



Anh ta hỏi tôi với một nụ cười dễ chịu.



“Tôi nghĩ ngài nên chắc chắn rằng tôi không có tò mò gì về ngài.”



Tôi nhanh chóng chỉnh lại câu chữ của anh ta. Khuôn mặt anh có chút thất vọng trước lời nói của tôi, dần nở nụ cười giả dối trở lại.



“Vậy sao…”



Bạn đang đọc:Tôi Đã Chăm Sóc Chồng Mình Trong Cuốn Tiểu Thuyết Bi KịchChương 34
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.