Bạn đang đọc:Tôi Đã Chăm Sóc Chồng Mình Trong Cuốn Tiểu Thuyết Bi KịchChương 27

Trans: Luna

Beta: Meiyu

 

Chương 27

Nói rồi, tôi khẽ nhếch môi và vươn tay ra phía trước vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của anh ấy. Khuôn mặt của Bleon bừng sáng lên vẻ vẻ mặt nhẹ nhõm, có lẽ là vì tôi đã tránh anh từ nãy đến giờ. Sau đó Bleon đột nhiên nắm lấy tay tôi đang vuốt ve đầu anh ấy và đặt lên môi. Tuy nhiên, khi chạm vào môi Bleon, tôi lại nhớ rõ về cái cảm giác tương tự như trong giấc mơ của mình, cơ thể trở nên có chút nao núng.

 

‘Đôi môi này…’

 

Lần nữa. Giấc mơ đó cứ liên tục tua đi tua lại trong đầu mà tôi không thể dừng lại được.

 

“Đúng. Anh muốn biết về mọi thứ của vợ mình nhưng em có vẻ không muốn anh biết nên anh sẽ không hỏi gì nữa. Nhưng lần tới nếu em có một giấc mơ như vậy, hãy kể cho anh nghe ngay nhé. Được không?”

 

“ Được rồi. Em sẽ làm vậy mà.”

 

Tôi gật đầu và nở một nụ cười gượng gạo.

 

“Ah, Vợ à. Em có đói không? Em chỉ mới ăn có chút bánh mì trong xe ngựa và cũng không ăn gì khác đấy.”

 

Tôi đã không cảm thấy đói cho đến bây giờ, nhưng sau khi nghe những lời Bleon nói đột nhiên khiến tôi có cảm giác hơi đói.

 

“Nhưng khi anh nhắc đến, em lại cảm thấy có chút đói.”

 

Trước khi tôi có thể nói xong, Bleon đã rời khỏi giường ngay và đi đâu đó. Tôi chỉ có thể thẫn thờ nhìn bóng lưng anh ấy khi anh đang đi ra. Bleon sải bước về phía trước và dừng lại trước bàn ăn một lúc, sau đó, anh ấy quay lại và mang theo khay thức ăn trên tay.

 

“Anh không biết khi nào vợ sẽ thức dậy, nên anh đã để nó sẵn ở đây… Nhưng có lẽ chúng đã nguội rồi..”

 

Bleon khẽ cau mày như thể anh không mấy hài lòng với điều đó.

 

“Em chờ một chút nhé, để anh gọi người hầu đem thức ăn đi hâm nóng lại đã.”

 

Sau đó, anh ấy mỉm cười để tôi đừng lo lắng và đưa tay rung chiếc chuông gần giường.

 

“Không. Em sẽ ăn nó.”

 

“Sao anh có thể cho vợ ăn thức ăn nguội được chứ…”

 

“Nó ổn mà. Vì giờ đã là ban đêm, nên em chỉ cần ăn một chút rồi ngủ tiếp là được rồi.”

 

Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng nằm trên chỗ cao nhất trong bầu trời đêm tối tĩnh mịch. Điều đó cho thấy rằng người hầu cũng đang trong ngủ. Nó không giống như tôi không có gì để ăn. Thật sự thì có rất nhiều thức ăn và tôi cũng không muốn đánh thức họ chỉ vì thức ăn hơi nguội đâu.

 

“Đưa đây cho em.”

 

 

Tôi ngồi trên giường và vươn người về phía Bleon. Anh ấy tiến về phía giường với biểu cảm cứng nhắc trên mặt như thể đang miễn cưỡng cho tôi ăn thức ăn nguội vậy.

 

“Vợ…”

 

Bleon đứng yên, trên tay bưng khay từ từ đi đến trước giường, có lẽ như là đang chờ tôi xem xét lại.

 

“Nó rất ổn. Em có thể ăn vài thứ ngon hơn vào bữa sáng mà.”

 

“Ha… Được rồi.”

 

Bleon đã sớm bỏ cuộc, anh ngồi xuống mép giường và đặt khay đồ ăn xuống. Trên khay có súp hầm thịt, một vài ổ bánh mì, và trái cây với một ít rượu.

 

“Wao! Nhìn chúng thật là ngon miệng quá đi.”

 

Để làm ấm họng, đầu tiên tôi lấy chai rượu rót ra ly và uống một ngụm, thưởng thức hương vị của nó.

 

“Mm, chai rượu này thật tuyệt. Anh đã ăn gì chưa, Bleon?”

 

“… Vẫn chưa.”

 

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng Bleon đã ăn rồi nên hỏi nhưng câu trả lời của anh ấy lại là không.

 

“Cái gì? Sao anh lại chưa ăn chứ?”

 

“Em vẫn chưa ăn, sao anh có thể ăn một mình chứ…”

 

“Em không thể ăn vì em ngủ. Anh có thể ăn trước mà.”

 

Anh ấy muốn ăn cùng tôi, nên anh ấy đã đợi dù rất đói. Và lúc này, đập vào mắt tôi là hai ly rượu và hai cái dĩa đang trên khay.

 

“Anh có thể ăn trong khi thức ăn vẫn còn ấm mà. Sao anh lại bỏ bữa chứ?”

 

“Anh thích ăn với vợ cơ.”

 

“Vậy…”

 

“Chúng ta hãy ăn cùng nhau đi.”

 

Nói xong, Bleon xé vài miếng bánh mì, rồi chấm với nước thịt hầm và đưa lên trước miệng tôi.

 

“Đây nè, vợ, ah—”

 

Lần đầu tôi ăn cùng với Bleon, tôi đã nói rằng chúng ta không cần phải đút nhau ăn như thế nữa vì nó làm tôi cảm thấy không thoải mái. Mặc dù anh ấy nói là đã hiểu nhưng bất cứ khi nào anh ấy có cơ hội, anh ấy đều háo hức đút cho tôi ăn trong khi tôi bảo rằng nó không ổn lắm.

 

 

Tôi đã miễn cưỡng đóng vai như thế này, cho rằng là trò trẻ con, nhưng bây giờ tôi ngày càng mê mẩn kiểu ăn này. Hôm nay, anh ấy tiếp tục đút cho tôi miếng bánh mì, theo phản xạ tôi mở miệng và ăn nó, sau đó ngả đầu ra sau một lúc. Tôi cầm bánh mì mà anh ấy mang đến trên tay và trái với thường lệ, tôi đưa miếng bánh mì lên miệng anh ấy.

 

“Em sẽ đút cho anh ăn.”

 

Thực chất, những gì tôi đang làm chỉ là một trò đùa. Tôi đã làm điều đó khi biết rằng Bleon sẽ cảm thấy khá ngạc nhiên, nhưng động thái tiếp theo nằm ngoài dự đoán. Đúng hơn là, anh ấy cảm động trước hành động của tôi, mắt anh sáng lên vì xúc động và anh ấy cầm ổ bánh mì trong tay tôi và cắn một miếng mà không có vẻ xấu hổ gì cả.

 

“Vợ ơi, nó ngon lắm luôn.”

 

Sau đó, anh ấy nhai miếng bánh mì với một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt.

 

“Có phải nó rất ngon đúng không?”

 

“Đúng vậy. Đặc biệt là khi được vợ đút, vị nó ngon hơn rất nhiều.”

 

Tôi khá tò mò về vị của miếng bánh đó vì anh ấy đã ăn rất ngon miệng, nên tôi nghĩ mình cũng nên thử nó. Tôi ngập ngừng một lúc, sau đó ngoan ngoãn mở miệng, lấy chiếc bánh mì mà Bleon đã đưa cho tôi và ăn nó.

 

“Nó ngon quá.”

 

Bánh mì thì đơn giản, nhưng vị của món hầm được bao trọn bởi vị của thịt, nó rất ngọt và mềm, nên mặc dù nó không còn ấm nữa nhưng vẫn ngon hơn những gì tôi tưởng tượng.

 

“Vợ ơi, anh ăn xong rồi.”

 

Trong khi tôi đang nhai và thưởng thức hương vị, Bleon đã mở miệng ra khi gọi tôi, anh ấy đợi để được đút một lần nữa. Tôi không ghét nó nên tôi đã đút cho anh một miếng bánh mì chấm với nước chấm khác. Vì vậy, sau bữa ăn, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế sofa để tiêu hóa thức ăn một chút.

 

“Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu ?”

 

Lý do mà tôi đến Hares, như đã nói với Bleon trước đây, đó đại loại như là đi du ngoạn và khám phá. Sau khi tìm hiểu thủ đô của đế chế như thế nào, đó có phải là nơi để khám phá và sinh sống lý tưởng hay không, tôi đã quyết định chuyển đến đây. Ở đây vẫn không có gì phải làm cả, vì vậy chúng tôi chỉ cần di chuyển tự do và đi bất cứ nơi nào mà chúng tôi muốn. Tôi đã nghĩ trước về một vài nơi, nhưng trước đó, nếu có nơi nào mà Bleon muốn đến, thì sẽ khá tốt nếu tôi chọn đi đến đó trước, vì vậy tôi đã hỏi anh ấy.

 

“…Anh sẽ đi theo nơi vợ muốn đi.”

 

Tôi tự hỏi để đề phòng các trường hợp xảy ra, nên tôi đã hỏi, nhưng câu trả lời không nằm ngoài dự đoán.

 

“Không có nơi nào anh muốn đến ư?”

 

“…Đúng vậy”

 

“Có thật không?”

 

Tôi cứ lặp lại những điều tương tự như thế với anh ấy, nói rằng anh ấy nên nghĩ đến một nơi nào đó.

 

“Không… ”

 

“Nhưng anh mới quay trở lại đây sau một thời gian dài đó, anh nên nghĩ về nó.”

 

“…Được rồi, anh sẽ.”

 

Tuy nhiên, vì một lý do nào đấy mà giọng của Bleon dường như không còn chút sức lực nào.

 

“Anh lo lắng à?”

 

“…Ừm.”

 

Xét từ cuộc nói chuyện lần trước, tôi biết rằng anh ấy rất lo lắng về điều đó. Bleon tiếp tục thể hiện rằng anh ấy không thích tới Hares, rõ ràng là anh ấy vẫn không quan tâm đến nơi này. Tôi vẫn chưa hiểu hết về Bleon, nhưng tôi đã quyết định ngừng thúc ép anh ấy theo cách của tôi. Cuối cùng, tôi cũng không đạt được như những gì tôi mong đợi.

 

Tôi nhận ra rằng mình có một niềm tin hơi thái quá vào tương lai mà tôi biết, và tôi mong rằng người ngồi trước mặt tôi sẽ hành động theo sự dự đoán của tôi. Nhưng cuối cùng, nó đã trở nên vô ích. Vì vậy tôi đã quyết định chấp nhận cách anh ấy hành động như tôi đã thấy, nghe, và cảm nhận ở thời điểm này. Đương nhiên, ký ức của Astell—nội dung trong cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc—vẫn luôn chiếm đóng trong đầu tôi.

 

Mặc dù vậy, đám thông tin đó không hoàn toàn vô dụng, vì tôi có thể thỉnh thoảng lấy lại chúng tùy từng thời điểm trong tương lai và sử dụng khi cần thiết. Tuy nhiên, ngay lúc này, những thông tin này chỉ là phụ đối với tôi, nó không còn là quan trọng nhất nữa rồi.

 

Sau khi suy nghĩ điều này, tôi quay người sang một bên và tiếng lại gần Bleon, bắt đầu chăm chú vào đôi mắt xanh của anh ấy. Anh nói với tôi rằng nó rất dài, dài đến tận mười năm, chỉ khi gần nhau là tất cả, không phải là khoảng thời gian tồi tệ nhưng vui vẻ và đáng quý đối với anh. Đó là lý do tại sao tôi trân trọng và muốn gần hơn với trái tim của anh ấy khi anh có cảm giác bất an.

 

“Thậm chí là anh sẽ luôn ở bên em chứ?”

 

Và đó cũng là cách tốt nhất để an ủi anh ấy. Mặc dù đã có đôi lúc tôi nghĩ rằng tôi phải rời khỏi Bleon và chuẩn bị cả tài liệu ly hôn, rời khỏi anh ấy đã không còn ý nghĩa với tôi bây giờ, và cũng không cần thiết phải ly hôn. Thế nên tôi phải làm rõ với anh ấy là tôi sẽ không rời xa anh ấy nữa, trừ khi trái tim tôi miễn cưỡng ở bên anh ấy. Nên nếu anh ấy cần tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy nếu anh ấy muốn.

 

“Nếu dù chúng ta ở đâu, đi đâu hay ở cùng với ai, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau đúng không?”

 

 

Bạn đang đọc:Tôi Đã Chăm Sóc Chồng Mình Trong Cuốn Tiểu Thuyết Bi KịchChương 27
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.