Bạn đang đọc:Tôi Đã Chăm Sóc Chồng Mình Trong Cuốn Tiểu Thuyết Bi KịchChương 16

Trans: Rana

Beta: Rosie

======================


 

Trong lúc tôi đang suy nghĩ vu vơ, Philia rời tay khỏi cơ thể của Bleon và ra hiệu rằng cuộc trị liệu đã kết thúc.


 

“Philia, hôm nay cô làm tốt lắm.”


 

Ngay khi Philia vừa ngưng chạm vào anh ta, Bleon ngay lập tức tiến đến cạnh tôi, kể cả khi anh ta vẫn còn đang ở trần. Anh ta lại ôm tôi từ phía đằng sau, hít hà từng hơi thật sâu.


 

‘Nó gần như là một nghi thức.’


 

Một nghi thức sau buổi trị liệu. Bleon không rời khỏi tôi như như thế và tiếp tục lặp lại hành động ấy. Ban đầu, tôi bị ngạc nhiên bởi hành động của anh ta, nhưng giờ đây tôi lại đón nhận nó như là một lẽ thường xảy ra một cách tự nhiên. Tôi không còn cảm thấy bất tiện và dường như cảm giác không tồi khi mà Bleon đang tìm tôi, vì vậy tôi không trách mắng anh ta nữa.


 

“Thưa phu nhân, tôi có điều này cần phải nói.”


 

Ngay sau khi kết thúc, như mọi khi, Philia luôn tiến hành dọn dẹp mọi thứ, nhưng lần này cô ấy muốn nói chuyện với tôi. Philia tiến đến gần với vẻ mặt thản nhiên như thể cô ấy đã quá quen với việc nhìn thấy Bleon ôm lấy tôi như bây giờ.


 

“Có chuyện gì thế?”


 

“Quá trình trị liệu đã sắp kết thúc rồi.”


 

“Cái gì?”


 

Sao cuộc trị liệu có thể kết thúc sớm như thế được? Tôi đã giật mình vì không ngờ rằng những lời này được phát ra từ miệng của Phila. Khi tôi còn đang bối rối vì bất ngờ, thì tôi có thể cảm nhận được Bleon, người đang ôm lấy tôi cũng bối rối.


 

“Bây giờ, chỉ với vài bước trị liệu cuối, quá trình cai nghiện sẽ hoàn tất.”


 

“Tôi biết…?”


 

Không thể nào như thế này được…


 

Việc trị liệu của Bleon kết thúc và anh ấy khỏe lại là một điều tốt. Nhưng ngay khi ở trong tiểu thuyết, tôi nhớ rằng nó gần như là bất khả thi để anh ấy có thể hồi phục hoàn toàn, cho dù là nó kéo dài đến vài tháng.


 

Nhưng cô ấy lại làm điều đó trong một tuần? Tất nhiên, tôi đã mong chờ rằng thời gian chữa trị có thể sẽ ngắn hơn ở thời điểm này. Tôi cũng không nghĩ rằng cuộc trị liệu sẽ tốn nhiều thời gian như trong tiểu thuyết khi thấy cơn nghiện của anh ấy đã đỡ hơn rất nhiều. Nhưng mà thời gian một tuần vẫn là nhanh đến mức khiến tôi choáng váng.


 

“Vậy là, bây giờ gần như không còn thuốc phiện trong người Duke nữa đúng không?”


 

“Đúng vậy. Cô có thể thấy điều đó. Kể từ bây giờ, việc trị liệu sẽ chỉ còn là loại bỏ các tạp chất còn sót lại, và Duke hầu như sẽ không còn cảm thấy tác dụng của thuốc.”


 

“Được rồi. Tôi hiểu rồi…”


 

Bleon bỗng siết chặt vòng tay hơn từ phía sau tôi. Bằng cách nào đó, nó như là hành động anh ấy rất thích.


 

“Vậy anh ấy cần bao nhiêu lần điều trị nữa?”


 

“Một đến hai lần.”


 

“Được. Tôi hiểu rồi. Hôm nay cô vất vả rồi, cô hãy về và nghỉ ngơi đi.”


 

“Được. Vậy tôi đi đây.”


 

Ngay sau khi Philia rời đi, Bleon mở miệng với giọng nói tràn đầy hạnh phúc.


 

“Việc điều trị sẽ kết thúc sớm thôi. Vợ yêu.”


 

“Ý em là…nó kết thúc sớm hơn em nghĩ.”


 

Trong vô thức, giọng nói lướt qua đôi môi tôi nghe có phần ảm đạm.


 

“Nhưng mà…có vẻ như…em không vui lắm nhỉ…?”


 

Và như thể anh ta đã nhận ra điều đó, giọng Bleon trở nên ủ rũ.


 

“Không…! Không phải vây. Chồng em cuối cùng cũng đã tốt lên, sao em không vui cho được?”


 

Tôi vội vàng bào chữa.


 

“Thật sao? Anh cũng nghĩ vậy.”


 

Sau đó, giọng Bleon cũng vui vẻ trở lại.


 

“Vậy bây giờ chúng ta làm được không?”


 

“Làm gì cơ?”


 

“Anh không nghĩ là anh có thể kiểm soát bản thân mình nữa vì anh đã kiềm chế rất lâu rồi…Anh đã cố gắng kìm nén bản thân bằng cách nghĩ về em, vợ à…”


 

Cái gì…


 

“À…”


 

Ngay khi tôi hiểu được ý Bleon là gì, tôi có cảm giác ai đó đã lấy búa đập đầu mình vậy. Từ lúc bắt đầu tôi đã cho rằng quá trình điều trị có thể sẽ kéo dài ít nhất là ba tháng.


 

Trong câu chuyện gốc, tình trạng của Bleon không khả quan hơn cho dù Philia ở cùng anh ấy 24 tiếng một ngày khi Astell vắng mặt ở dinh thự, cung cấp cho anh ấy sự chăm sóc chu đáo. Khi đó, tình trạng của Bleon nghiêm trọng đến mức hàng chân mày của tôi lúc nào cũng nhíu lại như khi tôi đọc đoạn đó trong cuốn tiểu thuyết.


 

‘Vì anh ấy đã sử dụng thứ thuốc đó trong hơn bốn năm…’


 

Trong câu chuyện gốc, Astell đưa Bleon thuốc và kiểm soát đời sống sinh lý của anh ấy trong vòng bốn năm ngay sau khi anh ấy đến tuổi trưởng thành.


 

‘Tức là việc chữa trị không hề dễ dàng.’


 

Nhưng giờ đây, Bleon chỉ cần uống thuốc ít nhất trong vòng nửa năm nữa. Lượng thuốc đã tăng lên gấp đôi theo từng năm trôi qua, so với điều đó, sự phụ thuộc vào thuốc của anh ấy bây giờ cũng khá ít. Đó là lý do tại sao việc điều trị kết thúc sẽ kết thúc sớm, nhưng…


 

‘Không, nhưng mà chỉ có một tuần thì…’


 

Tôi không hề biết rằng việc điều trị sẽ kết thúc trong một tuần, vì vậy tâm trí tôi cứ tuột dốc không kiểm soát khi tôi cố hiểu những gì Bleon vừa nói với mình. Nếu tôi biết việc này sẽ xảy ra, tôi sẽ chẳng bao giờ dùng việc điều trị như một lời bào chữa và hoãn nó cho đến khi việc điều trị kết thúc bất cứ lúc nào Bleon cứ thúc ép tôi.


 

‘Mình tiêu rồi.’


 

Không để ý đến cảm giác của tôi, Bleon tiếp tục dựa vào người tôi như thể anh ta định làm gì đó ngay lúc này.


 

‘Nguy hiểm quá…’


 

Nơi nào đó của anh ta, thứ đang hoàn toàn áp sát tôi từ đằng sau, đang dần dần lớn lên.


 

“Việc điều trị vẫn chưa xong đâu…!”


 

Đầu tiên, tôi cố gắng nghĩ xem nên nói gì với anh ấy để thoát thân trong tình huống hiện tại.


 

“Ha…Được rồi…”


 

Tôi cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh sau gáy, nó khiến tôi rùng mình trong giây lát. Tôi nhanh chóng lách đi để thoát khỏi vòng tay anh. Nhưng Bleon lại ôm tôi chặt hơn và nói với giọng nói mơ hồ.


 

“Vợ à…Đừng cử động. Nếu chúng ta không thể làm ngay bây giờ…Vậy thì hãy chờ…Một chút thôi.”


 

Khi anh ấy bảo tôi đừng cử động, tôi trở nên căng thẳng tột độ. Và để cố gắng không động đậy, tôi đã giữ hơi thở của mình và thở ra từng chút một. Nhưng mà ‘một chút’ của Bleon là bao lâu, anh ấy không có chút dấu hiệu nào là bình tĩnh lại cả.


 

‘Em phải như thế này trong bao lâu nữa?’


 

“Vẫn chưa được…?”


 

Tôi cẩn thận mở miệng và hỏi anh.


 

“Vẫn…Vẫn chưa…”


 

Anh ấy, cũng thế, thở ra một tiếng thật dài, cảm thấy bực bội bởi cơ thể anh ấy không nghe theo lí trí.


 

‘Còn bao lâu nữa…?!’


 

Tôi bây giờ đã đạt đến giới hạn. Đó là bởi vì cơ thể căng cứng của tôi đã bị gượng ép quá lâu và nó bắt đầu kêu đau từng chút một. Có lẽ nếu tôi giữ như thế này lâu thêm chút nữa, chắc chắn tôi sẽ bị đau cơ khắp người vào sáng hôm sau.


 

“Em đang hơi khó chịu…”


 

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng lâu hơn nữa, nên tôi đã nói với Bleon.


 

“Có khó chịu lắm không, hả vợ?!”


 

Ngay sau khi tôi nói rằng tôi đã có khoảng thời gian khó khăn, Bleon lập tức buông tôi ra. Sau đó anh ấy quay trở lại trước mặt tôi và bắt đầu đối mắt với tôi.


 

“Xin lỗi…Anh chỉ nghĩ cho bản thân mình…”


 

“Không. Nhưng…”


 

Tôi đảo mắt từ cái nhìn đầu tiên và giật mình khi ánh mắt tôi rơi xuống giữa hai chân anh ta. Tôi vội vàng nhìn lên, nghĩ rằng mình không nên nhìn anh ấy nữa.


 

Tôi không biết rằng khi Bleon ôm tôi từ đằng sau, khóe mắt của anh ấy đã nhuốm đỏ. Có vẻ như anh ấy cũng đã trải qua khoảng thời gian khó khăn khi cố gắng chịu đựng ham muốn của mình.


 

‘Chúng ta làm gì đây.’


 

Nhưng mặc kệ anh ấy nhìn tôi tha thiết thế nào và anh ấy xin tôi nhiều thế nào, tôi không thể cho anh ấy thứ anh muốn được.


 

“Ừ thì, Bleon à…”


 

Tôi chu đáo gọi anh lần nữa. Chỉ có một cách duy nhất để có thể kết thúc tình huống này.


 

“Em có điều cần nói với Jace, nên em nghĩ là em sẽ ra ngoài. Em sẽ quay lại ngay thôi.”


 

Và tôi vội vàng rời khỏi phòng ngủ trước khi Bleon bắt được tôi.


 

‘Phù…’


 

Đó là một lời nói dối rằng tôi có điều cần nói với quản gia. Tôi không cần phải đến đó nếu tôi có công việc. Tôi chỉ cần gọi ông ấy là được. Có lẽ Bleon biết điều đó. Đó chỉ là lời bào chữa để rời khỏi phòng thôi, nên có lẽ anh ấy cũng sẽ không đi sau tôi…


 

‘Có lẽ mình nên đi dạo trong vườn một lát để suy nghĩ thêm?’


 

Tôi cho Bleon khoảng thời gian một mình, và đắn đo rằng mình có nên suy nghĩ lại không, vì vậy tôi đi về phía khu vườn. Trời đang là mùa hè nóng nực, nhưng cũng không nóng đến mức tôi không thể đi loanh quanh được. Và khi hoàng hôn vừa buông xuống, cái nóng ngột ngạt của ban ngày cũng từ từ nguôi đi.


 

‘Một tháng sẽ trôi qua nhanh chứ?’


 

Đã hai tuần kể từ khi tôi thức dậy ở nơi đây. Ở tuần đầu tiên, tôi ngủ như chết, nên thực tế là, chỉ mới 10 ngày trôi qua. Có quá nhiều chuyện xảy ra trong 10 ngày mà cảm giác như vài tháng đã trôi qua.


 

‘Một khi việc điều trị kết thúc, mình nên làm gì?’


 

Bleon và Philia. Philia và Bleon.


 

Cốt để họ đến với nhau càng nhanh càng tốt, bắt đầu điều trị lại mang đến kết quả trái ngược. Hễ mỗi lần Bleon tỏ ra vẻ tình ý với tôi, tôi lại hoãn mọi thứ đến khi việc điều trị hoàn thành.


 

Tất nhiên tôi nghĩ rằng chuyện sẽ khác. Tôi nghĩ rằng một khi việc điều trị kết thúc, tôi sẽ không là gì đối với anh ấy. Bởi tôi không nghi ngờ gì khi hai nhân vật chính sẽ yêu nhau trong quá trình điều trị.


 

Nhưng điều đó hoàn toàn ngu ngốc. Bây giờ tôi nhận ra đó hoàn toàn là một sai lầm lớn khi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ xảy ra như trong chuyện gốc, và dù tôi có động vào những điều cơ bản, những thứ liên quan đến nó đều sẽ xảy ra như trong truyện gốc.


 

‘Nhưng mình không thể không làm gì và chỉ chờ cho đến khi chết đi.’


 

Nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài làm như vậy. Tôi không thể chịu được dù ai đó chỉ thằng vào mặt tôi và nói đó chỉ là bản năng mà thôi. Tôi biết rằng kiểu gì mình cũng sẽ chết, nhưng sẽ có bao nhiêu người sẵn lòng đi theo con đường đó?


 

Tôi chỉ tự mình cố chọn làm điều khác với sự sắp đặt của định mệnh. Tuy nhiên, khi tôi đang sống ở đây với thân phận là Astell, tôi cứ cảm thấy có một điều khác biệt từ nội dung trong cuốn tiểu thuyết mà tôi biết.


 

Đó là trái tim của Bleon luôn hướng về Astell.


 

Dẫu cho tôi có nghĩ về nó nhiều đến mức nào, cảm xúc của Bleon dành cho Astell đều là sự chân thành. Cho dù nếu tôi có cố gắng chối bỏ điều đó theo nội dung của cuốn tiểu thuyết, nói rằng điều đó là không thể nào - bởi lẽ anh ấy đã bị chế ngự - điều có phần nào đó mâu thuẫn khi từ chối tình cảm và cảm xúc của anh ấy. Suy nghĩ này đã làm tôi cảm thấy bối rối từ lần đầu gặp anh, nên giờ tôi khá là chắc về điều đó.


 

‘Nhưng liệu việc yêu một người đã bạo hành mình nghe có hợp lí không?’


 

Bằng cách nào chứ? Sao có thể?


 

Bằng cách nào đó tôi cố gắng từ chối cảm xúc của Bleon, bởi lý trí tôi liên tục nhắc nhở rằng điều đó là bất khả thi. Tuy nhiên, cảm xúc của anh ấy lại quá rõ ràng đến nỗi tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cách thừa nhận nó.


 

‘Nếu vậy thì mình đã nhớ nhầm chuyện gì sao?’


 

Tôi quay lại lúc bắt đầu và suy nghĩ về nó. Và tôi đã chú ý đến một sự thật.


 

Cuốn tiểu thuyết này được đặt tên là < Phái nam có thể dẫn dắt một cuốn tiểu thuyết kinh điển được cứu vớt bởi sự dẫn dắt của phái nữ không? > Đó là lý do tại sao tất cả câu chuyện đều xoay quanh những gì Philia nghe được từ một ai đó nhưng không phải do cô ấy chứng kiến.


 

Vì thế tôi biết và đã nhớ lại những điều trong tiểu thuyết đều từ quan điểm của cô ấy. Đó là lý do vì sao Philia và độc giả không thể thấy được trực tiếp lúc Astell bạo hành Bleon. Cô ấy chỉ biết qua lời thú tội của Astell và lời kể từ giáo viên của Philia.


 

Theo như lời thú tội và những lời bàn tán xung quanh cô, hành động bạo lực của Astell thậm chí còn dã man hơn những gì họ có thể nghĩ đến. Dù nhìn vào mô tả của cuốn tiểu thuyết khiến tôi rợn gáy, nên tôi đã quyết rằng việc Bleon có tác động nào đó với Astell là bất khả thi.


 

Tuy nhiên, giờ tôi đã có ký ức của Astell, vậy nên tôi càng có thông tin xác thực. Tôi cẩn thận dò xét ký ức của Astell trong quá khứ, đúng là cô thấy thỉnh thoảng có chửi mắng Bleon. Không thể nói là không có sự bạo hành nào ở đây.


 

Nhưng điều kỳ lạ là tôi lại chẳng có chút ký ức nào về những lần bạo hành dã man như những gì được kể trong tiểu thuyết.


 

Tôi nghĩ rằng tôi có thể quyết định được mình sẽ làm gì tiếp theo, mặc dù bây giờ tôi nắm được chính xác nội dung của cuốn tiểu thuyết mà tôi chỉ nghĩ đến nó lúc tôi cần. Điều này thực sự quan trọng đến mức tôi cố gắng gợi lại nhiều chi tiết nhất có thể.


 

Câu chuyện bắt đầu khi Philia trở về làng sau một cuộc chiến tranh kéo dài.

Bạn đang đọc:Tôi Đã Chăm Sóc Chồng Mình Trong Cuốn Tiểu Thuyết Bi KịchChương 16
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.