Bạn đang đọc:Tín Đồ Ngày XuânChương 109

Hôm đó cô nói sẽ thử hiểu, Kinh Trập thật sự có suy nghĩ nghiêm túc qua rồi.

Cho dù hôm đó cô buồn ngủ cực kì, nhưng vẫn chưa có ngủ say, nửa mơ nửa tỉnh đều là anh ở bên cạnh, từ lần gặp đầu tiên đến bây giờ, cô đã cẩn thận đếm kỹ từng chi tiết.

Cô không phân biệt rõ giữa yêu với không yêu, trước kia là không rảnh để suy nghĩ kỹ, cũng không có thời gian để quan tâm đến, bây giờ thì hoang mang không biết nên giải quyết như thế nào.

Chỉ là đối với cô mà nói, Lâm Kiêu đúng thật là người đặc biệt, thậm chí là độc nhất vô nhị đối với cô.

Sẽ khó chịu vì anh không vui, sẽ vui mừng vì sự tiến bộ từng chút của anh, sẽ vô tình mà quan sát mọi hành động của anh, đôi tai sẽ phản ứng nhanh nhạy với anh bất cứ lúc nào, bắt gặp tên anh trong đám đông đều sẽ chú ý hơn, nhìn thấy anh vui, tâm trạng cô cũng trở nên tốt theo.

Tin nhắn trong cuộc trò chuyện nhóm ngày hôm đó lướt qua rất nhanh, những khi cô nghĩ không thông được, cô sẽ đi xem bọn họ trò chuyện.

Có rất nhiều người đang chia sẻ các dự án thú vị của mình, cũng có nhiều người đang tám chuyện vu vơ. Tốt nghiệp rồi, những tâm tư cất giấu trong lòng cũng dần dần hiện ra, đôi tình nhân trốn tránh cuối cùng cũng thẳng thắn công khai, người yêu thầm cuối cùng cũng tỏ tình hoặc là từ bỏ, những người thích nhau thì lại bị ràng buộc bởi hiện thực, mỗi người đi theo con đường riêng của mình rồi.

Vui buồn lẫn lộn, thật là sống động.

Lúc Kinh Trập vào vòng bạn bè, nhìn thấy chị Mộc Thanh đăng hình chụp chung với anh Tần Thâm, nhìn bức ảnh có thể dễ nhận thấy là chị Mộc Thanh cưỡng ép chồng chị chụp chung, đối phương đang làm việc, vịn mắt kính, vẻ mặt đầy bất lực.

Trần Tiểu Cẩu bình luận bên dưới: Anh rể, anh bị bắt cóc thì chớp chớp mắt cho em biết nha. Đến bây giờ em vẫn cảm thấy có phải chị em đã nắm được điểm yếu gì đó của anh rồi không, cho nên anh mới phải ngậm ngùi cưới chị ấy?

Trần Tiểu Hồng trả lời lại bằng khuôn mặt cười chết chóc: Cần em quản chắc, nói nhiều như vậy sẽ không kiếm được bạn gái đâu.

Kinh Trập do dự một hồi, bấm vào hình đại diện của chị Mộc Thanh, mở khung trò chuyện.

Kinh Trập: Chị, chị với anh Tần Thâm đến với nhau như thế nào vậy ạ?

Qua một lúc Trần Mộc Thanh mới nhìn thấy tin nhắn: Thật ra không giấu gì em, là anh ấy theo đuổi chị trước. Em đừng thấy anh ấy lạnh nhạt hờ hững, mất chị anh ấy sẽ khóc đấy.

Nói xong hình như tự mình cảm thấy buồn cười, cô ấy lại gửi thêm một cái mặt cười ha ha, sau đó nói: Mặc dù rất buồn cười, nhưng là sự thật đấy.

Kinh Trập cũng không kìm được cười: Vậy anh ấy theo đuổi chị, chị đồng ý liền sao?

Trần Mộc Thanh: Ừm đấy, chị mềm lòng mà, chị sợ anh ấy khóc! Nhưng sau đó chị nghi ngờ anh ấy dùng khổ nhục kế.

Mềm lòng……

Mềm lòng là thích sao? Hay là bởi vì thích nên mới mềm lòng?

Bước xuống xe, đột nhiên Lâm Kiêu kéo cô đến tầng trệt, hai người gọi một phần mì với giá mười mấy tệ ở một cửa hàng nhỏ.

Đối với Lâm Kiêu mà nói thì ăn cái này đã rất đơn giản rồi. Anh mở vỏ bọc của đôi đũa dùng một lần ra, buồn bực lẩm bẩm: “Rõ ràng anh rất dễ nuôi mà.”

Rõ ràng biết là cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng anh muốn chứng minh là họ hợp nhau về mọi mặt.

Kinh Trập cảm thấy có chút buồn cười, cô cúi đầu ăn mì, trong nhất thời không nghĩ ra được tại sao Lâm Kiêu lại thích cô.

Cuộc trò chuyện giữa anh và Giang Dương ngày hôm đó thường xuyên lẩn quẩn trong đầu cô, cô cứ nghi ngờ mình hiểu sai ý, nhưng cho dù nghĩ từ góc độ nào thì cũng đều là cái ý mà cô nghĩ.

Kinh Trập ăn được một nửa, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Kiêu một cái, sau đó nói: “Hôm đó em gửi chuyển phát nhanh là gửi cho bà nội.”

Chỉ là vừa hay nhận được chuyển phát nhanh của Châu Bất Ngôn, lúc cô gửi chuyển phát nhanh cho bà nội giống như là đáp lại Châu Bất Ngôn vậy.

Câu nói này không đầu không đuôi gì cả, nhưng Lâm Kiêu vẫn hiểu được ngay, bởi vì anh ghi nhớ rất sâu.

Anh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng không kìm được mà cười nhạo bản thân, rốt cuộc đã âm thầm ghen không biết bao nhiêu lần rồi.

Chỉ là hình như ngữ điệu này của cô là đang giải thích, Lâm Kiêu ngây người một lát rồi đột nhiên thốt ra một câu hoang đường: “Hôm đó em ở đó nghe lén đúng không!”

Kinh Trập khẽ lắc đầu: “Không có, em nghe một cách quang minh chính đại, giọng nói của anh to như thế.”

Lâm Kiêu: “……”

Hai người im lặng ăn mì, lúc ăn sắp xong rồi, Lâm Kiêu mới chợt bừng tỉnh: “Sợ anh hiểu lầm?”

Kinh Trập lắc lắc đầu: “Sợ anh nghĩ nhiều quá ngủ không được, tâm sự của anh…cũng khá nhiều.”

Lâm Kiêu “ồ” một tiếng, bị nghẹn một hồi lâu không nói ra được gì. Ra khỏi cửa hàng, anh mới buồn bực nói một câu: “Thẩm Kinh Trập, anh sợ em không nghe rõ, anh nói lại một lần nữa, anh thích em, thích đến chết đi được ấy!”

Thẩm Kinh Trập trầm mặc giây lát: “Lâm Kiêu, em nghe rõ rồi.”

Khóe môi Lâm Kiêu khẽ giật giật: “Đây chính là câu trả lời của em?”

Trong lòng chua xót, chua đến phát đắng.

Kinh Trập nuốt ngụm nước bọt, đột nhiên thở dài: “Anh, lát nữa anh quay về khách sạn đi! Không cần ở bệnh viện với em mãi đâu, đợi bà nội xuất viện, em sẽ đi chơi với anh.”

Vẻ mặt Lâm Kiêu lạnh nhạt, không nói ra được là cảm giác gì, chỉ lạnh giọng đáp: “Anh đến cũng không phải vì để chơi.”

Kinh Trập trầm mặc, rất lâu sau mới nói một câu: “Cảm ơn anh.”

Lâm Kiêu bực bội nói: “Không muốn nghe cái này.”

Kinh Trập tiếp tục than thở: “Em phải chăm sóc bà nội, thi đậu đại học rồi cũng sẽ ở cùng với bà nội, lúc bà nội có chuyện em sẽ đến ngay với bà nội, những việc khác đều gác sang một bên.”

Lâm Kiêu liếc nhìn cô một cái: “Anh biết.”

Kinh Trập nói tiếp: “Em với bà nội không có tích góp gì cả, có tích góp rồi cũng không thích tiêu tiền phung phí, khác biệt giữa hai người chúng ta vẫn rất lớn.”

Lâm Kiêu đã mơ hồ có linh cảm không tốt rồi, vẻ mặt anh càng lạnh lùng hơn.

Kinh Trập nghĩ một hồi, nhất thời cũng không nghĩ ra được nhiều hơn nữa, nhưng trong lòng cô biết, khoảng cách giữa hai người không chỉ có chút ít này.

Lâm Kiêu cẩn thận phân biệt ý muốn của cô, nhưng dù nghĩ như thế nào thì đều cho là cô đang từ chối khéo, vì thế ánh mắt anh nhìn cô mang theo sự bi thương: “Em có thể đừng nói những điều anh không thích nghe được không, đừng nói nữa.”

Anh quay đầu qua chỗ khác.

Kinh Trập nhìn thấy được sự bi thương trong ánh mắt anh, trong đầu cô không kìm được mà nhớ đến lời của chị Mộc Thanh: Ừm đấy, chị mềm lòng mà! Chị sợ anh ấy khóc!

Bỗng nhiên Kinh Trập kéo áo anh, mím môi lại, có chút căng thẳng nhìn anh, nói: “Tình hình của em chỉ có những điều này, nếu như anh vẫn không để ý đến thì chúng ta có thể thử.”

Lâm Kiêu nhìn cô, rất lâu sau cũng chưa phản ứng lại, mỗi một từ cô nói anh đều nghe hiểu cả, nhưng ghép lại thì nghi ngờ mình nghe nhầm, vì thế cố nén ra một chữ từ cổ họng: “Hửm?”

Kinh Trập tưởng anh chê cô nói mơ hồ, vì thế lại nói thêm một câu: “Em cũng thích anh, muốn thử quen anh, nếu như anh có thể chấp nhận tình hình hiện tại của em.”

Khi Lâm Kiêu nghe thấy từ thích thì khóe môi không kìm được mà cong lên, sau đó anh ôm chặt lấy cô, nói: “Anh nghe thấy rồi, nhớ kĩ rồi, người nào nói một đàng làm một nẻo thì người đấy là chó con.”

Bạn đang đọc:Tín Đồ Ngày XuânChương 109
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.