Bạn đang đọc:Tiểu Khả ÁiChương 158

Sở Sở cười thành tiếng, cuối cùng vẫn nháy mắt với Lục Lễ An, bảo cậu cất Transfomer vào vali.

Buổi tối, một nhà bốn người đi xem phim, Lục Khước Nhu nhìn ba mẹ, còn cả anh trai đều mặc quần jean rách, hai người lớn còn mang kính râm.

Lục Khước Nhu cúi đầu nhìn bộ đồ phong cách tiểu ác ma, vẻ mặt ghét bỏ.

“Thật là xấu hổ mà.”

Lục Xuyên nắm tay Sở Sở, Sở Sở lại nắm tay Lục Lễ An.

Mà Lục Lễ An thì nắm tay Lục Khước Nhu, cúi đầu nói với cô bé: “Ngoan một chút nào.”

“Anh, anh lại phải theo hai người ngốc kia, ăn mặc cứ như đồ ngốc vậy đó!” Lục Khước Nhu muốn xúi giục Lục Lễ An: “Mỗi lần đi ra ngoài đều mặc như vậy, thật là mất mặt mà.”

Lục Lễ An bất đắc dĩ lắc đầu: “Em có thể chọn không đi xem phim, ở nhà chơi đồ hàng, hoặc là vâng lệnh, dù sao thì anh cũng chọn vế sau.”

Lục Khước Nhu dùng ánh mắt cực kỳ bi trán nhìn anh trai, trong lòng tự nhủ xem ra anh trai cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi.

Một nhà bốn người họ đi trên đường khiến cho tần suất số người ngoáy đầu lại nhìn cực kỳ cao.

“Wow, cái giá trị nhan sắc của nhà này cao quá đi mất.”

“Chao ôi, bạn học nhỏ siêu cấp đáng yêu!”

“Ui ui, thật sự muốn nhéo quá.”

Lục Khước Nhu vẫn cảm thấy rất xấu hổ, thế nhưng mấy đứa bé thường rất nhanh bị vật khác hấp dẫn. trong phòng của rạp chiếu phim, cô bé hỏi Lục Xuyên: “Ba ơi, đây là cái gì ạ?”

“Phim hoạt hình Disney.”

“Hứ, ngây thơ.”

“Chủ yếu là cân nhắc đến nhà chúng ta có ba đứa nhóc.”

Lục Lễ An mặt không đổi sắc sửa lời: “Hai người.”

Lục Khước Nhu lại xòe tay ra đếm, gật đầu: “Hai người.”

Lục Xuyên nhìn thoáng qua người bên cạnh, Sở Sở đang nghiêm túc xem phim hoạt hình, đồng tình với lời của các con: “Ừm, đúng là hai người.”

 

Ban đêm, Lục Xuyên ở phòng của con gái kể chuyện cổ tích về chú thỏ cho cô bé nghe, cô bé nghe đi nghe lại mấy lần mà vẫn không chán, cuối cùng Lục Xuyên ngáp một cái những cô nhóc này tựa hồ còn lên tinh thần hơn lúc đầu, nắm lấy góc áo Lục Xuyên: “Ba ơi, kể lại, kể lại kể lại đi ạ.

Sở Sở ngòi bên cạnh cùng Lục Lễ An chơi Sudoku, Lục Lễ An vừa làm vừa giải thích cho mẹ: “Số 2 tiến hành xóa bỏ B1, R1C8 thành 2, vậy thì chỗ R1 đã không còn là 2…”

Cuối cùng cậu bé quay lại hỏi: “Mẹ hiểu chưa?”

“Ặc, để mẹ gọi ba con đến…”

Lục Lễ An nhìn Sở Sở lắc đầu, lần đầu tiên dùng giọng nói nũng nịu đến kỳ quái: “Con muốn mẹ chơi với con.”

Sở Sở hơi sững sờ, ngồi bên cạnh cậu, nghiêm túc nghe cậu giảng lại cho cô, tựa như những năm cấp ba, cô chăm chú lắng nghe Lục Xuyên giảng bày cho mình, không…còn chăm chú hơn nữa cơ.

Nếu như không phải cậu bé vừa rồi ngoài ý muốn làm nũng, Sở Sở sớm đã quên mất cậu bé trưởng thành sớm IQ cao này, vốn cũng chỉ mới tám tuổi.

“Lễ An này, con thích học toán không?” Sở Sở đột nhiên hỏi.

Lần này, Lục Lễ An không trực tiếp nói thích hay không, mà chỉ trả lời: “Bởi vì đã học từ nhỏ, nên chắc là thích ạ.”

“Mẹ muốn con làm những chuyện mình thích, giống ba con vậy, nhưng không cần phải trở thành ba con.”

“Ba rất lợi hại.” Lục Lễ An thì thào: “Con cũng hy vọng có một ngày, có thể đạt được thành tựu to lớn.”

Lục Khước Nhu còn đang níu kéo ống tay áo của Lục Xuyên không cho đi, Sở Sở nghiêng người dựa vào cạnh cửa, mỉm cười nhìn hai người.

“Ba lại kể cho Nhu Nhu nghe chuyện xưa của con thỏ nhỏ ngoan ngoãn đi ạ.”

“Nhu Nhu ngoan nha! Ba phải đi kể chuyện xưa cho mẹ nữa, nếu không một lát mẹ sẽ khóc nhè đó.” Lục Khước Nhu nhìn Sở Sở đứng ở cửa, hừ một tiếng, thoải mái khoát tay: “Được ạ, vậy thì tặng ba ba thiểu năng cho mẹ ngây thơ đó.”

Lục Xuyên tắt đèn cho phòng Lục Khước Nhu, ra ngoài đóng cửa lại.

Sau khi về đến phòng, Lục Xuyên không kịp nhịn đã ôm Sở Sở lên giường, nệm cao su lõm xuống, anh cúi người hôn lên đôi môi cô, chen đùi vào tách hai bắp đùi của cô ra, sau đỏ cởi đồ trên người cô, Sở Sở ngẩng đầu lên đáp lại cái hôn của anh, triền miên đan xen.

Cô và Lục Xuyên, kết hôn đã được tám năm nhưng vẫn ân ái như thuở ban đầu.

Sau đó, Lục Xuyên đi ra khỏi phòng tắm, Sở Sở dựa vào gối đầu, rầu rĩ nói: “Sao em cứ có cảm giác An An không được vui vẻ lắm.”

“Thật sao?”Lục Xuyên dùng khăn tắm lau khô nước trên người, ngồi xuống cạnh cô, đặt đầu cô gối lên đùi mình, sờ sờ mái tóc mềm mại của cô: “Anh cảm thấy thằng bé rất ổn mà.”

Sở Sở lắc đầu, ngồi dậy, ánh mắt cụp xuống: “Cứ cảm thấy áp lực của con quá lớn, con còn nhỏ như vậy mà đã tham gia cuộc thi tranh tài Sudoku, lên TV, thi Olympic cấp trường, con nói hy vọng tương lai sẽ có thành tựu lớn, nhưng con lại không nói muốn có thành tựu trong lĩnh vực toán học này.”

Sở Sở ngừng lại lấy hơi rồi nói tiếp: “Vậy nên em đoán, có thể con nó không thích toán học đến vậy, chỉ là vì đầu óc tốt cho nên…”

 

Lục Xuyên trầm mặc nghe Sở Sở nói, lại đắp chăn lên người cô, nói: “Trong thời gian nghỉ phép, đừng nói con học tập nữa mà để con suy nghĩ thật kỹ, đến cùng là bản thân thích gì.”

“Vâng.” Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu.

Ngày thứ hai, cả nhà đáp máy bay đến Lộc Châu, lại từ Lộc Châu chuyển sang đi ô tô đến Nam Thành.

Nam Thành là một thành phố sông nước nhỏ ở phương Nam, tiết tấu phát triển vẫn kém hơn so với các thành phố lớn phồn hoa, kiến trúc của nơi này thấp bé, phong cách cổ xưa nề nếp, nơi đây im ắng, chậm rãi ung dung.

Cả một thành phố tràn ngập hương thơm, gió thôi qua vang lên tiếng xào xạc.

Sở Sở đến đây để sưu tầm dân ca, vẽ thực vật, nên mang theo cả nhà đến đây du lịch nghỉ phép.

Đương nhiên nơi này vẫn là địa điểm du lịch trứ danh cả nước, còn là quê nhà của hai ông vua bóng bàn trên thế giới.

Phố lớn ngõ nhỏ nơi đây đều đặt mấy bàn để đánh bóng bàn, người Nam Thành đặc biệt yêu thích bóng bàn, tựa hồ như đó là bản tính trời sinh, khắp nơi đều nghe thấy tiếng bang bang đánh bóng, vận động này không có giới hạn, cho dù không phải là cầu thủ bóng bàn chính quy, chỉ là một cái bàn đánh bóng tùy ý dựng lên, cũng có thể bày ra được một trận chiến ác liệt.

Sở Sở đã lên mạng đặt xong căn biệt thự ven hồ để vẽ phong cảnh, cả nhà đều ở đây, ban ngày Sở Sở mang giá vẽ đi ra ngoài vẽ tranh, Lục Xuyên sẽ bên cạnh với cô. Còn Lục Lễ An và Lục Khước Nhu được bảo mẫu đi chơi khắp nói.

Có mấy lần Sở Sở vẽ tranh quay về thấy Lục Lễ An đứng cùng với hai bạn học nhỏ đứng trước cây long não đánh bóng bàn, cô cũng không để ý.

Mãi cho đến đêm trước ngày rời đi, Lục Lễ An nắm tay lại mặt nghiêm túc nói với cra nhà: “Con muốn trở thành nhà vô địch bóng bàn của thế giới.”

Đây là lần đầu tiên Sở Sở nhìn thấy hồng quang trên mặt cậu bé, đôi mắt từ trước đến nay luôn bình tĩnh đạm bạc mà sâu sắc, nay lại chập chờn ngọn sóng.

Lục Khước Nhu trợn mắt, bụm mặt: “Thật là mọt lời thoại đáng xấu hổ.”

Lục Lễ An đỏ mặt, hô hấp dồn dập.

Lục Xuyên gật đầu, đồng ý với Lục Khước Nhu: “E hèm, cái này đúng là có chút.”

Sở Sở kinh ngạc hỏi Lục Lễ An: “Lễ An, trước kia con cũng chưa bao giờ đánh bóng bàn mà, sao đột nhiên lại…”

“Anh trai nghe theo chị gái kia đấy ạ, vậy nên mới muốn trở thành cái gì mà vô địch thế giới.” Lục Khước Nhu giải thích: “Một chị gái nhỏ đánh bóng bàn vô cùng vô cùng lợi hại! Bọn con không ai đánh lại chị ấy! Anh còn nhận chị ấy là sư phụ nữa đó.”

 “Thật sao?” Lục Xuyên cười: “Được đó. Con trai của ba đã học được cách trêu chọc em gái rồi sao, ba con năm đó…”

Sở Sở trừng mắt liếc anh một cái, Lục Xuyên biết ý vội vàng im bặt.

Lục Lễ An nghiêm túc nói với Sở Sở: “Con biết ba mẹ đều hy vọng con có thể theo toán học, tương lai sẽ giống như ba, trong lĩnh vực của mình đạt được thành công, nhưng mà so với mấy trăm ngày đêm trong quá khứ, thì một tháng ngắn ngủi này, con mới cảm thấy là khoảng thời gian vui vẻ nhất.”

 

Lục Xuyên nắm tay Sở Sở, Lục Lễ An ngẩng đầu nhìn ba mẹ mình, chân thành tha thiết nói: “Ba, mẹ, con muốn đánh bóng bàn, là thật đó.”

Nhiều năm về sau, khoảnh khắc Lục Lễ An đứng trên bục nhận giải quán quân, nhìn quốc kỳ từ từ bay lên, lệ rơi đầy mặt.

Sở Sở lần nữa hồi tưởng lại buổi chiều hoàng hôn ngày hôm đó, ánh chiều tà chui qua cửa sổ sát đất chiếu rọi khuôn mặt của cậu, cậu vô cùng thành kính khẩn cầu.

“Ba, mẹ, con muốn đánh bóng bàn, là thật đó.”

Sở Sở biết, khoảnh khắc này, trong cuộc đời cô đã đưa ra quyết định thứ hai chính xác nhất.

Mà quyết định đầu tiên, đó chính là yêu đương với người đàn ông bên cạnh, anh canh giữ tuổi thơ và thanh xuân của cô, còn cô dùng cả quãng đời còn lại để làm bạn với anh.

Không uổng công quá khứ, không cô phụ hôm nay.

Bạn đang đọc:Tiểu Khả ÁiChương 158
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.