Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 9

Chương 9

Renee vui vẻ liếc nhìn khuôn mặt của Amelie rồi đưa cho cô ấy một chiếc bánh sandwich. Amelie ăn sandwich mà không do dự.

Sandwich có vị khác với món khai vị. Một thoáng bối rối hiện lên trong tâm trí Amelie, khi hương vị của món thịt heo quay với nước sốt dịu lại trong miệng cô. Các loại rau bao gồm cả hành tây bắt được phần béo ngậy của bánh sandwich.

Amelie rùng mình. Đồ ăn ngon là tuyệt nhất.

"Phù."

Sau khi ăn hết sandwich và thỏa mãn cơn thèm ăn của mình, đã đến lúc bắt đầu tập trung vào bánh nướng và hoa quả. 

“Chắc em rất đói rồi đúng không?”, Renee cười hỏi. Renee cảm thấy mãn nguyện vì Amelie đã ăn rất ngon miệng.

"Tất nhiên rồi. Số quần áo hôm nay em thay nhiều hơn tất cả số quần áo em mặc từ nhỏ cho đến giờ ”. 

Amelie cắn một miếng bánh nướng với kem và mứt cam. Nó ngon hơn vì nó có vị quen thuộc. Cô ăn xong bánh nướng và nhâm nhi ly trà hoa quả.

Renee nhìn về phía của Amelie, thấy cô đã ăn xong thì cô mới bắt đầu mở miệng hỏi .

"Chuyến đi đó. Em vẫn nhất quyết muốn đi sao? ”

Renee nói tiếp câu chuyện mà họ nói ngày hôm qua. Amelie khi nghe xong mấy lời của Renee cô không do dự gật đầu.

“Nếu em vì Bệ hạ mà rời khỏi đây thì chị thấy là em không cần thiết phải làm như vậy đâu”, Renee nói. 

Amelie mở to mắt. Quả táo mà cô vừa cắn một miếng đột nhiên rơi xuống đất một cái bộp

"Làm sao mà chị biết được là em bỏ đi là vì trốn thoát khỏi tên Hoàng đế ?"

Renee cau mày, “Chị đã đoán được từ ngày đầu chúng ta nói về chuyện em rời đi rồi. Sở dĩ chị đoán như thế là bởi vì cứ mỗi lần nhắc đến Bệ hạ là em lại có phản ứng kì lạ. ”

"Em-vậy sao?"

“Tại sao chúng ta không tránh gặp ngài ấy như bây giờ? Bệ hạ sẽ không thể nào ở lại đây lâu, ngài ấy còn cung điện nguy nga tráng lệ của ngài ấy, ngài ấy sớm muộn gì cũng sẽ đi khỏi đây thôi. ”

“Nhưng mục đích chính của em là đi tìm một phù thuỷ khác để hỏi về điều kì lạ xảy ra với em nên cách của chị đưa ra không phải là một ý hay”

Gương mặt của Renee tối sầm lại.

“Cha và chị đều rất lo lắng cho em. Ngoài kia có rất nhiều thứ khó khăn và nguy hiểm ”.

"Không sao đâu. Em biết cách sử dụng phép thuật. Em có thể tự bảo vệ mình ”.

"Vì em biết pháp thuật nên mới không thể bảo toàn cho mình được đó."

Amelie nghiêng đầu. Renee giải thích với vẻ mặt nghiêm túc,

“Em biết về cuộc săn phù thủy hơn 20 năm trước không? Vào thời điểm mà quyền lực được chuyển giao từ Nhiếp chính vương cho Hoàng đế hiện tại. ”

“À… Em nhớ là em đã nghe bà ngoại kể chuyện đó rồi.”

Thực ra, cô biết điều đó vì nó có trong tiểu thuyết nhưng những chi tiết đó vẫn còn mơ hồ đối với Amelie. 

Hơn 20 năm trước, trước và sau khi Amelie và Renee ra đời, lục địa bị nhấn chìm bởi làn sóng săn lùng phù thủy.

Vào thời điểm đó, lục địa này khó sống hơn bây giờ. Các bệnh truyền nhiễm thường xuyên xảy ra và việc canh tác khó duy trì do bị côn trùng phá hoại.

Mọi thứ ở nhữn vùng xa thủ đô giờ đã tốt hơn nhiều. Người dân ở vùng này cũng có cuộc sống ấm no hơn trước. Nhưng ngược lại người dân ở Thủ đô lại chết đói nhiều ở trên đường phố

Mọi người đổ lỗi tất cả cho các phù thủy. Mặc dù các phù thủy điều trị bệnh bằng pháp thuật nhưng mọi người vẫn tiến hành các cuộc săn lùng phù thủy. Như thể họ đã quên những nỗ lực mà các phù thủy đã làm để giảm bớt số lượng những người bị ảnh hưởng. Trong quá trình này, vô số phụ nữ bị tra tấn và thiêu chết.

Những phù thủy sống sót dần dần ẩn mình trong rừng và vắng bóng người. Chính vì vậy, hiện nay có rất ít liên hệ giữa phù thủy và con người.

Các cuộc săn phù thủy- thứ đã nhuộm đỏ lục địa bằng máu đã biến mất khi Vua nhiếp chính qua đời và Serwin lên nắm quyền. Đó là nhờ lệnh cấm trừng phạt của Hoàng đế. 

“Ở Dellaheim, có vài người nợ ân tình của cô ấy nhưng những người đó ở xa Thủ đô. Nhưng ở các khu vực khác, đặc biệt, khi chúng ta tiến gần hơn đến Thủ đô vẫn có nhiều người chống lại phù thủy ”. 

“Nhưng mọi người cần phù thủy. Nhất là những người dân nghèo ”

“Vì không được bác sĩ chữa trị nên nhiều người đã bị mù. Chính vì lý do đó mà họ mới cần những phù thuỷ như em nhưng còn đám người giàu có bọn họ có cần em không? ”

"Sao cứ phải tự làm khổ mình như thế?"

"Mọi thứ sẽ không diễn ra được như em muốn đâu."

"Đúng nó là sự thật nhưng…."

Amelie cau mày.

Khi cô ở trong thân xác của Amelie thì tất cả những kí ức thuộc về cô ấy cô đều nhớ rõ từng chút một. Kết hợp với những gì cô đọc được trong cuốn tiểu thuyết thì cô có thể an tâm là mình có thể sống tốt ở nới xa lạ này  

“ Tình hình hiện tại liệu có tệ hơn em nghĩ không?'

Kiến thức của Amelie rất thiên lệch vì cô ấy đã sống trong rừng phần lớn cuộc đời mình. Tình huống giống như trong tiểu thuyết. Tuy nhiên, dòng thời gian và diễn biến của cuốn tiểu thuyết sẽ khác kể từ thời điểm này. Amelie cân nhắc khả năng các sự việc không diễn ra theo ý mình. 

“Vì thế nên chị mới khuyên em là nên lo cho bản thân mình trước đi. Sao em cứ phải lo cho mấy người dưng đó chứ? Em lo cho bản thân mình trước đi ”

"Em cứ cố làm thì chỉ mất thời gian của mình thôi"

“ Tìm hiểu kĩ tình hình bây giờ ở bên ngoài đi.Nếu một thời gian nữa mà em vẫn muốn đi thì chị với cha cũng sẽ không ngăn cản em nữa. Dù sao em cũng gặp phải Hoàng đế, vậy thì không cần phải chạy trốn nữa. ”

Lời của Renee rất hợp lý. Có kiến thức và hiểu biết nhất định về thế giới bên ngoài sẽ tốt hơn là cô không hề biế gì. Đặc biệt là nếu mọi người cục kì có ác cảm với phù thủy.

"Đúng…"

Nhưng Amelie khó đồng ý. Nó là vì một cảm giác đột ngột mà cô ấy có mà khó giải thích được. 

“Điều này thật kỳ lạ…”

Amelie khoanh tay và tập trung vào nội tâm của mình.

"Chuyện gì vậy?"

“Không, chỉ là… Ờ….”

Cảm giác bất an càng trở nên rõ ràng hơn trong cô. Amelie quyết định tin tưởng vào cảm giác của mình

Vào ngày cô đến Dinh thự, cô bỏ qua cảm giác bất an và gặp Serwin.

"Renee, chúng ta cần phải dọn dẹp."

"Sao tự nhiên lại muốn làm như vậy?"

"Bà từng nói là đừng bao giờ bỏ qua tín hiệu mà cảm giác muốn gửi tới mình."

Như Amelie nói, Renee đặt bát đĩa vào giỏ và đứng dậy. Khi Amelie cố gắng đứng dậy khỏi chỗ ngồi theo Renee, cô ấy nổi da gà khắp lưng.

Có cái gì đó đang tới 

Amelie nhanh chóng biến đổi. Có một tiếng động lớn vang lên rồi một con chim to bằng nắm tay nổi lên. 

“Amelie? Chuyện gì vậy?"

Renee nhìn Amelie , cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sự bối rối của cô không kéo dài lâu.

"Con chim này có tên là Amelie sao?"

Serwin nhìn hai người họ khi anh đang ngồi trên lưng ngựa cưỡi dọc theo con đường

“Chíp…”

Bọn họ ở quá gần hai người bọn cô. Nếu cô còn do dự thêm một vài giây nữa thì cô đã bị lộ thân phận trước mặt Serwin rồi

Amelie thở phào nhẹ nhõm. 

“Vâng, thưa Bệ hạ nhưng có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy ạ?”, Renee giả vờ bình thường hỏi, che giấu sự ngạc nhiên.

“Ta đang trên đường trở về Dinh thự. Con đường này nối liền với rừng sâu. Và sau đó là mùi… ”

Serwin đột nhiên bắt đầu nhìn quanh Renee.

'Ngài đang tìm cái gì sao?'

Amelie lo lắng không thôi. Cô không nghĩ rằng anh ta đã tận mắt nhìn thấy mình.

Serwin đang nhìn xung quanh đột nhiên sải bước về phía Amelie và đưa ngón tay ra. Như để cầu xin cô đến với anh. 

"Chíp"

Khuôn mặt của anh ta còn đáng sợ hơn lần trước cô nhìn thấy. Khuôn mặt anh ta đanh lại, đôi mắt sắc bén như muốn giết tất cả mọi người xung quanh. Amelie ngoảnh mặt đi còn Serwin gọi cô 

"Amelie, lại đây."

Anh nghiến răng nghiến lợi khiến cô sợ đến mức cả lông chim dựng đứng. Amelie buộc phải vỗ cánh và ngồi trên ngón tay của Serwin.

Serwin đặt mũi lên lưng Amelie và bắt đầu ngửi nó. Renee nhìn Serwin với vẻ mặt lo lắng. Nếu Amelie mà có một chút gì đó gặp phải nguy hiểm thì Renee sẵn sàng đưa cô về ngay từ chỗ của Serwin mà không chút do dự

 Amelie lắc cánh trấn an Renee.

'Nó có gì đặc biệt sao? Sao ngài lại đột nhiên ngửi nó như vậy?.'

'Tôi thấy điều này không tốt chút nào.' 

Thực ra, Amelie không biết mình có mùi gì nhưng cô đợi cho đến khi Serwin bình tĩnh lại.

Cô không gặp Serwin bao lâu rồi nhỉ?

"Chíp"

“Ta chắc chắn rằng mùi hương đến từ con chim này. Lần trước và lần này cũng vậy. Nhưng một khi ta động tay vào con chim này thì mùi hương lại biến mất ”.

Khuôn mặt của anh ta nhăn nhó khó hiểu

Đó là lý do vì sao mà anh ta vừa đến chỗ bọn cô là lập tức ngửi mùi của cô sao ?

Amelie ngơ ngác nhìn vào mặt anh. Serwin xoa đầu Amelie bằng ngón trỏ. Khi cô quan sát, khuôn mặt cứng nhắc lạnh lùng của anh ta từ từ giãn ra, cô giữ yên cơ thể mình. Trông anh ta kiệt sức và mệt mỏi đến nỗi cô cảm thấy có lỗi với anh mặc dù cô rất sợ.

“Có vẻ ngươi thích hợp sống ở đây hơn nhỉ. Trông ngươi khoẻ mạnh hơn trước rồi. "

Giọng của anh ta mang theo chút buồn man mác. Anh ta lấy ra một chiếc túi nhỏ từ áo khoác và đưa một miếng óc chó lớn vào miệng Amelie.

'Serwin không hề ăn vặt nhưng anh ta lại mang cho đồ ăn bên người sao? '

Amelie đã ăn no nhưng cô vẫn lấy nó một cách nhẹ nhàng.

Anh quan sát Amelie cho đến khi cô mổ hết quả óc chó rồi mới quay trở lại ngựa của mình.

Renee nhìn bóng lưng Serwin với vẻ khó chịu. Cô không thích anh ta đụng chạm vào đứa em gái yêu quý của cô và còn cho nó ăn mấy thứ vớ vẩn nữa. Thêm vào đó, thái độ của anh ta rất lạ, tại sao Hoàng đế lại quan tâm đến Amelie như vậy?

Renee nhìn Serwin với vẻ khó chịu. Cô không thích khi mọi người vô tư chạm vào đứa em gái quý giá của cô và cho cô ăn một cách thoải mái. 

"Sao anh ta lại đối xử với em như em là thú cưng của anh ta vậy?

“Chíp...."

Cô không để ý chuyện này 

Amelie cảm thấy rất kỳ lạ. Trong vài ngày ở chỗ anh ta, cô nhớ lại Serwin đã đối xử rất tốt với cô như thế nào. Có lẽ Serwin định đưa cô trở lại Cung điện vì một phần nào đó anh ta quan tâm đến cô .

'Thú cưng thì cũng tốt hơn là người tình của Hoàng đế đúng không….?'

Nhưng thật không may, Amelie không phải là thú cưng mà là một con người.

“Giờ thì em bắt buộc phải giữ nguyên hình dạng này để về nhà, nếu không lỡ như laiaj gặp tên Hoàng đế một lần nữa thì chúng ta nguy to.Thật là phí chuyến đi hôm nay mà ”

Khi Renee trút bỏ nỗi thất vọng, cô không biêt Serwin đang đến gần. Cô vẫn còn đang rất tức giận về anh ta. Vì anh ta là kiếm thuật gia nên mỗi bước đi của anh ta đều vững vàng nhưng không gây ra tiếng động lớn nên cô không chú ý 

“Chị xin lỗi Amelie…”

"Chíp chíp."

Amelie an ủi Renee.

'Sao em là người sắp đến là anh ta chứ?'

Cô cũng có cảm giác như thế vào ngày mà cô đến dinh thự. Nhưng cảm giác này chưa từng mạnh mẽ như vậy. Có phải vì anh ta đề phòng cô hơn rồi đúng không? 

Amelie nghiêng đầu.

"Sao cũng được, mọi chuyện sẽ không sao đâu."

Cô gạt đi câu hỏi chưa được trả lời của mình và đáp xuống vai Renee. 

******

Sau cuộc họp cuối cùng trong ngày, Serwin đột nhiên đóng cửa. Anh ta không ra ngoài và cũng không ai được phép vào trong. Đó là bởi vì anh ta không được khỏe. Bá tước lo lắng đã đưa một bác sĩ đến gặp Serwin nhưng Serwin không gặp ông ta.

Không biết binh sĩ của anh ta đã đi đâu rồi mà ban đêm không thấy bọn họ về. Chỉ một vài người trong số họ ở lại canh gác trước phòng của Serwin.

 

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 9
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.