Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 8

Chương 8

"Ngôi nhà này rất rộng, con có thể ở bất cứ đâu để tránh có thể đụng mặt ngài ấy."

Ông ấy nói không sai. Serwin và các binh sĩ của anh ta đang mải mê tìm kiếm Phù thủy. Họ đi ra ngoài vào sáng sớm và tìm kiếm các khu rừng ở Fidelia và các ngôi làng lân cận cho đến tận đêm khuya. Một số binh sĩ nói là họ sẽ rời khỏi khu của họ bên ngoài dinh thự để tìm Phù thủy.

Căn biệt thự lúc này còn rất ít người sống ở đây. Ethan là người duy nhất còn lại trong dinh thự nhưng có lẽ anh ta cũng sẽ nhah chóng rời khỏi đây mà tham gia vào việc tìm kiếm phù thuỷ thôi vì anh ta không cần chăm sóc Amelie nữa.

' Bọn họ chắc chắn sẽ tìm kiểm ở cả trên mặt đất cũng như trên trời , cho nên cô không dám manh động dùng chổi bay qua sân dinh thự để âm thầm rời đi.'  

Cô vẫn còn đang ở trong hình dáng nhỏ bé của một chú chim nên cô chẳng thể làm gì được. Cô ấy lo lắng liệu cô ấy có thể che giấu bản thân khi mà rời khỏi đây trong hình dạng con người không? 

Cô đã suy nghĩ kĩ lại rồi có lẽ cô tạm thời trốn ở trong dinh thự này một thời có lẽ sẽ an toàn hơn là cô bị Serwin và binh sĩ của anh ta thấy cô đang chạy trốn một cách vụng về

' Thời gian trước anh ta với tôi ở chung một phòng.Serwin thường dành một ít thời gian ban đêm nói chuyện với cô. ' 

Hơn nữa, cô còn lo lắng cho những người ở lại.

'Anh ta rất có thể sẽ làm hại cha và Renee chỉ vì anh ta không thể tìm thấy tôi'

Xét dựa trên tính cách độc ác tàn nhẫn của anh ta thì anh ta có thể trút giận lên người của Bá tước. Cô thấy thà là cô bị bắt nhốt ở hoàng cung còn hơn là để cha và Renee gặp nguy hiểm vì cô

' Hoàng đế còn cần cô nên anh ta sẽ không giết cô ngay. Hơn nữa, nếu cô mà rời đi bây giờ anh ta cũng sẽ phát hiện ra ngay.'

Sau nhiều cân nhắc, Amelie đã đưa ra quyết định của mình.

"Được rồi, con sẽ chỉ ở trong biệt thự cho đến khi Bệ hạ rời đi."

Bá tước mỉm cười hài lòng trước câu trả lời của Amelie.

"Đúng đó, đây là một ý hay. Cha sẽ bảo đầu bếp làm bữa tối nay tất cả đều là món con thích. Ăn xong rồi thì trước khi Bệ hạ trở về con đi xem cả dinh thự một lượt để làm quen đi. "Từ nhỏ con đã không sống ở đây nữa nên có lẽ kí ức về ngôi biệt thự này chắc là cũng mờ nhạt hết cả rồi”

Bá tước phấn khích như một đứa trẻ. Nhìn ông ấy phấn khích như vậy Amelie nhận ra rằng cô chẳng lo lắng gì cả.

'Con nghĩ cứ đà này mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ tốt đẹp hết cả thôi.'

Amelie sau đó được dẫn về phòng của mình. Sau khi cô rời khỏi dinh thự, bá tước mỗi năm đều thay đồ nội thất trong phòng một lần và giữ nó sạch sẽ khi cô vắng mặt để nó luôn sẵn sàng bất cứ khi nào cô trở về. 

Trước khi Serwin và binh sĩ của anh ta trở về, Bá tước cùng với Renee và Amelie tranh thủ trò chuyện tâm sự với nhau ở trong phòng của Amelie

*********

Cuộc sống của cô ở ngôi biệt thự này diễn ra rất yên bình. Serwin và các binh sĩ khởi hành vào cùng một thời điểm mỗi ngày và không quay trở lại cho đến vài giờ sau đó. 

Ban đầu, Amelie lo lắng về việc giữ nguyên hình dạng giống chim của mình nhưng sau đó cô đã thả lỏng biến hình và thoải mái đi dạo quanh dinh thự.

*****

Sáng sớm, ngay khi Serwin và binh sĩ của anh ta rời khỏi dinh thự, Renee bước vào phòng của Amelie. Cô ấy đã luyện kiếm xong, giờ cô ấy đã thay một bộ quần áo mới đơn giản mà không mất đi sự năng động : một chiếc áo sơ mi và một cái quần đen dài

“Amelie, sao em không ra ngoài đi dạo cho thoải mái? Nếu trên dường đi có chỗ nào tốt thì chúng ta sẽ ghé qua đó ăn trưa luôn ”.

"Giờ trong đầu em có chỗ nào hay ho không?" 

“Em nghĩ là chúng ta đi đến khu rừng phía sau biệt thự. Nó không quá xa và hơn nữa chúng ta cũng sẽ không lo gặp phải đám người của Hoàng đế. ”

"Được đó"

Amelie vui vẻ đáp. Cô ấy đã đi dạo một mình vài lần trước đó và cô nhận ra là binh sĩ của anh ta không hề xuất hiện ở quanh biệt thự. Nếu cô không đi xa thì cô không phải lo lắng về việc bị bắt. 

“Nhưng em không nghĩ có thể vừa ăn trưa vừa đi dạo. Em cũng vừa mới ăn sáng xong ”.

Renee mỉm cười và vẫy ngón tay.

“Em chẳng biết cái gì cả. Amelie yên tâm đi. Đến đó chúng ta phải mất hai tiếng cơ. "

"Hả'

Amelie chớp mắt. 'Em chỉ muốn đi dạo thôi. Chj còn kế hoạch gì khác sao? ' 

Renee sải bước và nắm lấy tay Amelie.

"Amelie, có một điều mà chị luôn muốn làm."

"Chị muốn làm gì?"

"Chị muốn chơi thử trang phục với em gái của mình." 

Renee giao tiếp bằng mắt với Amelie. Đôi mắt xanh lấp lánh nhìn cô ấy thật đẹp. Ở kiếp trước ước muốn duy nhất của cô là được ở bên gia đình…

“Được thôi”, Amelie gật đầu. 

Được sự cho phép của cô ấy, Renee kéo tay của Amelie đến phòng thay đồ. Cô hầu gái đến giúp Renee. Phòng thay đồ liền với phòng của Amelie đầy quần áo. Quần áo được đặt cạnh nhau để phù hợp với tủ đồ của Renee.

"Bắt đầu thôi" 

Sau tiếng hô bắt đầu của Rene, 'trò chơi thay trang phục' bất tận bắt đầu. Amelie tạo dáng như Renee hướng dẫn và bắt cô ấy mặc thử trang phục này, trang phục kia. Cô cũng mang theo các đạo cụ để phối trang phục và thay đổi phụ kiện.

"Em không thấy màu vàng rất bắt mắt sao?"

Tiếp theo lời nói của Renee là hai cô hầu gái tham gia trò chơi hóa trang.

“Trông trẻ con quá. Amelie đã 20 tuổi rồi. ” 

"Nhưng cô ấy mặc bộ đó vẫn rất đẹp."

"Tiểu thư Renee, em thấy bộ này tiểu thư Amelie mặc rất dễ thương”

“ Nhưng Amelie vốn trông đã rất dịu dàng nhẹ nhàng rồi, giờ không phải là lúc nên biến hoá em ấy cá tính hơn sao? ”

Với đôi mắt sắc bén của mình, Renee nhìn Amelie và chiếc váy. Cô ấy thở dài.

“Tôi mua quần áo hoài nhưng sao tôi không tìm được thứ mình muốn chứ? Sau này có lẽ ta nên mời một chuyên gia phục trang đến mới được ”. 

Renee nghiêm túc suy nghĩ, cô vừa khoanh tay vừa lẩm bẩm điều gì đó. Renee có rất nhiếu quần áo nhưng chọn tới chọn lui cũng vẫn không được cái nào ưng ý. Đúng là khi có càng nhiều thì lại càng muốn mua nhiều hơn nữa

“Mau thử đi. Chị nghĩ chị nên mang thêm quần áo từ tủ đồ của mình đến đây mới được ”.

"Em không thể mặc cái váy này luôn được sao?" 

"Không được. Đây là lần đầu tiên chúng ta đi chơi cùng nhau, chúng ta không thể chọn mấy bộ quần áo tầm thường này được ” Renee tuyên bố chắc nịch.

“ Chị không cần phải quan trọng hoá việc này lên đâu….”

Amelie nhìn Renee trong tuyệt vọng. Chơi trò này với cô ấy mệt hơn cô nghĩ rất nhiều. Dù cô chỉ mới thay có vài bộ trang phục mà cô đã cảm thấy mình mệt đến không thở được rồi

"Quần áo? Phong cách? Cần gì phải nhiều vấn đề phiền phức như vậy chứ. Quần áo cứ làm tốt nhiệm vụ che chắn cơ thể của nó là được rồi ”.

“Amelie, em đừng có mà ngăn cản thú vui tạo kiểu tóc cho người khác này của chị.” 

Renee hôn lên má cô rồi chìa ra một chiếc váy cho cô ấy. Amelie chấp nhận thay quần áo của mình với vẻ ngoài kỳ quái.

"Vậy hãy bắt đầu một vòng khác đi"

Renee bước ra khỏi phòng.

Một lúc sau, hiệp thứ hai bắt đầu. Renee di chuyển những chiếc váy như thể cô ấy sắp mang cả tủ quần áo của mình bày ra vậy. Có một số bộ còn không hợp mùa nhưng cô vẫn lấy ra chỉ vì khi mặc nó trông dễ thương

Amelie đã nản lòng. Không chỉ quần áo mà mũ, khăn quàng cổ, giày dép và đồ trang sức cũng đã chật kín phòng. Cuối cùng, cô giao mọi thứ cho người giúp việc, và để Renee và những người giúp việc làm theo ý họ. 

Sau khi thử vô số quần áo, trang phục cuối cùng là một chiếc váy màu trắng ngà. Chiếc váy không tồi chút nào, nó có độ bóng như ngọc trai với thiết kế tối giản. Với đường viền cổ thuyền gọn gàng, hạn chế tối đa việc lộ da thịt, chiếc cổ thon dài của Amelie lộ ra một cách duyên dáng.

Sau khi chọn xong trang phục tiếp đến là trang điểm làm tóc. Mái tóc màu hồng của cô ấy xõa ra và cô ấy đeo một chiếc vòng cổ với những món đồ trang trí nhỏ. Sau đó người giúp việc trang điểm nhẹ.

"Cuối cùng thì mọi thứ cũng kết thúc rồi."

Cô hầu gái nhẹ nhàng phủ mascara cho lông mi của Amelie.

"Tiểu thư có biết tiểu thư đã nói câu này bao nhiêu lần rồi không?"

Amelie càu nhàu. Cô ấy đã mất hết sức lực, cô không còn muốn đi dạo nữa rồi. Ngoài ra, họ không đưa gương cho cô ấy lấu một lần, vì vậy cô ấy không biết cô ấy trông như thế nào. Có lẽ bởi vì họ muốn điều này được tiết lộ vào phút cuối, bọn họ muốn tạo bất ngờ cho cô 

“Tiểu thư bây giờ chúng ta mới thực sự kết thúc này.Cô nhìn ở trong gương xem có hợp ý của tiểu thư không? ”.

"Mang cho tôi cái gương đến đây."

Theo lệnh của Renee, những người hầu gái mang theo một chiếc gương soi toàn thân lớn đến.

Renee che mắt Amelie rồi kéo cô ấy đến gần gương. Amelie lết cơ thể mệt mỏi đi theo bước đi của Renee.

"Mở ra được rồi."

Khi Renee bỏ tay ra, Amelie cuối cùng cũng nhìn thấy chính mình.

"Ồ…"

Amelie đã rất ấn tượng. Người ở trong gương chắc chắn là cô ấy nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không giống

Mái tóc hồng của cô được uốn cong thành những lọn sóng lớn. Đồ trang trí trên quần áo của cô rất đơn giản, nó hoàn toàn phù hợp với mái tóc buông xõa của cô. 

Amelie có thể không quyến rũ như Renee nhưng có thể khẳng định một điều cô ấy đẹp không kém Renee. Đôi mắt to, nhẹ nhàng và trong veo màu bạc hà, và đôi má tròn, mịn màng ửng hồng.

"Em có thích không?"

"Thích"

Amelie lo lắng vì không có gì. Vạt váy nhẹ nhàng đung đưa, ánh sáng thanh nhã phảng phất.

‘ Giờ mới giống một tiểu thư thuộc gia đình quý tộc cao quý."

Amelie đã rất ấn tượng. Cô ấy nghe nói rằng quần áo giống như đôi cánh. Ai có thể nghĩ cô là phù thủy sống trong rừng chứ? Renee và những người hầu gái nhìn Amelie một cách thích thú.

“Nếu chưa ưng ý thì em chọn thêm đi.Chúng ta phải chọn những gì đẹp nhất, ưng ý nhất. " 

"Không. Không cần đâu. Như vậy là đẹp rồi. Chúng ta đi thôi. Em muốn đi lắm rồi"

Khi Amelie vội vã sải bước ra khỏi phòng, Renee mỉm cười theo sau cô.

******

Phía sau của dinh thự là một khu rừng. Điều này là do dinh thự nằm ở bìa rừng Fidelia, con đường mòn được tạo ra bởi khu rừng như nó vốn có. Những cây đại thụ có thân dày, có cố ôm không xuể cũng không vừa, đứng cạnh nhau ven đường. Cô hạnh phúc với ánh nắng xanh phản chiếu trên lá và gió rung rinh. 

Renee và Amelie khoác tay nhau đi dạo. Mùi của cây và đất khiến Amelie thích thú. Có lẽ vì cô ấy đã sống phần lớn cuộc đời của mình trong khu rừng Fidelia nên cô ấy cảm thấy quen thuộc và thoải mái trong kiểu bối cảnh này. 

"Em có muốn dùng bữa trưa luôn không?"

Renee đề nghị. Amelie háo hức gật đầu. Vì chơi trò chơi đó với Renee mà cô gần như đã tiêu hoá hết số thức ăn sáng nay rồi

Hai người đi dạo một lúc và ngồi cạnh một cây nho hoa không rõ tên.

"Chị đã nói với đầu bếp riêng của nhà chúng ta là hôm nay chúng ta muốn ra ngoài đi dạo nên ông ấy đã đặc biệt làm riêng chỗ thức ăn này cho chúng ta."

Renee lấy một ít thức ăn ra khỏi giỏ dã ngoại. Các món khai vị để tăng cảm giác thèm ăn, bánh mì sandwich và thịt lợn xé nhỏ trong rau diếp, bánh nướng nóng, trà trái cây mát lạnh, bánh quy yêu thích của Amelie và một số loại trái cây.

"Thật tuyệt."

Đôi mắt của Amelie lấp lánh. Tất cả chúng đều là món ăn yêu thích của Amelie.

"Nhanh lên chúng ta ăn thôi."

Renee rót cho Amelie một ít trà trái cây. Sau khi Amelie lấy khăn lau tay, cô ấy dọn món khai vị lên trước. Đó là một món ăn với thịt nguội hun khói, cà chua và nước sốt tươi trên chảo bột mỏng. Ngay khi cô ấy đưa nó vào miệng, hương vị quấn lấy lưỡi cô với mùi thịt nguội hun khói, tiếp theo là cà chua và nước sốt làm trôi đi vị béo ngậy của giăm bông.

"Món này thật sự rất ngon"

Amelie vui mừng khôn xiết. Đây đúng là một bữa trưa tuyệt vời để nạp lại năng lượng sau khi cô phải làm quá nhiều việc trong một ngày. 

 

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 8
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.