Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 7

Chương 7

Amelie như chết lặng. Không có một lời giải thích. Serwin vuốt ve Amelie rồi đi ra ngoài như anh đã làm như vậy nhiều ngày. Cô nghĩ mình sẽ chơi với Ethan cho đến khi anh ta quay lại.

Nhưng Ethan lại đưa Amelie đến phòng làm của Bá tước. Anh ta rời văn phòng mà không nói một lời, anh ta đưa Amelie cho Bá tước rồi đi luôn. Có lẽ việc này không hề được báo trước nên trông Bá tước khá là ngạc nhiên 

Amelie trong lòng đầy hoài nghi, cô không dám biến trở lại người ngay. Cô sợ thời điểm mà cô biến trở lại thành người tên Hoàng đế sẽ đến bắt cô đi lần nữa

'Con còn nhớ ta là ai không? -'

Cô ấy đi trên bàn trong hình dạng của một con chim . Ngắm nhìn chú chim nhỏ thường xuyên đi lại, tim Bá tước mềm nhũn ra vì sự dễ thương của cô

Sau đó, cánh cửa mở bị người khác đẩy ra một cách thô bạo.

Rầm

"Con nghe nói họ đã để Amelie về đây rồi"

Renee chạy đến từ phòng luyện tập kiếm thuật, cô ấy lấm lem bùn đất và mồ hôi. Cô quỳ xuống trước bàn và nhìn vào mắt Amelie.

“Amelie, em có sao không? Hoàng đế có làm gì em không? ”

Amelie lắc đầu. Cô không phải chịu bất cứ sự đánh đập hay mắng chửi nào. Cô chỉ luôn có cảm giác tội lỗi vì binh sĩ của anh ta bị đánh đập mắng chửi vì cô mà thôi

Renee nhìn vào cơ thể của Amelie. Chỉ cần Serwin bẻ gãy một cái lông nào của Amelie cũng khiến cho cô sống không bằng chết. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy Amelie không bị thương.

"Em không sao phải không?"

Nhìn thấy Renee hành động như vậy thì cô yên tâm hơn một chút,  ít nhất đó không phải là một cái bẫy. Amelie đã trở lại hình dạng con người của mình.

"Là ai đã đưa em về? Hoàng đế sao? ”

“ Bệ hạ ra ngoài đi săn. Ngài Ethan và mọi người đã đi theo ”.

"Có thật không?"

“ Vậy đây không phải là một cái bẫy sao?” Amelie tự hỏi.

"Tại sao ngài ấy đột nhiên lại trả em về đây?"

"Chị không biết nhưng chị đoán là có lẽ là do cha cứ vài ba ngày lại đến cầu xin ngài ấy trả lại em"

"Cha"

Khi Amelie ngạc nhiên nhìn Bá tước, ông cười xấu hổ.

“Renee còn chăm chỉ hơn ta nữa. Con bé đến gặp ngài Ethan gần như là mỗi ngày. Cô bé thậm chí còn mang thanh kiếm trước đây của nó đến cho cậu ta nữa ”.

Amelie há to miệng.

'Hai người này đối xử với Amelie thật tốt nhưng bọn họ lại không nhận được sự may mắn vì sự tốt bụng đó '

Đáng lẽ Bá tước và Renee phải được biết bộ mặt tàn nhẫn của Hoàng đế. Anh ta đã ra tay giết chết một người đàn ông tuy xuất thân cao quý nhưng lại không hề phân biệt giai cấp, cấp bậc. Ông ấy vẫn một mực giữ tôi ở bên cạnh không cho tôi rời khỏi đây. Ông ấy làm như vậy rất nguy hiểm không chỉ tôi mà cả ông ấy và Renee

“Sao con lại muốn đi đến một nơi xa như vậy? Con có biết là nơi đó nguy hiểm lắm không?."

"Em đi một mình đến nơi xa như vậy cả chị và cha đều không yên tâm"

Bá tước gật đầu đồng ý với Renee.

“Cho dù bây giờ chúng ta đều cùng gặp nguy hiểm nhưng vẫn tốt hơn để con một mình rồi nhỡ bị bệ hạ phát hiện ra được rồi bắt trong tình huống mà chúng ta không biết thì con phải làm sao?"

“Hai người đã làm rất tốt để bảo vệ con rồi”

"Tình hình giữa bệ hạ và những binh sĩ dưới trướng hiện đang rất căng thẳng nên rất có thể hai người sẽ còn nguy hiểm hơn cả con nữa. ”

Có một điều mà cô không biết được là có một số rắc rối bắt nguồn từ việc bọn họ dùng những biện pháp mạnh để Hoàng đế trả lại nên thay vì như thế bọn họ chọn cách giải quyết êm đẹp trong im lặng. Chỉ cần Amelie an toàn là đủ

'Chúng ta có phải là một gia đình không?'

Nước mắt lưng tròng. Cô cảm thấy buồn bực trước cảm giác kỳ lạ. Amelie cắn môi. Bá tước và Renee ôm lấy Amelie.

"Amelie, chúng ta chỉ cần con bình an là được rồi ."

Bá tước thì thào nói nhỏ.

“Con cũng rất vui vì cha và Renee cũng không bị sao cả.”

Amelie rơi nước mắt. Hơi ấm từ hai phía đã làm tan biến đi những sợ hãi và lo lắng mà cô đã từng trải qua.

Khi Amelie ngừng khóc và bình tĩnh trở lại, người quản gia bước vào với đồ uống giải khát như thể cô đã chờ đợi.

“Tiểu thư Amelie, chào mừng cô trở về nhà. ”

Người quản gia chào Amelie. Ông là quản gia già đã làm việc trong Dinh thự kể từ khi Renee và Amelie được sinh ra. Ông là người chứng kiến quá trình trưởng thành của cả hai người họ, ông chỉ có một tiếc nuối là Amelie đã không ở thự từ khi cô còn nhỏ. Dù lúc cô đã trở về nhà của mình thì cô cũng không hết lo lắng, cô không biết cách chào và sợ mình bị làm điều gì đó làm Hoàng đế không hài lòng. Khi mà ông biết được cô đã về nhà ông đã lập tức chạy lên với cô 

"Cảm ơn ông vì giỏ thức ăn. Tất cả các loại trái cây trong đó đều là thứ tôi thích và đặc biệt nó rất ngon. ”

Đôi má của Amelie ửng hồng. Cô biết Bá tước và Renee yêu mến Amelie nhưng cô không mong đợi sẽ được chào đón bởi những người trong Dinh thự.

Người quản gia nở nụ cười dịu dàng rồi rời phòng làm việc.

'Họ đều là những người tốt.'

Amelie vừa ăn bánh vừa nghĩ: Ngoài Bá tước thì tất cả những người trẻ tuổi đều giản dị và tốt bụng.

'Bánh quy rất ngon.'

Bên ngoài thì cứng nhưng trong miệng tôi lại vỡ ra một cách nhẹ nhàng. Hương thơm nồng của bơ lan tỏa trong miệng, vị ngọt quấn quanh đầu lưỡi. Amelie tiếp tục nhặt những chiếc bánh quy. Bá tước và Renee hài lòng nhìn Amelie.

Giữa cái nhìn của họ, Amelie có một câu hỏi.

'Tại sao không ai nghĩ là tôi có gì đó kỳ lạ?'

Amelie bị khuyết tật về thần kình vận động. Cô ấy không được bác sĩ chẩn đoán chính xác nhưng cô ấy không bao giờ nghi ngờ rằng mình đã mắc phải căn bệnh này. Cô ấy nói Amelie hầu như không phản ứng với những kích thích xung quanh cô ấy và cô ấy không có ham muốn. Khi còn nhỏ, cô hầu như không nói được một câu nào kể cả là bập bẹ được một vài câu từ

Nhưng một ngày nọ, cô ấy đột nhiên tiến bộ và đến được Mansion. Bản thân Amelie biết rằng mình đã thay đổi nhưng Bá tước và Renee vẫn coi đó là điều hiển nhiên, mặc dù họ không thể biết được điều đó. Cô cảm thấy rất lạ về điều đó.

Sau một lúc, Amelie quyết định hỏi thẳng. Cô ấy không thể trả lời câu hỏi này bởi vì cô ấy đang nghĩ về nó một mình.

"Hai người không thấy có gì kì lạ sao?"

Trước lời nói của cô ấy, mắt Bá tước và Renee chạm nhau. Khi sự chú ý được tập trung, Amelie hơi cụp mắt xuống vì xấu hổ.

"Con đang nói gì vậy?"

“Con đã thay đổi rồi. Con có thể nói và tự do đi lại. Trước đây con hoàn toàn không làm được điều này. " Vai của Amelie cứng lại.

'Những người này biết là Amelie khác với trước đây.Nhưng họ lại không biết Amelie trước mặt họ chỉ còn thân xác còn linh hồn bên trong hoàn toàn không phải là cô ấy. Có lẽ họ đang cố khiến tôi mất cảnh giác và tống cổ tôi ra khỏi đây ' 

Amelie chắp tay trước ý nghĩ khủng khiếp trong đầu mình. Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến cô buồn lắm rồi. Nếu suy đoán của cô là đúng, điều đó có nghĩa là lòng tốt của họ là dối trá. Dù cô không phải là con cái của gia đình này, cô chỉ gặp họ trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng cô vẫn luôn trân trọng vì tình cảm của họ dành cho cô

“Thực ra, vài ngày trước khi bà phù thủy chết, bà ấy đã gọi cho ta nói mấy câu ngắn gọn. Nội dung cuộc nói chuyện là bà ấy báo cho ta là Amelie sắp trở về nhà. ”Bá tước nói.

Thật là kì lạ khi đột nhiên bà ấy lại đến gặp Bá tước. Chính vì bà ấy mà mối quan hệ giữa cô và Bá tước không được gần gũi như ông ấy và Renee. Cô ấy không thể tin được là bà ấy là người chủ động tìm Bá tước trước. Rốt cuộc mục đích của bà ấy là gì?

“Bà đến đây sao ? Lại còn là đến để nói chuyện về con?"

“Cha không biết gì về ma thuật vì vậy mà cha không biết mình có hiểu chính xác nó không nhưng nếu cha sắp xếp nó theo cách của mình thì cha hiểu là con sẽ về đây chung sống hết quàng đời còn lại với chúng ta.”

 Amelie nghiêng đầu.

'Nhưng không phải từ nhỏ thần kinh vận động của con đã kém phát triển sao? Vậy thực sự mục đích mà bà ấy đến gặp cha là gì?'

Bá tước tiếp tục nói.

“Nhìn con hôm naythì ta đã hiểu những gì bà ấy nói rồi. Bà ấy đã tạo điều kiện cho chúng tôi có thể nói chuyện và vui vẻ cười đùa cùng nhau ”.

Bá tước xúc động rơi nước mắt. Amelie lúng túng vỗ vai Bá tước.

"Bà đã từng là một phù thủy vĩ đại vì thế nên bà chắc chắn đã tìm thấy một con đường thoát khỏi đó."

Renee tiếp tục nói.

“Renee, hôm đấy chị có mặt ở đó không?”

“Chị có ở đó, chị còn nhớ bà ấy nói đó sẽ là một loại pháp thuật rất khó để thwucj hiện được. Bà ấy bảo chị và cha phải chăm sóc em thật tốt ”.

"Làm sao có thể như vậy được chứ?"

" Tiếc là không ai trong chúng ta có hiểu biết về ma thuật cả."

Bá tước cảm thấy mình rất có lỗi

' Liệu có phải tôi đến đây rồi lại ở trong cơ thể của người khác là do bà phù thuỷ làm không? Nhưng bà ấy đã sử dụng loại pháp thuật nào để có thể làm được việc này chứ? '

Amelie cố gắng nhớ lại tất cả những pháp thuật mà cô đã đọc nhưng cô nhớ là không có loại pháp thuật nào khiến ai đó sở hữu cơ thể khác. Khi cô nhớ lại ký ức về chủ nhân cơ thể cũng vậy.

Bà nội phù thủy đã chết vì tuổi già cách đây khoảng một năm. Không có cách nào để biết ma thuật khó mà cô ấy đang cố gắng viết là gì và liệu nó có thành công hay không?

*****

Có hai loại pháp thuật trên thế giới.

Đầu tiên là pháp thuật được sử dụng bởi các pháp sư. Họ đưa mana vào cơ thể của mình để tạo ra ma thuật nhưng ngay cả khi một người không phải là thuật sĩ thì họ có thể sử dụng ma thuật nếu họ có một viên đá mana.

Thứ còn lại là pháp thuật của các phù thủy, những người đại diện cho ác ma. Họ có thể sử dụng nhiều loại pháp thuật, chẳng hạn như sức mạnh từ xa, tầm nhìn xa, biến hình và chế tạo thuốc ma thuật bằng cách sử dụng sức mạnh đặc biệt do các ác linh ban cho.

Không giống như Pháp sư, pháp thuật của phù thuỷ mới có thể sử dụng thoải mái mà không cần có bất cứ một yếu tố nào ràng buộc, sức mạnh đó đến một cách rất tự nhiên, chẳng hạn như dùng tay nhặt đồ vật. Tất nhiên, có một cuốn sách ma thuật về phù thủy nhưng người bình thường không thể hiểu nó hoặc sao chép nó.

Vì vậy, Amelie phải tìm một phù thủy khác để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với mình.

“ Con nghĩ những phù thuỷ khác có lẽ sẽ biết điều này. Đằng nào thì con cũng sắp đi du ngoạn rồi, con sẽ nhanh chóng tìm mấy người phù thuỷ khác hỏi cho rõ chuyện này ”.

Cô ấy muốn quay trở lại cơ thể của mình. Cả Amelie và Lee Sooyeon đều cảm thấy thích cơ thể của mình. Nhưng cô cần biết điều gì đã xảy ra với mình.

"Đi du ngoạn? Vậy là em sẽ rời khỏi Dellahaim? ”, Renee hỏi.

"Đúng, hôm đó mục đích em đến là để chào tạm biệt hai người."

“Cha không tin là con sẽ rời bỏ Dellahim. Chuyện này là không thể nào"

Bá tước hét lớn. Amelie ngạc nhiên nhìn Bá tước. Mặt anh trắng bệch. Anh nắm tay Amelie bằng tay.

“…… Cha xin lỗi vì đã hành động bồng bột như vậy trước mặt con.”

Amelie gật đầu trống rỗng. Tay Bá tước khẽ run lên.

'Ông ấy bị sao vậy?'

Phản ứng của bá tước cũng hơi quá rồi, ông ấy làm giống như Amelie sắp chết vậy.

“Chuyện con rời khỏi đây con cứ từ từ suy nghĩ cho kĩ đi. Cũng đã lâu rồi con không về nhà. Sao con nỡ lòng nào bỏ nhà đi một lần nữa như thế chứ ”, Bá tước nói. Ông ấy dường như rất thất vọng về cô.

"Nhưng Bệ hạ đang ở trong dinh thự."

Amelie lầm bầm, không thể từ chối thẳng thừng.

“Bệ hạ sắp về dinh thự của ngài ấy rồi. Ngài ấy không thể cứ bỏ chỗ đó đi mãi được ”.

"Đúng đó. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì em cứ ở đây thêm vài ngày nữa đi. Sao chị có thể để em rời đi khi chưa chăm sóc cho em được ngày nào cơ chứ? ”

Hai cặp mắt xanh nhìn Amelie đầy háo hức.



Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 7
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.