Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 68

 

Chương 68

Mũi kiếm vừa đủ chạm vào da của Hầu tước Lewin và cắt xuyên qua. Dù không đe dọa đến tính mạng nhưng nó đủ sâu để có thể nhìn thấy máu ngay lập tức và khiến nhiều người run rẩy. Trên thực tế, không quan trọng là thanh kiếm đang hướng đến đâu. Nếu Serwin để tâm đến nó, anh ta có thể giết tất cả quý tộc đang tụ tập trong phòng họp trong nháy mắt.

“Cảm ơn sự quan tâm của ngài, thưa Bệ hạ. Mặc dù vậy, đó là bởi vì những ngày này tôi già đi và cơ thể của tôi không còn như trước nữa ”.

Hầu tước Lewin trả lời một cách không biết xấu hổ.

“Ngày nay tôi thích làm những mô hình nhỏ và đôi khi tôi mắc lỗi ngay cả khi khắc đi một phần mà tôi nghĩ mình cần làm. Do không thể nhìn thấy công dụng của nó, chúng tôi thường làm hỏng mô hình chúng tôi đã làm bằng cách cắt bỏ quá nhiều. Bệ hạ, người còn nhỏ, có thể không nhận ra. ”

Serwin thực sự muốn giết ông ta. Rõ ràng là ông ta đang nói về mình và Serwin, coi anh ta như một đứa trẻ là một phần thưởng.

Thành thật mà nói, sau khi chạm mặt Hầu tước Lewin, anh ấy không tự tin rằng mình có thể xử lý hậu quả. Bởi vì đám quý tộc kiêu ngạo sắp làm loạn để chiếm lấy vị trí còn trống của Hầu tước Lewin. Chính người dân của Đế quốc đã phải chịu đựng cho đến khi Đế chế được ổn định trở lại. Thật đúng khi kiên nhẫn đứng ở đây.







Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt đầy tự tin của Hầu tước Lewin, anh có một ý muốn làm tan vỡ những kỳ vọng. Vào lúc đó, Serwin không thể cưỡng lại sự thôi thúc đã giơ kiếm lên cao để cắt đứt hoàn toàn cổ anh ta.

“Đ, chờ đã, thưa Bệ hạ. Ngài hãy bình tĩnh đã"

Các quý tộc đi theo Hầu tước Lewin đang suy tính và cố gắng ngăn chặn Serwin. Tuy nhiên, họ không thể nói chính xác vì bị ép bởi cơn khát máu của Serwin. Serwin vung kiếm xuống.

'Không đời nào'

Các quý tộc há hốc miệng và chỉ nhìn vào thanh kiếm của Serwin. Mũi kiếm di chuyển về phía cổ của Hầu tước Lewin trong khi vẽ một hình parabol và tim của những quý tộc đang xem cảnh đó đập nhanh như muốn vỡ tung. Ngay trước khi thanh kiếm đến cổ Hầu tước Lewin, thanh kiếm của Serwin đột ngột dừng lại. Cùng lúc đó, cánh cửa phòng họp mở tung và một người phụ nữ xuất hiện.

"Bệ hạ. Xin ngài hãy buông kiếm xuống đi ạ”

"Hử?"








Khi người phụ nữ hét vào mặt Serwin, những quý tộc yếu ớt thở ra như thể họ sắp chết. Cô ta đang ra lệnh cho Bệ hạ sao? Ai lại to gan dám làm như vậy với Serwin Trong chiếc váy sọc xanh da trời, thoạt nhìn cô ấy trông rất bình thường. Các quý tộc không phải đấu tranh để nhớ lại danh tính của cô. Bởi vì Serwin đã gọi tên cô ấy ngay lập tức.

"Amelie."

Amelie bước tới trước mặt Serwin. Đôi mắt của các quý tộc làm cô thấy khó chịu nhưng việc trước mắt là ngăn cản Serwin lại đã

"Em đến đây bằng cách nào?"

"Tôi đã đưa cô ấy đến đây."

Các quý tộc sau đó tìm thấy Nam tước Avery đứng cạnh Amelie. Họ nghĩ rằng anh ấy đã biến mất trong cuộc họp nhưng có vẻ như anh ấy đã mang theo Amelie.

'Nam tước Avery cũng là một tên ngốc. Hắn nghe nói ở đâu có một người phụ nữ có thể ngăn cản Bệ hạ sao? '

'Tôi không biết nó có gây khó chịu không. Cô ấy vẫn còn đủ trẻ để chết, nhưng thật đáng tiếc. Tuy nhiên, nhờ cô ấy, Hầu tước Lewin sẽ ổn thôi. Tốt đấy.'







Các quý tộc không mong đợi Amelie sống sót. Họ chỉ nghĩ rằng thật may mắn khi cô ấy sẽ phải hứng chịu sự tức giận của Serwin thay Hầu tước Lewin.

"Dù có tức giận đến đâu, ngài cũng không thể vung kiếm lung tung như thế này."

Amelie nũng nịu và nhận lấy thanh kiếm từ tay Serwin. Serwin nhẹ nhàng đưa thanh kiếm cho cô.

"Tôi chỉ đang đe doạ ông ta chút thôi, tôi tự có chừng mực

"Không phải vì tôi đến nên ngài mới dừng lại sao?

“Đó là....”

Serwin choáng váng trước sự xuất hiện của cô ở đây. Các quý tộc há to miệng như thể hàm của họ đang rơi ra. Họ biết rằng Serwin bị ám ảnh bởi một người phụ nữ tên là Amelie. Nhưng họ không bao giờ tưởng tượng được anh sẽ bị giữ chặt như vậy. Ôi trời ơi. Làm thế nào mà tên bạo chúa, người không quan tâm đến bất kỳ ai khác, có thể ăn bám người yêu của mình như một người đàn ông bình thường

“Ư, đó là một cái cớ. Sau đó, tôi sẽ đợi trong phòng cho đến khi kết thúc cuộc họp. Thanh kiếm này của ngài tạm thời bị tịch thu ”.

"Tôi đi cùng với em. Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây đi”.

"Có thật không?"





Amelie nhìn Nam tước Avery.

"Thật ạ, cuộc họp hôm nay đã bàn bạc xong rồi ạ."

Dù cô có thể tự mình quan sát được tình hình hiện tại nhưng đó là công việc của anh ta. Nam tước Avery muốn đưa Amelie và Serwin ra khỏi đây nhanh chóng.

"Đi thôi nào."

Amelie quay lại. Dù vội vàng bước vào cuộc họp nhưng cô không thể chịu được những ánh mắt đang hướng về mình. Serwin đi theo cô ấy mà không nói một lời nào. Sự xuất hiện của vị Vua của họ đi theo Amelie một cách hào hứng và cảnh giác với các quý tộc giống như một chú chó bảo vệ chủ nhân của mình mà không bị thất bại.

"Tôi đã làm điều đó để đề phòng, nhưng tôi không mong đợi cô ấy chỉ ngăn cản Bệ hạ điều này một cách đơn giản."

Rõ ràng là Serwin đã yêu Amelie sâu sắc hơn những gì Nam tước Avery nghĩ. May mắn thay, bản thân Serwin hoàn toàn không biết nên mới đến mức này. Anh thậm chí sợ hãi khi tưởng tượng mình sẽ như thế nào sau khi tỉnh lại.

'Mình phải cẩn thận hơn mới được.'

Baron Avery thở dài trong nội tâm.

*****






Amelie kéo Serwin đi qua văn phòng và vào phòng nơi anh ta nghỉ ngơi. Khi cô ngồi vào một chiếc ghế dài, Serwin cũng ngồi cạnh cô.

"Em vừa chạy đến đó đúng không?"

Anh chạm tay vào trán Amelie. Amelie nhìn anh với ánh mắt ái ngại.

'Ngài thật tốt với tôi -'

Anh ta rút kiếm trước mặt người khác, vì vậy mọi người gọi anh ta là bạo chúa.

"Tại sao ngài lại tranh cãi với Hầu tước Lewin?"

“Tôi không có ý định tranh cãi hay đánh ông ta. Chỉ là do ông ta quá đáng gây sự với tôi trước như mọi lần thôi”.

“Nếu đã là chuyện thường ngày sao hôm nay ngài còn rút kiếm ra? Nếu tôi không đến thì đó sẽ là một chuyện không tốt cho danh tiếng của ngài rồi. Nam tước Avery nói rằng giết Hầu tước Lewin sẽ gây ra rất nhiều rắc rối ”.

Amelie đã giao tiếp bằng mắt với Serwin và yêu cầu anh ta giải thích chi tiết. Serwin không muốn nói chuyện, nhưng anh không thể vượt qua ánh mắt nghiêm túc của cô.

"Tôi phải trở lại chỗ của em nhưng Hầu tước cố tình kéo cuộc họp và vặn vẹo lời nói của tôi."





"Vì vậy mà ngài rút một thanh kiếm vì tức giận?"

Serwin gật đầu. Anh nghĩ mình cũng hơi bốc đồng nhưng khi nghe tin Amelie lang thang trong cung điện một mình, anh không thể chịu đựng được.

"Điều đó tốt đấy."

Amelie không biết Serwin đang lo lắng về điều gì, nhưng một khi cô phải trấn an anh, cô đã nắm lấy tay anh. Sau đó, Serwin tựa đầu vào vai Amelie. Mặc dù cô ấy phải khó chịu vì sự chênh lệch về kích thước nhưng cô ấy cảm thấy tiếc khi thấy anh ấy cúi lưng để dựa vào cô ấy.

'Tất cả là do thảm họa.'

Tất cả chỉ vì thảm họa mà anh ta trở nên bạo lực và người ta gọi anh ta là bạo chúa.

Amelie chậm rãi vỗ lưng anh. Nếu anh lo lắng, cô sẽ ở bên anh cho đến khi anh bình tĩnh lại.

******

Buổi tối hôm đó, Amelie quyết định sử dụng pháp thuật để gọi các phù thủy. Sau bữa tối, cô đi lên gác xép. Serwin tự nhiên đi theo cô ấy.

“Em nói sẽ dùng pháp thuật để triệu hồi phù thủy?Bây giờ luôn sao?"

“Phải, tôi sẽ làm điều đó ngay bây giờ. Càng sớm càng tốt."

Amelie đặt những dụng cụ mà cô ấy đã mang theo từ Dellahaim lên bàn làm việc.

Có hai chân đèn bằng bạc, một cái bát dài bằng đồng và một bàn thờ nhỏ.

"Em mang nó từ Dellahaim đến đây sao?"

"Đúng. Đúng rồi."

"Nó trông bình thường ngoại trừ bàn thờ."

Bàn thờ trông như một chiếc tủ nhỏ, sơn đen toàn bộ. Trên nền đen, những hoa văn sặc sỡ được vẽ bằng bạc, mặc dù trông rất cũ nhưng lại có cảm giác huyền bí và gần như mới.

"Nếu ngài nhìn kỹ, nó hơi khác một chút."

Ngay cả những chiếc chân nến bằng bạc và những chiếc bát bằng đồng, thoạt nhìn rất bình thường nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng khác hẳn. Cả hai đồ vật đều được khắc và có đầy đủ các câu từ kinh.

“Nó giống như một thánh tích. Dù vốn em không thể có được”.

Nếu cô ấy cố ý lấy nó từ Dellahaim ở một nơi xa, anh ấy sẽ nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ nó đã khác.

'Tôi không nghĩ mình có thể làm được vì bị ai đó làm phiền.'

Mặc dù nhìn bề ngoài vẫn ổn nhưng cô ấy rất căng thẳng.

Đó là vì đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với một phù thủy. Cô lo lắng về việc liệu phép thuật có thành công hay không, những phù thủy khác sẽ nghĩ gì sau khi được liên lạc và phải làm gì nếu họ gặp nhau.

"Bệ hạ, ngài đến đây đi."

Amelie nắm lấy tay anh và đi đến ghế sofa.

“Hãy ngồi đây và đợi. Được chứ?






“Tôi không muốn chúng ta xa nhau dù chỉ một giây”.

Đôi mắt vàng của anh dịu dàng nhìn Amelie.

'Không, ngài đang cố tính nói khiến tôi hiểu lầm sao?'

Amelie đỏ mặt. Mặc dù ấn tượng đầu tiên của cô về anh là hung dữ nhưng Serwin vẫn đẹp trai. Khi một anh chàng đẹp trai nghiêm túc yêu cầu ở lại với cô, mặt cô nóng bừng lên mặc dù cô biết điều đó không phải như vậy.

"Ngài đừng có làm như thế nữa."

Amelie nói dứt khoát và ấn mạnh vào vai Serwin và bắt anh ngồi xuống ghế sô pha.

'Nhưng những ngày này, tôi cố tình thua cuộc. Tôi đã trở nên mềm yếu với anh ấy. '

Đây có phải là cảm giác của người chủ khi họ nhìn thấy một chú chó đã trưởng thành chỉ sau mỗi lần gây rắc rối?

Amelie hơi xúc động và xoa đầu anh vài lần. Tóc của Serwin hơi cứng, nhưng cảm giác như đang vuốt ve một con chó lớn, vì vậy cô ấy bật cười.

“….?”

“Ngài cần phải im lặng. Tôi phải tập trung cao độ ”.





Khi Amelie quay lại bàn làm việc, Serwin vò đầu bứt tóc với vẻ mặt ngượng nghịu. Mặt anh từ từ đỏ lên.

'Bây giờ, giống như một phù thủy, tôi phải sử dụng pháp thuật.'

Amelie đứng trước bàn thờ và đổ lọ thuốc anh túc vào chiếc bát đồng.

'Không sao đâu. Tôi chỉ phải làm những gì tôi đọc trong sách. '

Sau đó, cô đặt lá thư giấy da xuống một cái bát bằng đồng. Giấy da hơi nổi trên lọ thuốc, và dần dần bị ướt. Khi tấm giấy da dần chuyển sang màu xám đen, Amelie, người đang quan sát hiện trường, đã châm lửa. Khi căn phòng trở nên tối tăm trong giây lát, ngọn lửa bùng cháy như thể tất cả ánh sáng đều tụ lại với chân nến bằng bạc.

Đúng lúc đó, Amelie sử dụng một câu thần chú. Sau đó, trong ngọn nến, ngọn lửa bốc lên trong không khí như bọt xà phòng và bay vòng quanh chiếc bát bằng đồng. Đó là một cảnh tượng u ám, xa lạ, nhưng bí ẩn.

'Amelie.'

Serwin đang nhìn Amelie và bị mê hoặc trước khi anh biết điều đó. Ánh sáng màu cam phủ bóng đen lên khuôn mặt của Amelie. Đôi mắt tập trung và vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy rất khác với Amelie thường ngày.

'Các phù thủy được cho là thầy tu của những linh hồn ma quỷ.'






Khi anh điều tra về phù thủy, đoạn văn đó lại xuất hiện trong đầu anh. Trong bối cảnh đó, rất có thể hành vi hiện tại cũng là một nghi lễ mang ý nghĩa tôn giáo.

'Người ta nói rằng các linh mục cổ đại hiến dâng mọi thứ cho Chúa.'

Anh cảm thấy buồn nôn một cách kỳ lạ. Sự lo lắng như thể chân anh đang tắt đã tấn công anh.

'Tôi bị ốm nặng.'

Bây giờ nó ở trước mặt, anh ấy không thể chịu đựng được bởi vì anh ấy đang lo lắng.

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 68
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.