Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 61

Chương 61

 

Hồ nằm ngay cạnh sảnh tiệc. Đường vào hồ tối tăm, ảm đạm, như đã lâu không có người chăm sóc.

 

Khi đến gần hồ, cô cảm thấy buồn nôn. Đột nhiên, cô trở nên lo lắng, hơi thở trở nên ngắn và tim đập nhanh. Amelie bước vội vàng.

 

'Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?'

 

Ngay lúc đứng trước Renia, Amelie đã nhận ra lý do. Khói đen đã được nhìn thấy xung quanh Renia. Nó rải rác xung quanh như sương mù, nhưng quấn quanh cơ thể Renia như thể nó đang ôm lấy cô.

 

'Đó là năng lượng của thảm họa. Nhưng nó hơi khác so với những gì tôi đã thấy trong Rừng Fidelia. '

 

Khi thảm họa kiểm soát cơ thể Serwin, năng lượng của thảm họa càng đen tối và dữ dội hơn. Năng lượng của thảm họa lúc bấy giờ có sức công phá hủy hoại mọi thứ mà nó chạm vào.

 

"Nó không đến mức đó rồi chứ." 

 

Nó tương tự như những gì cô nhìn thấy trong dinh thự trước khi thảm họa kiểm soát cơ thể của Serwin.

 

Amelie lo lắng nhìn Renia. Tình trạng của cô ấy hơi kỳ lạ. Đôi mắt cô ấy không tập trung, và miệng cô ấy đang mở hé. Đồng thời, vẻ mặt của cô ấy, trông có vẻ trống rỗng nhưng vui tươi, càng làm tăng thêm sự khó chịu.

 

'Cô ấy đang cầm một con dao.'

 

Amelie nuốt nước bọt mặc dù miệng rất khô. Cô hoàn toàn không đoán được tình hình sẽ diễn ra như thế nào.

 

"Tiểu thư Renia, là cô đúng không?"

 

Amelie cẩn thận hỏi.

 

“Cô đang hỏi một cái gì đó kỳ lạ. Nếu tôi không phải là tôi thì là ai? ”

 

Nó hơi khàn nhưng đó chắc chắn là giọng của Renia.

 

“Tại sao cô lại cầm một con dao? Nguy hiểm lắm. Đặt nó xuống đi."

 

"Không, tôi không thể giết cô nếu không có thứ này."

 

Lúc này, Amelie nghi ngờ tai mình có nghe nhầm không. Giọng của Renia quá lạnh lùng như thời tiết lúc này vậy

 

"Nếu không có cô thì tôi đã là Hoàng hậu rồi."

 

"Tôi ước tôi có thể…."

 

"Tôi có thể làm bất cứ điều gì cản trở tôi trở thành Hoàng hậu."

 

Renia nhặt một con dao. Lưỡi kiếm đỏ rực như thể nó dính máu.

 

“Vậy - Cô định làm gì với tôi bây giờ—?”

 

Khi Renia cười rạng rỡ, mặt Amelie tái mét.

 

"Nghĩ lại. Dù sao thì tôi cũng sẽ rời đi, vì vậy tôi không liên quan gì đến việc Renia trở thành Hoàng hậu. ”

 

“Đừng nói dối. Cô sẽ chịu rời khỏi vị trí đó sao? Tôi đã cố gắng như thế nào để có được nó ? Tôi đã dành cả cuộc đời mình cho nó. ”

 

Renia đột nhiên lao vào Amelie. Cô ta vung dao một cách liều lĩnh. Amelie tránh được con dao trong gang tấc khi cô sợ hãi lùi lại.

 

'Với tốc độ này, tôi nghĩ mình sẽ bị đâm?'

 

Đó là một cuộc tấn công sắc bén đối với một người phụ nữ chưa bao giờ nhấc bất cứ thứ gì nặng hơn con dao cắt bánh mì trong đời.

 

“Cô có nghĩ rằng mình có thể trở thành Hoàng hậu nếu giết tôi không?Cô không thể làm điều đó. Cô nghĩ rằng Bệ hạ sẽ để cô sống sót sau khi giết tôi sao? ”

 

Amelie cố gắng ngăn cô ấy bằng cách sử dụng những lý lẽ sắc bén của mình

 

"Vậy thì hãy chết cùng nhau đi."

 

Amelie há hốc mồm.

 

'Người phụ nữ này mất trí rồi.Tôi cần sử dụng ma thuật. '

 

May mắn thay, không có ai xung quanh. Sẽ mất một thời gian ngắn để ngăn Renia nhưng không còn cách nào khác.

 

Amelie gọi gió. Làn khói đen bao quanh Renia rung chuyển và rùng mình nhưng đó là tất cả. Khói đen tập trung quanh Renia và không bay đi trong gió.

 

'Hử?'

 

Amelie bối rối. Khói đen bao trùm căn phòng của Serwin tại dinh thự Dellahaim đã dễ dàng bị cuốn đi bởi ma thuật gió của cô, nhưng bây giờ làn khói vẫn ở lại bất chấp cơn gió dữ dội mà Amelie tạo ra.

 

Trong khi đó, Renia vẫn tiếp tục cuộc tấn công của mình.

 

"Vậy thì tốt."

 

Amelie chạy về phía Renia. Nắm lấy cổ tay đang cầm con dao, Amelie ôm chặt lấy Renia. Đó là cách cô ấy cứu Serwin khỏi thảm họa ở rừng Fidelia, nó cũng có thể hoạt động ở đây.

 

“Bình tĩnh ngay bây giờ. Thật tốt khi có tham vọng. Vâng, thật tuyệt khi được trở thành Hoàng hậu và tận hưởng quyền lực. Mọi người khác đều ở dưới chân cô ”.

 

Amelie nói chuyện và đặt tay lên người Renia nhưng làn khói đen chỉ tỏa ra xung quanh họ và không biến mất. Renia kháng cự ngày càng mạnh mẽ hơn

 

'Không có tác dụng.'

 

Đúng lúc đó, Renia có đủ không gian để nhấc con dao lên và đâm vào lưng Amelie.

 

'Tôi không thể tránh nó.'

 

Với  âm thanh “Pong” nhẹ nhàng , Amelie đã biến hình. Khi biến thành một con thỏ nhỏ, cô ấy đã tránh được con dao trong gang tấc.

 

"Thỏ?"

 

Renia mở to mắt. Chú thỏ có bộ lông màu hồng trông rất quen thuộc. Lần cuối cùng nàng gục ngã trong hoàng cung, chính là con thỏ đã giúp nàng.

 

Amelie đã nhảy và đi đến một khoảng cách an toàn, sau đó cô ấy trở lại làm người.

 

“Cô...cái gì vừa xảy ra vậy? Con thỏ đó là cô sao? ”

 

Renia bị sốc. Nghĩ lại thì, bộ lông màu hồng phấn hay đôi mắt màu bạc hà rực rỡ đều giống nhau.

 

'Hử? Làn khói đen đang dần tan ra '

 

Amelie tròn mắt ngạc nhiên.

 

'Nếu cô ấy từ bỏ ý nghĩ trở thành Hoàng hậu, liệu tâm trí cô ấy có trở nên tỉnh táo hơn một chút không?' 

 

Amelie đã đưa ra một chiến lược khác.

 

“Renia. Không quan trọng là cô có trở thành Hoàng hậu hay không?. Bất kể làm gì cũng phải để mắt tới Hoàng thượng, các vị nương nương luôn tìm cách cắn xé cô ”.

 

“Tuy nhiên, lối thoát duy nhất là trở thành Hoàng hậu. Để đạt được tự do. Tôi sẽ không để bất cứ ai kiểm soát cuộc sống của mình. Một khi tôi là Hoàng hậu, mọi thứ đều là… ”

 

"Không. Sau đó, cô sẽ không còn tự do nữa. Nếu cô trở thành Hoàng hậu, liệu cha hoặc anh trai của cô có để cho cô đi không? Họ sẽ giữ chặt cô chỉ để lợi dụn cô vào nhiều việc có ích hơn. Cách giải thoát tốt nhất là cô hãy rời khỏi Bá tước Manverse đi”

 

Amelie thuyết phục Renia đang trong tuyệt vọng

 

“Hãy rời khỏi loại gia đình đó và sống tự do một mình. Renia, cô có kỹ năng tốt và thông minh, vì vậy cô có thể sống một mình tốt hơn người khác nhiều ”

 

“Cô muốn tôi từ rời khỏi phủ Bá tước? Cô muốn tôi từ bỏ địa vị và đặc quyền của mình? ”

 

Khói đen bốc lên sâu hơn, sau đó  Renia lại cầm con dao lên.

 

" Tôi từ bỏ nhiều như vậy liệu có đáng không?”

 

Sẽ là không công bằng nếu bỏ lại một gia đình tốt đẹp và sự giàu có và chạy trốn để sống trong cảnh tù túng.

 

“Vậy thì cô có thể tự mình trở thành Bá tước mà. Có vẻ như phụ nữ cũng có thể thừa kế danh hiệu ”.

 

Ngay cả Renee cũng là người kế vị Bá tước trong gia đình cô. Trong hầu hết các gia đình quý tộc, con trai kế vị người thừa kế, nhưng trong một số trường hợp, con gái trở thành người thừa kế.

 

"Tôi sẽ là Bá tước Manverse sao?"

 

Renia ngạc nhiên và hỏi Amelie như thể đang cố gắng xác nhận. Đó là điều mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới.

 

Như Amelie đã nói, Renia xứng đáng với danh hiệu Bá tước Manverse. Cô là con gái lớn của Bá tước Manverse và là con của vợ ông. Theo một cách nào đó, cô ấy là người thừa kế hợp pháp hơn Gilbert.

 

Tuy nhiên, ngay từ nhỏ cô đã được dạy rằng nhiệm vụ của mình là phải chăm chút sắc đẹp , tri thức, lễ nghi và kết hôn với con trai của một gia đình nổi tiếng. Bá tước đã rất tức giận khi cô ấy tỏ ra quan tâm đến công việc gia đình của mình và Renia thấy rằng trở thành Hoàng hậu là cơ hội duy nhất để chứng minh giá trị của mình.

 

“ Cơ hội đó đang mở rộng đợi cô đó'

 

Amelie cẩn thận đến gần cô ấy.

 

“Bây giờ, bỏ dao xuống. Hãy nghĩ về tương lai của cô ”.

 

Renia lùi lại. Tay cô run run cầm dao. Cô ấy giao tiếp bằng mắt với Amelie.

 

 

"Bệ hạ sẽ không để tôi sống."

 

"Tôi có thể ngăn chặn điều đó."

 

"Cô có nghĩ rằng mình sẽ có một tương lai khác"

 

"Đúng, cô nói đúng."

 

Không chỉ vì cô ấy đang cố gắng thoát khỏi tình huống, Amelie còn chân thành. Ngay cả khi Renia bây giờ không đi đúng đường, một con đường khác sẽ luôn xuất hiện.

 

"Vì vậy, đừng đưa ra những lựa chọn không thể thay đổi."

 

Mũi dao của Renia rơi xuống sàn. Amelie tiến lại gần một bước và đứng trước mặt Renia. Cô vẫn bị làn khói đen hút hồn nhưng ít nhất đôi mắt của cô còn trong veo.

 

'Tôi chỉ cần thoát khỏi làn khói đen.'

 

Amelie tìm đến Renia. Nhưng ngay lúc đó, Renia đã tóm lấy Amelie.

 

“….”

 

Amelie mở to mắt. Đôi mắt của Renia có màu đen tuyền. Và làn khói đen bao trùm miệng Renia. Một giọng nói âm u như muốn xé toạc dây thanh quản của cô ấy phát ra từ miệng Renia.

 

[Tôi không thể kiểm soát trái tim của mình cho đến cuối cùng, vì vậy tôi đang tức giận.]

 

Mặt Amelie tái mét. Đó là một giọng nói khủng khiếp mà cô ấy sẽ không bao giờ quên.

 

"Thảm họa"

  

Tiếng động vang lên như những chiếc đinh cào vào bảng đen cắt ngang không khí khi miệng Renia buộc phải cử động theo một tiếng cười chế giễu. Cùng với đó, làn khói đen bay mù mịt xung quanh cả hai.

 

Rầm

 

Renia dùng dao đâm Amelie và đẩy cô xuống hồ. Với cơn đau bất ngờ, cơ thể của Amelie nặng nề trong giây lát.

 

'Không.'

 

Renia lại chạy về phía Amelie, người gần như không giữ được gì, và Amelie cùng với Renia rơi xuống hồ.

 

Nước bắn tung tóe

 

Nước trong hồ lạnh như băng. Cái lạnh thấm vào từng tế bào trong cơ thể Amelie.

 

Khói đen tỏa rộng trong hồ như mực rơi xuống nước.

 

'Ư, trước tiên tôi cần phải đi lên.'

 

Renia có nguy cơ mất trí còn Amelie thì tắt thở. Cả hai đều gặp nguy hiểm nếu cô ấy không ra khỏi hồ đủ nhanh. Amelie vùng vẫy, dùng chân đạp nước để ngoi lên khỏi mặt nước.

 

Tuy nhiên, kỳ lạ thay, cơ thể cô dần chìm xuống bên dưới. Cảm giác như có thứ gì đó đang kéo cô ấy từ bên dưới. Amelie nhìn lại. Hồ đen và tối đến mức cô không thể nhìn thấy đáy. Bóng tối giam giữ Amelie và không cho cô đi.

 

'Tôi phải đi lên.'

 

Việc nín thở cũng có giới hạn.

 

"Ư"

 

Nước hồ chảy vào miệng cô. Nổi da gà bao phủ khắp cơ thể khi cô rùng mình vì kinh hãi. Cảm giác tương tự như khi cô ấy uống thuốc độc.

 

'Nước cũng có vị lạ. Nó có phải là chất độc—? '

 

Cảm giác trong miệng cô đang dần biến mất.

 

Amelie niệm chú một cách tuyệt vọng khi cô dần dần bị ngạt thở. Khi cô mở môi, nhiều nước chảy vào miệng cô hơn. Lưỡi của cô bị tê liệt và không thể cử động bình thường, nhưng cô đã cố gắng hoàn thành câu thần chú của mình.

 

Nước hồ phẳng lặng bắt đầu nổi sóng. Giống như khi nước sôi, các bọt khí được hình thành và phụt về phía bề mặt nước.

 

'Ư, một chút nữa'

 

Amelie đã cố gắng hết sức để thanh tẩy càng nhiều bóng tối càng tốt. Khói đen bắt đầu chuyển sang màu xám từng chút một khi nó bị cuốn đi. Khi lực kéo Amelie yếu đi, cơ thể của Amelie và Renia bắt đầu trồi lên mặt nước từng chút một.

 

'Ư, chỉ một chút thôi, nhanh lên’

 

Cô cảm thấy lồng ngực đau như thắt lại vì cô không thở được. Cô đang dần mất trí. Lực kéo đang yếu dần nhưng cô khó có thể di chuyển lên trên.

 

Khi sức mạnh của ma thuật đẩy cô lên suy yếu, cơ thể cô lại bắt đầu chìm xuống từng chút một.

 

'A, chút nữa thôi mà'

 

Amelie tuyệt vọng đưa tay ra nhưng không có gì để giữ. Cơ thể cô bắt đầu chìm xuống, và tâm trí cô trở nên mất tập trung.

 

'Đến đây là kết thúc rồi sao?'

 

Đúng lúc đó, một lực mạnh kéo tay cô.

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 61
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.