Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 56

 

Chương 56

“Tiểu thư đang dùng bữa đúng không ạ? Vậy người dùng bữa trước hôm khác tôi lại đến ”

Bên cạnh Renia là một món salad gần như không có mấy đồ ăn trong bát. Cô ấy có kiêng đồ ăn thức uống như Gilbert nói không? Tuy nhiên, làn da của Renia vẫn đàn hồi tốt không tỳ vết.

“Không, không sao đâu. Tôi không cảm thấy đói ngay cả khi tôi không ăn. Hơn nữa, Charlotte. Ngươi có đoán được tại sao tôi lại gọi cô đến đây không? ”

“ Tôi biết ạ. Đó là vì bữa tiệc phải không ạ? ”

Charlotte lần này tỉnh táo hơn. Cô đoán là Renia chắc là đang muốn cô giúp cô ta làm Amelie bẽ mặt trong bữa tiệc.Tất nhiên, mọi kế hoạch đã được Renia vạch sẵn từ trước nhưng cô không thể ngoan ngoãn làm theo lời cô ta dễ dàng được

‘Vậy lần này tiểu thư phải tốn nhiều tiền rồi. Nếu tôi làm theo lời tiểu thư thì công việc của tôi ở cung của tiểu thư Amelie cũng không còn nữa”

Renia lấy ra một chai nhỏ trên bàn cạnh giường. Nó có kích thước bằng ngón tay út nên dễ dàng giấu trong tay áo hoặc túi quần. Bên trong chai là một chất lỏng màu vàng trong.

"Cái này là cái gì?"

Hy vọng rằng nó không phải là chất độc. Charlotte vẫn nuốt nước bọt mặc dù miệng khô khốc. Bắt nạt và giết chóc là hai việc khác nhau.





"Tại sao? Cô sợ tôi đầu độc cô sao? ”

Renia bật cười. Tiếng cười sảng khoái thật đẹp nhưng không hiểu sao cô lại thấy rợn người. Như Gilbert đã nói, Renia hơi kỳ lạ. Tuy nhiên, Charlotte chùn bước vì một cảm giác đáng ngại mơ hồ mà cô không thể xác định chính xác.

“Nó không phải chất độc. Nó là một chất lỏng có tính axit nhẹ. Xịt nó vào váy của cô ấy ”.

"Điều gì sẽ xảy ra sau đó?"

“Đường khâu sẽ yếu và vừa phải. Nếu chẳng may váy bị kéo thì sao?” 

“—Chân trần sẽ lộ ra.”

"Đó là một cách để không làm tổn thương bất cứ ai."

Renia mỉm cười. Cô ấy có một nụ cười đẹp đến nỗi ngay cả phụ nữ cũng cảm thấy trái tim mình rung động.

“….”

Váy của cô ấy sẽ bị xé toạc trước mặt rất nhiều người đã tụ tập để đánh giá cô ấy, để lộ đôi chân trần của cô ấy. Đến lúc ấy có khác nào chính Amelie là người tự làm mình xấu hổ

Charlotte do dự một lúc. Tất nhiên, đó không phải là vì cô ấy lo lắng cho Amelie. Cô sợ rằng Serwin sẽ tức giận vì chuyện này.





“Việc này cũng không dễ như vậy. Dù chúng ta đang cố cho cô ta hiểu là tầng lớp quý tộc không dễ làm như vậy”.

 “Nhưng— Bệ hạ sẽ tức giận.”

“Charlotte, mới qua một thời gian mà ngươi trở nên ngốc nghếch như vậy sao? ”

Renia cứng mặt. Charlotte hơi nản khi biểu cảm rạng rỡ biến mất khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô. Bằng cách nào đó, cô ấy dường như có một bầu không khí giống với Hoàng đế. 

"Đây cũng là cơ hội tốt cho ngươi đấy."

"Cơ hội?"

“Một cơ hội để có được niềm tin từ tôi. Nếu ngươi muốn trở thành gia đình của ta trong tương lai thì ”.

"-Gia đình? Không thể nào, Gilbert và tôi ... ”

Renia cười rạng rỡ.

“Nếu ngươi là người thân cận với Hoàng hậu thì việc trở thành nữ Ba tước chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ngay cả cha ta cũng hiểu rằng vai trò của ngươi là quan trọng như vậy ”.

“….”






Charlotte bất giác nắm chặt lấy cái chai. Nữ bá tước Charlotte Manverse. Thật là một âm thanh ngọt ngào. Nếu Renia trở thành Hoàng hậu, cô ấy có thể trở thành Nữ bá tước. Căn biệt thự sang trọng và đẹp đẽ này sẽ là của riêng cô. Những người hầu của dinh thự sẽ chăm sóc cô ấy với sự tôn trọng tối đa, giống như họ đã làm với Renia.

Cô chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy cả người mình phấn khích rồi 

'Tiểu thư nói rất đúng. Lần này tôi không giết cũng không làm hại bất cứ ai. Chỉ là việc tôi làm có chút hổ thẹn mà thôi. Ngay từ đầu, một cô gái thường dân có thể bước vào một bữa tiệc của hoàng cung. Cô ta nên biết ơn vì nó kết thúc chuyện này nhẹ nhàng là cô ta chỉ mất mặt chút thôi. '

Charlotte nhìn vào mắt Renia và gật đầu. Đôi mắt của cô ấy đầy tham lam cho sự thăng tiến của địa vị của mình.

"Ngôi nhà này thì có gì tốt chứ?"

Renia siết chặt tay. Nỗi nhục nhã ngày đó vẫn còn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô

Cách đây không lâu, Bá tước đã đưa Renia khi đang tham dự một cuộc họp của hoàng gia. Dù chỉ là để lại cho Serwin một chút ấn tượng về cô thôi cũng đã khiến cô rất vui nhưng không như cô nghĩ ông ấy chỉ một lòng muốn dọn đường cho con trai ông ấy là Gilbert





Tuy nhiên, trong phòng họp mà cô mơ ước, Renia đã nếm trải nỗi xấu hổ lớn nhất đời mình.

Khi nghe tin Amelie đang đợi, Serwin vội vàng kết thúc cuộc họp, và Renia bị Serwin phớt lờ.

Chỉ vậy thôi đã khổ, nhưng Bá tước Manverse đã mắng mỏ cô ngay tại chỗ.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Renia. Cũng có ý kiến ​​cho rằng cô đáng thương nhưng đa phần đều chê cười sự khốn khổ của cô.

'Ông ấy đối với con gái mình là như vậy. Ông ấy sẽ làm nhiều hơn với một cô con dâu không có gia thế chứ. ' 

Nếu đó là một người đàn ông mà cô có thể tin tưởng thì không sao cả nhưng Gilbert là một tên ngốc. Rõ ràng là cuộc sống xa hoa mà Charlotte hy vọng sẽ rất khó khăn.

'Tôi đang đấu tranh để thoát ra khỏi ngôi nhà này vì nó quá khủng khiếp.'

Quyết định sử dụng ma túy là sự trả đũa cho sự khốn khổ của cô. Nếu không có Amelie, cô đã không phải chịu sự sỉ nhục như vậy.

'Vì vậy, trước mặt mọi người, Amelie cũng phải chịu đựng nhục nhã như tôi.'

Amelie có vẻ yếu đuối, vì vậy nếu cô ấy bị sỉ nhục, cô ấy có thể không thể chịu đựng được và rời khỏi Hoàng cung.





Ngay cả khi không, nó cũng đủ để lại ấn tượng ban đầu tồi tệ nhất đối với các quý tộc. Họ sẽ nghĩ điều này khi nhìn vào sự xấu xí của Amelie.

Và họ sẽ nghĩ,  'Người duy nhất phù hợp với vị trí Hoàng hậu là Renia Manverse'

“Tất cả những gì tôi phải làm là trở thành Hoàng hậu. Bằng mọi cách miễn là nó hiệu quả ” 

Renia lẩm bẩm điều tương tự lặp đi lặp lại.

****

Thời gian trôi nhanh đến nỗi bữa tiệc đã qua một ngày không xa. Khi bữa tiệc sắp diễn ra, tất cả người hầu và Amelie đều căng thẳng. Amelie đã được chăm sóc da và mát-xa suốt buổi sáng, đã kiểm tra sức khỏe lần cuối với Caroline trong thời gian còn lại.

Sau khi kết thúc một ngày dài, Amelie đi ngủ sớm hơn thường lệ. Nhưng cô không ngủ được. Cô không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ vì cô đã dồn hết công sức và thời gian vào bữa tiệc của hoàng cung. 

Sau khi trằn trọc một hồi, cô không ngủ nữa. Thay vào đó, cô ấy đi lên gác xép và mở cuốn sách của mình. Đó là một trong những thứ cô ấy đã mang theo từ ngôi nhà của mình trong rừng. Đó là một cuốn truyện nhẹ nhàng về cuộc phiêu lưu của một cô phù thủy nhỏ, và đó là cuốn sách mà cô ấy chưa bao giờ đọc đúng cách cho đến bây giờ.





Amelie chậm rãi lật trang. Cô ấy lo lắng đến mức không thể ngủ được, và cuốn sách của cô ấy không thể lọt vào mắt của cô ấy. Cuối cùng thì cô ấy cũng gạt cuốn sách của mình sang một bên và đặt nó lên bàn.

"Tại sao em lại ở đây?"

Đó là giọng của Serwin. Amelie ngẩng đầu lên. Anh nhìn quanh phòng cô và đến gần cô.

"Nơi này tương tự như ngôi nhà trong rừng."

"Là vậy sao?"

Đây là lần đầu tiên Serwin lên gác mái. 

“ Noi này được trông coi tốt chứ? Những người giúp việc có thể vào mà em không biết ”.

“Bọn họ có biết cũng không sao cả. Tôi đã đặt một câu thần chú vào những người mà tôi không cho phép vào ”.

"Có cả pháp thuật như vậy sao?"

"Tôi đã học nó cách đây không lâu."

"Giờ tôi đã được cảm nhận rõ rồi. Nó thật là kì diệu ”.

Amelie tự hào về bản thân mình, cô ấy đã làm được rất nhiều việc chứ không phải suốt ngày chơi như người ta nhìn thấy.





“Còn công việc của ngài thì sao, thưa bệ hạ? Tôi đã nghĩ hôm nay ngài sẽ đến muộn. ”

"Tôi đã nghĩ rằng em sẽ không thể ngủ."

“….”

"Đúng không?"

"Đúng. Tôi - tôi không thể ngủ vì lo lắng. Nếu tôi mắc sai lầm vào ngày mai thì sao? ”

Chẳng hạn như đột nhiên cô ấy bị bong gân chân và ngã xuống, hoặc cô ấy nói điều gì đó kỳ lạ và phá hỏng tâm trạng. Cô ấy không phải là người duy nhất lo lắng. Serwin nhìn xuống Amelie và vuốt tóc cô. Tóc cô rối tung giữa những ngón tay thon dài của anh. Bàn tay lướt qua mái tóc của cô như anh đang giúp nó trở nên thư giãn hơn

"Em có muốn ra ngoài không?" Cuối cùng anh ta hỏi 

"Ngay bây giờ?"

“Sẽ không tốt hơn nếu em có được một chút không khí trong lành, nó sẽ giúp em bình tĩnh hơn đấy ”.

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng anh nói, Amelie đột nhiên rất muốn đi ra ngoài. Sau khi hít thở không khí lạnh lẽo ban đêm, vẻ cứng đờ của cô có vẻ dịu đi một chút. Hôm nay bầu trời đêm tối, vì vậy bay trên cây chổi trông thật hoàn hảo.




"Bệ hạ, người đã bao giờ bay trên bầu trời chưa?"

"Chưa từng."

"Hôm nay tôi sẽ cho ngài thử cảm giác đó"

Amelie mỉm cười và chỉ vào một cái chổi ở góc phòng. Khi anh nhìn thấy cây chổi mới của cô, trán Serwin nhăn lại.

"À còn một vấn đề nữa, ngài có sợ độ cao không?"

"Không đời nào."

"Đừng lo. Chỉ cần ngài bám chặt vào tôi, ngài sẽ không ngã đâu. Đợi chút tôi thay quần áo xong rồi quay lại ngay. Đây là bộ đồ ngủ của tôi— ”

"Ừ."

Amelie bật dậy và chạy vào phòng thay đồ

Serwin vẫn nhìn chằm chằm vào cây chổi, đợi cô trên gác xép. 

'Tôi đã ném nó đi và tôi không mong đợi cô ấy làm một cái mới.'

Khi mang hành lý cho Amelie từ Dellahaim, anh ta đã cố tình ném cây chổi đi. Đó là để ngăn Amelie đổi ý và bỏ chạy. Nhưng anh không biết cô có thể làm một cái mới. Anh ấy không nên làm điều đó.

Anh ta nghĩ đến việc phá hủy nó một lần nữa, nhưng anh ta sớm lắc đầu.





'Nếu cô ấy quyết định rời đi, tôi không thể làm gì để ngăn cô ấy lại.'

Cô không phải là người có thể trói buộc anh bằng vũ lực. Ngay cả khi cô ấy có một khuôn mặt ngốc nghếch và tốt bụng, một khi đã quyết định, cô ấy sẽ không lùi bước.

"Hơn nữa, tôi không nghĩ là tốt khi ép cô ấy bên cạnh mình."

Mặc dù cô ấy có thể đi bất cứ nơi nào, cô ấy vẫn hạnh phúc hơn khi chạy cho anh ấy. Sự việc vừa rồi khiến anh nhận ra sự thật đó.

Serwin miễn cưỡng quay đi khỏi cây chổi. Nếu anh ấy đợi, anh ấy sẽ nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình. Chỉ là tiếng bước chân, nhưng hắn rất thích âm thanh.

Nhưng một lúc sau, khi đã ngồi trên cán chổi và bay vút lên trời, Serwin mới hối hận vì đã không làm rơi cán chổi khi có cơ hội.

******

Một cây chổi nguy hiểm hơn anh nghĩ. Anh ấy không thể tin rằng cô ấy đang leo cao như một đám mây mà không có một thiết bị an toàn nào. Nếu bị ngã, họ chết ngay lập tức. Nhìn xuống mặt đất xa xăm, anh cảm nhận được khoảng cách dưới chân mình. Serwin nắm chặt lấy cây chổi mà không nhận ra.

'Em dự định đi lên bao xa?' 





Mặc dù họ đã leo cao hơn nhiều so với đỉnh của cung điện của Amelie, nhưng cây chổi vẫn tiếp tục hướng lên trên. Ngay cả Serwin cũng không thể chịu được chiều cao này. Đây là lần đầu tiên anh trải qua, nếu anh ngã xuống thì chỉ có Đường Đế mới có thể đuổi kịp hắn. Là một con người, không có lựa chọn nào khác ngoài nỗi sợ hãi bản năng.

“Đêm nay trăng không sáng nên tôi nghĩ chúng ta có thể bay thấp. Trong ngày, tôi phải lên cao hơn thế này rất nhiều ”.

"Đây là thấp?"

Cô ấy thường đi bao xa? Cô ấy không nên bị cấm cưỡi chổi vì sự an toàn của mình sao?

“Gió mát quá. Tôi rất vui vì cuối cùng sau thời gian dài cũng được ra ngoài chơi nữa rồi ”

Amelie ậm ừ với vẻ phấn khích. Serwin nhìn Amelie như vậy. Giống như loài chim không sợ bay trên bầu trời, cô ấy cũng không sợ bầu trời. Mái tóc dài của cô nhẹ bay trong gió. Khi ánh trăng mờ ảo chiếu qua khuôn mặt cô, khuôn mặt quen thuộc của cô trông thật bí ẩn và xa lạ.

'Tôi chỉ nghĩ rằng khuôn mặt tươi cười của cô ấy dưới ánh mặt trời là đẹp nhất.' 

Nhưng sau đó, cô ấy trông rất đẹp trong bầu trời đêm.

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 56
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.