Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 50

Chương 50

"Cô cứ ăn mặc mỏng manh như thế này trong trời tuyết lớn như thế này thì cô sẽ cảm đấy." 

Thời tiết hôm nay rất lạnh. Nếu Renia có bộ lông xù ấm áp như cô thì không sao rồi nhưng mà Renia lại không có nên có vấn đề xảy ra là điều dễ hiểu. Không có gì ngạc nhiên khi mặt cô ấy tái xanh vì nhiệt độ cơ thể giảm xuống rất nhiều.

'Tại sao Renia lại ở một mình ở một nơi như thế này mà không có người giúp hầu chứ?' 

Amelie nhấc chân trước của mình lên và đặt nó lên vai Renia. Có khả năng cô ấy sẽ ném cô ấy ra ngoài vì cô ấy bẩn nhưng cô ấy phải làm ấm Renia trước. Renia bất ngờ ôm lấy Amelie. Cô ấy ngừng ôm chặt Amelie. Không ngờ, con thỏ hồng này rất mềm mại và ấm áp.

'—Bộ lông sạch và có mùi thơm. Ai đang phát triển nó ra? Sẽ không sao nếu tôi giữ nó phải không? ' 

Renia vô tư vuốt ve cơ thể con thỏ. Khi Amelie điều chỉnh nhiệt độ cơ thể bằng phép thuật của mình, nhiệt bắt đầu tỏa ra khắp cơ thể Renia. Sau một thời gian, Renia lấy lại sự ổn định và bắt đầu cảm thấy đói từng chút một.

"-Tôi đói."

"Ư, ư"

Cô không thể ăn tôi được 

Amelie hoảng sợ và vùng vẫy với đôi chân của mình. Renia thả Amelie ra và chạm vào trán mình bằng một tay để xem bản thân có bị chóng mặt không.

'Cô ấy bị sao vậy? Cô ấy ổn chứ? '

Amelie không thể rời đi và lang thang xung quanh cô ấy mà không có lý do.

'Có vẻ như cô ta đã giảm cân nhiều hơn trước. Cô ta đã bao giờ chết đói chưa? ' 

Amelie ngay lập tức nhận ra tình trạng của renia. Renia cảm thấy chóng mặt vì đã ăn kiêng nghiêm ngặt. Chưa xảy ra tình trạng sốc hạ đường huyết nhưng nhiệt độ cơ thể Renia giảm xuống nên rất nguy hiểm.

'Tôi có nên gọi cho ai đó không? Tôi không nghĩ có ai quanh đây. Tôi nên làm gì?'

Nếu Renia bị mất trí hoặc bất tỉnh, Amelie có thể biến thành người và đưa cô ấy trở lại. Tuy nhiên, Renia vẫn tỏ ra tỉnh táo.

'Chẳng phải cây nho tôi nhìn thấy trên đường đến đây có trái sao? Liệu cô ấy có khỏe hơn nếu ăn món đó không? ' 

Nó nhỏ như móng tay út nhưng nó có vị rất ngon. Nó sẽ giúp ích một phần cho Renia- người thiếu đường vì nó cũng rất ngọt. Amelie dùng chân trước gõ vào chân Renia và chạy đi lấy quả.

'Tôi chóng mặt. Tôi cảm thấy cả người vô lực không có sức ' 

Khi con thỏ biến mất, cơ thể cô ấy run lên. Cô vừa lạnh vừa đói, đầu óc trở nên mơ hồ.

'Tôi nên gọi ai đây— người hầu của tôi—?'

Trong một khoảnh khắc, Renia nghĩ rằng tình trạng của cô ấy lúc này rất nghiêm trọng. Nhưng cơ thể cô không nghe theo sự điều khiển của cô.

Mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy rất dài. Trong khi đang dần mệt mỏi, một thứ gì đó mềm mại và ấm áp chạm vào tay Renia. Đó là bàn chân trước của con  thỏ. Renia từ từ nhìn lên. Trước đó, con thỏ đã cắn một cây nho có quả màu đỏ. Hai bên cuống có vết răng, có lẽ do bị cắn và mang trực tiếp.

Con thỏ đặt nó xuống lòng bàn tay Renia.

"Ngươi muốn ta ăn cái này sao?"

Renia nhìn con thỏ như thể nó thật nực cười. Là Tiểu thư của phủ Bá tước Manverse, cô không thể ăn những thứ đồ ăn bẩn thỉu như vậy. Nhưng tay cô đang run. Cô có một linh cảm báo trước rằng nếu cô không ăn bất cứ thứ gì ngay bây giờ, một điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra. Và, trên tất cả, cô không thể bỏ qua đôi mắt màu bạc hà của con thỏ đang nhìn chằm chằm vào cô.

Quả không rõ nguồn gốc có màu đỏ và bóng, trông khá ngon miệng. Renia do dự, và sau đó cô cẩn thận hái một trong những quả mọng. Tay cô run lên dữ dội, nhưng cô rất vui vì mình đã có thể cử động.

Khoảnh khắc cô ấy đưa trái cây vào miệng và cắn bằng răng, nó sẽ truyền nước trái cây qua miệng cô ấy với âm thanh lộp độp. Vị ngọt ướt đẫm đầu lưỡi. Đã bao lâu rồi cô không được nếm mùi vị ngọt ngào này? Trong khi đó, chỉ ăn salad mà không ăn kèm thì quả là khó. Não cô đập thình thịch và reo lên vì hương vị ngọt ngào mà cô chưa được nếm thử trong một thời gian dài.

Giống như một trái cây mới hái, mùi hương rất tuyệt vời. Mùi hương chua chua tương tự như dâu tây không thể lan tỏa khắp miệng, vì vậy nó đã được đưa lên mũi.

'Nó ngon quá'

Renia nghi ngờ sở thích của mình. Đó chỉ là trái cây mà con thỏ đã hái, và nó có vị ngon hơn bất kỳ loại trái cây nào mà cô ấy đã từng ăn.

Renia điên cuồng ăn trái cây. Chua ngọt. Cô thích cả sự tươi ngon của trái cây trên cánh đồng. Quả mọng đều biến mất chỉ bằng một vài cử chỉ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Renia đã rất hạnh phúc. Đã bao lâu rồi cô không ăn bất cứ thứ gì mình muốn mà không cần nhìn người khác?

'Ha— Serwin là cái quái gì—?.'

Amelie ngạc nhiên khi khuôn mặt của Renia méo mó như sắp bật khóc.

'Ư— tôi nên an ủi Renia như thế nào đây? Cô ta có cần tôi vỗ về an ủi dù bây giờ bên ngoài của tôi chỉ toàn là lông không? ' 

Amelie lúc này đang trườn dưới tay Renia. Sau đó, Renia từ từ bắt đầu vuốt ve bộ lông của mình.

"Ngươi thực sự rất thông minh?"

Renia nhìn Amelie và mỉm cười. Nụ cười ấy nhẹ nhàng và ngọt ngào đến lạ lùng. Nó khác với lần cuối cùng cô nhìn thấy nó.

'Đáng lẽ ra Renia nên cười như thế này thật nhiều.'

Amelie lặng lẽ chớp mắt.

Đã bao lâu rồi? Thấy cô đã bình tĩnh lại, Renia đứng dậy và gọi những người giúp việc. Một lúc sau, khi những người hầu gái đến, Renia cùng họ trở lại.

'Ừm, tôi cảm thấy như mình đã nhìn thấy thứ mà tôi không nên thấy ...'

Tại sao cô lại đứng một mình ở một nơi lạnh lẽo như thế này? Amelie, người cảm thấy không ổn, dừng bước và quay trở lại Cung điện của mình.

*****

Tại cung điện, Caroline háo hức chờ Amelie trở về. Caroline đã rất quyết tâm đến mức cô ấy đã phát điên để hoàn thiện mọi thứ. Một ngày, cô ấy mang hàng chục loại vải đến và thử chúng trên cơ thể Amelie, và ngày khác, cô ấy xoắn và duỗi tóc của Amelie và nghịch ngợm.

Amelie chỉ nhìn lên và nhìn xuống khi cô ấy được nói, nhưng rất khó để tiếp tục ngồi yên.

'Hôm nay cô lại định làm gì ...?'

Khi nghĩ đến việc gặp Caroline, Amelie đã kiệt sức.

“Chào buổi sáng, cô Amelie?Hôm nay cô ăn sáng có ngon miệng không? ”

Caroline đang trong trạng thái tốt nhất, những ngày nay cô ấy dạt dào cảm xúc và ý tưởng cho lần thiết kế này. Đó là vì cô bị ám ảnh bởi cảm giác sẽ sớm tạo ra kiệt tác của đời mình.

'Công việc đang tiến triển rất tốt.'

Những cô gái trẻ quý tộc cùng tuổi với Amelie tự biết phối đồ cho mình ngay từ khi còn nhỏ. Kết quả là bọn họ rất chắc chắn bản thân hợ với kiểu dáng nào và bị ám ảnh bởi những định kiến, chẳng hạn như  'Tôi không thích loại này'  và  'Tôi phải mặc một cái gì đó như thế này'. Thật không may khi Caroline biết rất rõ năng lực của mình nhưng cuối cùng lại không theo ý cô vì sự cứng nhắc theo phong cách cứng nhắc của mấy vị tiểu thư quý tộc đó

Nhưng Amelie không hề bướng bỉnh như vậy, và cô đã làm theo hướng dẫn của Caroline. Không có người nào khác cảm thấy thoải mái khi làm việc cùng.

'Ngay cả khi cô không phải là người đẹp nhất thời đại này, khuôn mặt bình thường này vẫn thoải mái khi làm việc cùng.'

Vì là khuôn mặt không có đặc điểm gì khác biệt nên hình ảnh thay đổi nhanh chóng tùy thuộc vào cách Caroline trang điểm. Tất cả đều là phần thưởng xứng đáng hơn cho cô ấy khi tạo ra vẻ đẹp.

Hơn hết, đó là mức ngân sách khiến cô hài lòng. Cô ấy có thể thử nhiều thứ khác nhau vì cô ấy có đủ ngân sách. Việc cô có thể được đụng vào những vật liệu mà cô chưa bao giờ được chạm vào khiến cô càng phấn khích hơn. Caroline đã tuyệt vọng nhận ra những lời của cô giáo rằng nghệ thuật bắt nguồn từ vốn liếng.

"Như tôi đã nói lần trước, tôi đã mang theo một mẫu ren."

Amelie không thể nhớ Caroline đã nói gì lần trước nhưng gật đầu như một cái máy. Đó là vì cô muốn công việc được hoàn thành càng sớm càng tốt.

Vì lý do nào đó, mỗi lần Caroline đến gặp cô ấy, cô ấy đều rất phấn chấn và nói không ngừng. May mắn thay, bà Enard đang đứng ở bên cạnh Amelie viết lại những lời của Caroline nói, vì vậy Amelie chỉ cần dùng một tai để nghe những lời Caroline nói

"Cô vừa nói là cô sẽ nhuộm ren và phủ lên nó đúng không?"

"Đúng. Màu sắc sẽ khác một chút tùy thuộc vào thiết kế ren, vì vậy chúng tôi phải quyết định thiết kế trước ”.

Bà Enard nhìn mẫu ren với vẻ mặt nghiêm trọng. Đó là một tập sách lớn có kích thước bằng một cuốn album, và mỗi cuốn sách dường như dày khoảng hơn 2cm

'Khi nào chúng ta sẽ hoàn thành tất cả những điều đó?' 

Amelie nhìn những cuốn sách mẫu với một chút chán nản.

*****

Sau khi Caroline lướt qua, Amelie đang trong tình trạng kiệt sức kéo dài. Đôi mắt cô nhức nhối vì cô phải căng ra chỉ để nhìn thấy những khác biệt tinh tế trong lớp ren.

'Tôi nghĩ đầu tôi cũng trống rỗng.'

Sau khi hết luyện tập cùng bà Enard đến nghe ý tưởng bộ trang phục rồi chọn lựa đã khiến cho Amelie gần như kiệt sức. May mắn thay, bà Enard đã nhìn cô ấy và cho phép cô ấy nghỉ ngơi, vì vậy Amelie có thể ngồi trên ghế và nghỉ ngơi một lúc.

'—Hãy thử nghĩ xem tiểu thư muốn gì?'

Amelie nhớ lại ngày cô gặp Renia.

'Tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy thứ gì đó màu đen trước khi đâm vào chân Renia—'

Trí nhớ của cô không chính xác. Vì bị một con chó đuổi theo, cô ấy không thể nhìn rõ nên có thể nhầm tưởng đó là bóng của Renia.

'Vì tôi lo lắng về thảm họa. Tôi có trở nên quá nhạy cảm không? '

Amelie đang thở dài một tiếng, Chad tiến lại gần cô. Dường như có điều gì đó để hỏi về bản thân cô ấy.

"Tiểu thư Amelie, bây giờ cô có rảnh không?"

“Tôi rảnh. Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Tôi thực sự có một việc muốn nhờ tiểu thư."

Khi Amelie hỏi, Chad tỏ vẻ khó khăn và nói nhỏ.

“Bây giờ có thể đến chính điện một chút không? Chuyện này là về Bệ hạ. ”

"Chuyện gì đã xảy ra với Bệ hạ?"

Vào lúc đó, Amelie nhớ đến bóng đen mà cô nhìn thấy vài ngày trước. Nó chỉ xảy ra rằng cô ấy đang nghĩ về nó.

'Nhân tiện, đã lâu rồi tôi không gặp Serwin— Tôi có một linh cảm không lành, vì vậy tôi sẽ phải đi kiểm tra tình trạng ngay bây giờ.' 

Amelie bật dậy khỏi chỗ ngồi.

"Không, tôi không nên ở đây như thế này nữa, tôi phải đến đó ngay"

Khi Amelie di chuyển nhanh chóng, Chad nhìn cô với ánh mắt khó hiểu phía sau cô.

'Đó không phải là điều gì đó phải rời đi vội vàng như vậy—.'

Serwin rất ổn. Vấn đề duy nhất là tính khí của anh ấy ngày càng trở nên tồi tệ, và anh ấy đang khiến những người xung quanh sợ hãi.

Trên thực tế, những gì Chad cố gắng hỏi Amelie là một thứ khác.

'Tôi muốn nói là tiểu thư hãy tập khiêu vũ với Bệ hạ nếu có thể—'

Bà Enard muốn biến Amelie- người kém khiêu vũ trở nên hoàn hảo. Vì vậy, bà ấy muốn Amelie tập vũ đạo đủ với một người đàn ông có vóc dáng tương tự Serwin trước khi tham dự bữa tiệc. Điều này là do sự khác biệt nhỏ gây ra những sai lầm lớn trong thực tế.

Chad từ chối lời nhờ của bà ấy nhưng có nhiều người đàn ông khác. Bà Enard đã nhờ những binh sĩ khác có vóc dáng người gần giống với Serwin. Tất cả các binh sĩ canh giữ trong hoàng cung đều xuất thân từ quý tộc và có kỹ năng khiêu vũ tuyệt vời. Vì vậy, tất cả đều giúp đỡ rất nhiều cho Amelie, và kỹ năng nhảy của Amelie đang dần được cải thiện.

Vấn đề là Chad phải báo cáo sự việc đó cho Serwin. Mỗi lần Chad báo cáo với Serwin, anh phải nhìn vào đôi mắt đỏ hoe như muốn chực trào ra.

'Tên này sẽ chết như thế này, tên kia sẽ chết như thế kia.'

Bản thân Serwin cũng không nhận thức được sự thay đổi của bản thân nên Chad quyết định chuyển sang cầu xin Amelie. Nhưng khi Amelie không nghe mọi chuyện và cô ấy tiến về cung điện, anh bắt đầu lo lắng về việc liệu mình có nên giải quyết hiểu lầm này hay không. Tuy nhiên, khi giải tỏa sự hiểu lầm, lý do là quá khập khiễng.

'—Chỉ cần làm theo.'

Đó không phải là nhiệm vụ của một binh sĩ để bảo vệ danh dự của chủ nhân của mình sao? Chad vội vã đi theo Amelie.

 

Bạn đang đọc:Thuốc an thần của bạo chúaChương 50
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.